Tranh Bá Thiên Hạ

chương 529-1: đi con đường nào ((1))

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoát Khắc Đài Mông Liệt nhìn nam tử trẻ tuổi một mình đi tới kia, kỳ thực trong lòng rất khẩn trương. Chuyện ngày hôm qua y đã biết rõ ràng, với thân phận của y, rất nhiều chuyện của Phật tông y đều biết. Đương nhiên y biết Phật tông có kim cương bất hoại, cho nên y cảm thấy người tu hành Đại Tùy có khả năng đó cũng không phải là việc kỳ lạ. Huống chi y hoàn toàn không biết gì về Phương Giải.

Kỳ thực y rất phản cảm với cái kiểu người đại tu hành gia nhập chiến tranh này. Bởi vì như vậy chiến tranh sẽ mất đi sự công bằng. Nếu Phương Giải biết rằng Mông Liệt quy mình về hàng ngũ người đại tu hành, thì có lẽ hắn sẽ rất cao hứng.

Dù hiện tại trong lòng Mông Liệt bất an, nhưng không thể không đối mặt với người Hán kia.

Đương nhiên, y biết rằng người Hán kia sẽ không làm gì mình, bởi vì y đoán được vì sao đột nhiên đối phương lại muốn nói chuyện với mình. Lúc song phương có chung một lợi ích, thì có thể chấm dứt chiến tranh ngay lập tức.

- Ta tên là Phương Giải.

Phương Giải đi tới gần Mông Liệt, chắp tay nói:

- Chỉ huy Hắc Kỳ Quân phòng thủ Thanh Hạp núi Lang Nhũ, bái kiến Đặc Cần.

Khoát Khắc Đài Mông Liệt ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người đáp lễ, sau đó hỏi:

- Không biết Phương tướng quân gặp ta có điều gì muốn nói?

Phương Giải nói:

- Đặc Cần đồng ý gặp ta chứng tỏ rằng Đặc Cần đã đoán được dụng ý của ta rồi. Vậy thì ta thẳng thắng luôn vậy. Ta dẫn binh rời khỏi Thanh Hạp, Đặc Cần có thể dẫn binh mã trở về thảo nguyên. Nguyên nhân trong đó, ta sẽ không nói.

Tuy Mông Liệt đã đoán được ít nhiều, nhưng vẫn không nhịn được có chút kinh ngạc:

- Ngươi dẫn binh ngăn cản quân đội của ta ở chỗ này đã mười ngày rồi, đột nhiên nói muốn cho bọn ta đi qua, nếu như không có một lời giải thích hợp lý thì ta khó mà tin được vào thành ý của ngươi. Nếu sau khi binh mã của ta tiến vào khe núi, ngươi lại dẫn theo quân đội tập kích phía sau của ta, mà ta khó có thể quay lại tiếp viện được, cho nên…

- Tin hay không tùy ngươi.

Phương Giải nói:

- Ở khe núi này ta tồn trữ lương thảo đủ dùng cho ba tháng, mà lương thảo trong tay Đặc Cần chỉ sợ không đủ cho ba ngày nữa phải không? Cho nên ta không sợ kéo dài thêm vài ngày.

Mông Liệt trầm mặc, sau đó đi xuống ngựa ra dấu mời. Phương Giải đi theo sau, thân binh của Mông Liệt muốn đi theo lại bị Mông Liệt ngăn cản. Đã tới lúc này, Mông Liệt không còn lo lắng Phương Giải giết y rồi. Nếu Phương Giải giết y, thì song phương sẽ không chết không ngừng.

- Trừ cái đó ra, ngươi còn lời nào muốn nói không?

Sau khi rời khỏi đội ngũ, Mông Liệt hỏi Phương Giải.

Phương Giải nhìn núi Lang Nhũ kéo dài liên miên bất tận, nói:

- Lúc trước ta suất quân đóng ở nơi này, trong lòng suy nghĩ cho dù toàn quân chết trận cũng phải ngăn cản Đặc Cần lại. Nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta đã nói, ta không muốn nói ra lý do trong đó. Nhưng ta có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Mông Liệt hỏi.

- Ta muốn biết, Hoàng Đế Đại Tùy rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị gì với Đại Hãn Mông Nguyên của các ngươi. Ta muốn biết, vì sao Đặc Cần không tiếc hàng trăm ngươi tu hành cũng muốn ám sát La Diệu. Thân phận của La Diệu rốt cuộc là gì? Vì sao người của Phật tông muốn giết y, các ngươi cũng muốn giết y.

Khoát Khắc Đài Mông Liệt trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta có thể nói cho ngươi biết những điều đó, nhưng ta muốn trao đổi.

- Trao đổi cái gì?

- Ta muốn biết quan hệ giữa ngươi và La Diệu.

Phương Giải nói:

- Nếu như ta nói chính bản thân ta cũng không biết, ngươi có tin không?

Mông Liệt ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:

- Lời đó của ngươi làm ta tin tưởng hơn bất kỳ câu chuyện nào đã được thêu dệt lên. Ta biết rằng La Diệu đối xử với ngươi rất tốt. Để giết được La Diệu, từ rất lâu trước ta đã quan sát nhất cử nhất động của y. Mà hơn một năm trước ngươi đã tiến vào tầm mắt của ta, ta cũng biết được La Diệu khoan dung với ngươi như thế nào.

- Ta còn biết, thể chất của ngươi khá giống với La Diệu. Nhưng một năm trước ngươi không có mối liên quan gì với La Diệu, cũng không có tình báo nói rằng ngươi có mối quan hệ gần gũi với La Diệu. Cho nên ta đoán được một việc, hy vọng ngươi có thể xác nhận cho ta.

Phương Giải nhíu mày:

- Sau khi xác nhận thì sao?

Khoát Khắc Đài Mông Liệt chân thành nói:

- Nếu ngươi cho ta được một đáp án xác nhận suy đoán của ta, vậy thì có lẽ đàm phán hôm nay sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào. Cho dù ngươi là kim cương bất hoại, ta cũng sẽ dùng hai mươi vạn lang kỵ liều chết với ngươi.

- Không cần nhiều như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có cơ hội đó.

Phương Giải nói:

- Nếu ta muốn đi, thì dù ngươi có hai mươi vạn đại quân thì làm được gì?

Khoát Khắc Đài Mông Liệt biến sắc:

- Ngươi đang xác nhận suy đoán của ta?

Phương Giải lắc đầu:

- Ta vừa nói qua, ngay bản thân ta đều không biết, thì làm sao có thể trả lời cho ngươi được. Tuy nhiên bởi vì những lời này của ngươi, đã giúp ta có được đáp án…Nếu ta đoán đúng, vậy thì đã tìm ra được đáp án vì sao Đại Tùy Hoàng Đế liên thủ với người Mông Nguyên, vì sao Phật tông muốn giết La Diệu, vì sao Vương đình Mông Nguyên cũng muốn giết La Diệu.

Mông Liệt trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng:

- La Diệu là một tên điên.

Phương Giải gật đầu:

- Cảm ơn.

Mông Liệt ngẩn ra:

- Cảm ơn?

Phương Giải nói:

- Cảm ơn cái câu “La Diệu là người điên” này, nó giúp ta biết dự đoán của ta là đúng. Ta chỉ là không rõ, vì sao y phải buông bỏ quyền lực và địa vị cao vời vợi mà y đang có.

- Bởi vì y là người điên…

Mông Liệt lặp lại, thanh âm đầy bi phẫn.

- Như vậy đi.

Phương Giải bỗng nhiên nói:

- Ngươi mang theo quân đội rút lui ba mươi dặm, ta sẽ dẫn người của mình rời khỏi Thanh Hạp.

Mông Liệt nhìn Phương Giải, dò xét nam tử trẻ tuổi này:

- Ta không biết, liệu có phải mình sai sót mà bỏ qua cơ hội này không. Thả ngươi rời đi, có lẽ không phải là một chuyện tốt với Mông Nguyên.

- Là ta thả ngươi rời đi mới đúng.

Phương Giải rất nghiêm túc sửa lời:

- Ngươi chỉ có thể chấp nhận hoặc tiếp tục đánh.

Sắc mặt của Mông Liệt biến ảo không ngừng, do dự một hồi lâu, hỏi:

- Ngươi tính toán đến đâu rồi?

- Ngươi yên tâm, không tới Mông Nguyên là được.

Phương Giải cười cười, xoay người rời đi:

- Sau buổi trưa hôm nay, ta hy vọng nhìn thấy binh mã của ngươi lui về phía sau. Nếu ngươi tính toán thừa dịp ta suất quân đi ra khe núi rồi đột nhiên giết tới, thì ta rất phụ trách nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi đánh thắng trận này thì cũng phải tổn thất hơn nửa binh mã. Mà ở phía tây khe núi, còn có ba mươi vạn mục dân đang tụ tập, bao gồm cả người của Phật tông…cho nên ngươi nghĩ kỹ vào.

Khoát Khắc Đài Mông Liệt không nói nữa, chỉ nhìn Phương Giải rời đi.

Y nghĩ thầm trong lòng, nếu người này thực sự là người thừa kế mà La Diệu đã chọn thì mình để hắn rời đi như vậy sẽ có hậu quả như thế nào? Một lúc lâu sau, y quăng sợ lo lắng ra sau đầu, bởi vì hiện tại điều y phải lo lắng chuyện quan trọng hơn. HIển nhiên lúc này La Diệu còn chưa vội vã tìm người kế thừa, mà chuyện của Vương đình bên kia đã rất khẩn cấp rồi, có khả năng thua trận bất kỳ lúc nào.

SO sánh, thì hiện tại gia tộc Hoàng Kim đang phải đối mặt với nguy cơ cao hơn. Nếu trận chiến tranh này thất bại, thì gia tộc Hoàng Kim sẽ tan thành mây khói.

- Lệnh cho đại quân lui về phía sau ba mươi dặm.

Khoát Khắc Đài Mông Liệt bỗng nhiên quay đầu hô một tiếng.

Lúc y nhìn về hướng nam tử trẻ tuổi kia, thân hình mạnh mẽ đó đã biến mất khỏi tầm mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio