Bởi vì cuộc nói chuyện không vui giữ Phương Giải và Tạ tiên sinh, mà việc luyện binh ở khu vực Khắc Thấm Kỳ và Sắc Lặc Kỳ xuất hiện một số bất ngờ. Tạ tiên sinh tất nhiên sẽ không rời khỏi bộ lạc người Bắc Man trở lại bên cạnh Hoàng Đế dễ dàng như vậy. Cho nên trận luyện binh vốn tưởng thoải mái, dường như đang đi theo hướng máu tanh.
Ngay ngày hôm sau Phương Giải và Tạ tiên sinh gặp nhau, đội ngũ người Bắc Man bắt đầu co rút lại.
Phương Giải biết rằng, lần luyện binh này sẽ không thoải mái rồi.
Nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn, bất kể là đánh hay là đi.
Những lúc không thảo luận quân vụ, Phương Giải thích ngồi ngoài trời hơn là ở trong lều. Hắn thích ngồi ở chỗ cao, nhìn lên bầu trời trầm tư. Nơi dừng chân là giao giới giữa Sắc Lặc Kỳ và Khắc Thấm Kỳ, cách đại doanh người Bắc Man bị Gia Cát Vô Ngân đại phá không xa. Tháng tư, gió từ phía nam thổi tới phía bắc, lửa lớn đốt tới hai trăm dặm mới dần dần tắt. Nếu đang là lúc thu đông tiết trời khô ráo, thì lửa lớn có thể đốt tới nghìn dặm.
Trần Hiếu Nho bước nhanh tới, chắp tay nói với Phương Giải:
- Đại tướng quân, có quân tình.
- Nói đi.
Phương Giải vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Hôm qua Gia Cát Vô Ngân đã rút quân về. Y một hơi dẫn theo kỵ binh đuổi giết dặm, người Bắc Man vỡ trận gần như bị giết tuyệt. Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu hợp tác vào nhau tấn công một doanh trại người Bắc Man, giết địch bảy nghìn. Tuy nhiên có vẻ như người Bắc Man được cao nhân chỉ điểm nên phòng ngự khá chặt chẽ, hai người bọn họ không ham chiến. Mấy vị tướng quân khác tạm thời chưa giao chiến với người Bắc Man, tuy nhiên thám báo dò được tin tức, hình như người Bắc Man cố ý hấp dẫn chúng ta đi về phía bắc.
- Ừ.
Phương Giải gật đầu nói:
- Lần này xuất phát, không chỉ là kiểm nghiệm chiến lực của kỵ binh, còn kiểm nghiệm sự phối hợp giữa phi ngư bào và quân đội. Những thành viên trong Đại Nội Thị Vệ Xử đều là thám báo tốt nhất, là ánh mắt, lỗ tai và cái mũi của đội ngũ. Các ngươi phải nắm chắc mọi cử động của kẻ địch. Chỉ khi các ngươi phối hợp tốt với đội ngũ, thì mới làm được bốn chữ “Biết người biết ta”.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:
- Tuy nhiên, hiện tại thuộc hạ đã cởi bỏ phi ngư bào rồi, không còn là người của Đại Nội Thị Vệ Xử nữa, Đại tướng quân…
Phương Giải ngẩn ra, lúc này mới nghĩ tới một chuyện mà mình không để ý.
Người của Đại Nội Thị Vệ Xử là do mình lôi kéo tới, rồi phân phối tới các quân đảm nhiệm thám báo. Nhưng bọn họ khác với thám báo trong quân, bọn họ coi như là thân tín tùy tùng của Phương Giải, cho nên không chịu sự tiết chế của các tướng lĩnh. Hiện tại Trần Hiếu Nho nhắc tới chuyện này, là muốn nhắc nhở Phương Giải, địa vị của phi ngư bào bọn họ có chút xấu hổ. Thời gian qua Phương Giải phải lo lắng nhiều chuyện khác, nên không để ý tới cái này.
- Tạ tiên sinh không thích xử lý mấy việc vặt, cho nên lúc đầu ta mới giao người của Đại Nội Thị Vệ Xử cho ngươi. Như vậy đi…những người xuất thân từ phi ngư bào, không lệ thuộc vào các doanh, vẫn do ta trực tiếp điều hành. Sau đó ta sẽ triệu tập các tướng nghị sự, thành lập Kiêu Kỵ doanh, các ngươi là Kỵ giáo của Hắc Kỳ Quân, phụ trách tìm hiểu tình báo và làm những chuyện trong bóng tối. Về cơ bản, chức trách giống với lúc ở Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Tiểu Yêu là Kiêu Kỵ Giáo Đề đốc. Ngươi là Kiêu Kỵ Giáo Phó Đề đốc, chuyện ở Kiêu Kỵ Giáo vẫn do ngươi làm chủ. Tạm thời…định là Ngũ Phẩm đi.
- Đa tạ Đại tướng quân!
Trần Hiếu Nho vội vàng quỳ một gối xuống:
- Thuộc hạ không phải là cầu chức quan cho mình, chỉ là chức trách không rõ cho nên khó mà phối hợp được với các doanh. Các doanh vốn đã có thám báo rồi, cho nên các tướng quân rất ít khi chủ động tìm tới thuộc hạ giao nhiệm vụ. Hiện tại thành lập Kiêu Kỵ doanh, về sau phối hợp tác chiến, liền giảm bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
- Ừ.
Phương Giải suy nghĩ một lát rồi nói:
- Các doanh đều có Chấp Pháp đội của mình, từ hôm nay xóa bỏ. Về sau quân kỷ trong quân đội cũng do Kiêu Kỵ Giáo phụ trách. Ta sẽ nói rõ ràng chuyện này trong buổi họp quân. Tí nữa ngươi tự phân công công việc và chức quyền cho người dưới. Tuy nhiên ta phải nói trước, nếu ta biết có người nào của Kiêu Kỵ doanh ỷ vào quyền lợi ta cho mà tác oai tác quái, thì người đầu tiên ta giết chính là ngươi.
- Đại tướng quân yên tâm!
Trần Hiếu Nho chắp tay nói:
- Thuộc hạ tất sẽ không phụ sự phó thác của Đại tướng quân.
- Đi thôi.
Phương Giải cười cười nói:
- Người của Đại Nội Thị Vệ Xử đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hơn nữa mấy người các ngươi cũng là những người đi theo ta sớm nhất. Về sau mặc kệ ta mang theo Hắc Kỳ Quân đi về hướng nào, thì các ngươi đều là người mà ta tin tưởng nhất. Sau khi Kiêu Kỵ doanh thành lập, trên danh nghĩa Tiểu Yêu là Đề đốc, nhưng công việc cụ thể vẫn do ngươi làm chủ. Lúc ngươi không có mặt, thì Nhiếp Tiểu Cúc làm chủ, lúc hai người đều không có mặt, thì do Yến Cuồng làm chủ. Mặt khác, mặc dù Đại Khuyển không có quân chức, nhưng tầm nhìn y của xa hơn người bình thường, có việc gì ngươi có thể thảo luận nhiều hơn với y. Chẳng hạn huấn luyện người mới, có thể giao cho y làm.
- Vâng.
Trần Hiếu Nho cúi đầu:
- Thuộc hạ ghi nhớ!
- Đợi trở về Trung Nguyên, ta còn có một chuyện rất quan trọng cần giao cho các ngươi đi làm. Nếu làm xong chuyện này, công đầu sẽ thuộc về các ngươi. Mà phần thưởng của nó các ngươi sẽ không tưởng tượng được đâu, vì công lao này mà ta sẽ thưởng thật lớn cho các ngươi.
Phương Giải nhìn về phía đông, nhớ tới cái xưởng mà mình xây dựng trước khi rời khỏi thành Trường An…
Có một số việc, chỉ một mình mình biết, cho dù là người thân nhất bên cạnh cũng không thể tùy tiện nói ra. Bởi vì nó liên quan tới sinh tử trong tương lai. Lúc ở thành Trường An, Phương Giải và Ngô Nhất Đạo âm thầm gặp nhau nhiều lần, hai người bọn họ đã ước định cái gì thì cũng chỉ có Phương Giải và Ngô Nhất Đạo là biết. Ngay cả Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, hiện tại cũng đã quên Phương Giải còn có một cái xưởng trong thành Trường An. Quy mô của xưởng này, hiện giờ đã rất lớn. Mà quản sự của xưởng, là Tiểu Đinh Điểm.
Trươc khi rời khỏi Trường An, Phương Giải có tạt qua Hồng Tụ Chiêu.
Không chỉ là cái xưởng của Phương Giải, còn rất nhiều tụ điểm kinh doanh của Ngô Nhất Đạo đều giao cho Tức Họa Mi xử lý. Những nơi này vẫn âm thầm kinh doanh và phát triển.
Trước khi rời khỏi thành Trường An, Phương Giải đã chuẩn bị khá nhiều.
Thậm chí, ngay từ lúc mới bắt đầu tiến vào thành Trường An, hắn đã chuẩn bị rồi.
Lúc đó hắn thật không ngờ rằng có một ngày mình lại dẫn binh, trở thành người đối lập với triều đình Đại Tùy. Nhưng hắn biết rằng, làm bất kỳ việc gì có sự chuẩn bị bao giờ cũng tốt hơn.