Binh mã của Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên đi vòng quanh đội ngũ người Bắc Man với tốc độ nhanh như gió, giống như là hai con cá mập đang bơi xung quanh một đám người bị rơi xuống nước vậy. Cứ chạy một vòng, hai đội kỵ binh lại giao nhau một lần. Mà người Bắc Man căn bản không làm gì được với đấu pháp có chút vô lại này.
Tạ tiên sinh căn bản không để ý tới sống chết của người Bắc Man, y chỉ phẫn hận với thái độ của Phương Giải. Mặt khác, y suy nghĩ cuốn lấy Phương Giải. Nếu như có thể tạo thành tổn thất nhất định cho kỵ binh của Phương Giải, thì sẽ là một chuyện tốt cho công cuộc bình định của triều đình Đại Tùy. Hiện tại Hoàng Đế đang rơi vào tình trạng từng bước khó khăn. Một khi đội ngũ kỵ binh mấy vạn người này của phản quân trở lại Trung Nguyên, không khác nào sát thêm muối vào triều đình.
Dân chúng thành Trường An, thậm chí là Kinh Kỳ Đạo do bị triều đình che mắt nên vẫn ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng trên thực tế, toàn bộ Tây Bắc, Tây Nam, Giang Nam của Đại Tùy đều rối loạn. Cái bịt mắt này có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị chọc thủng. Tới lúc đó một khi Kinh Kỳ Đạo lâm vào hỗn loạn, triều đình muốn ép cũng không ép được.
Trong lòng Tạ tiên sinh chỉ muốn làm sao khôi phục lại Tạ gia Giang Nam. Y không tính là trung thành với Hoàng Đế cho lắm, nhưng với thực lực hiện tại của Tạ gia, muốn phục hưng thì chỉ có thể dựa vào triều đình. Không phải là y chưa từng dao động qua, suy nghĩ nếu Tạ gia phụ thuộc vào người tạo phản liệu có thể đạt được điều mình muốn có không. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị hủy bỏ. Những người tạo phản sẽ không trọng dụng Tạ gia, bởi vì Tạ gia căn bản không có tiền.
Mà một khi triều đình bình định thành công, tới lúc đó những thế gia âm thầm ủng hộ phản loạn sẽ gặp tại họa ngập trời. Hoàng Đế có quyết đoán phá rồi lại lập, cho dù có khiến cho Đại Tùy phải thụt lùi vài chục năm, thậm chí trăm năm đi chăng nữa. Cho nên đây là cơ hội duy nhất của Tạ gia.
Tạ gia, từng có thời kỳ huy hoàng.
Kỳ thực lúc trước Tạ gia xuống dốc là do Hoàng tộc Đại Tùy chèn ép. Không ai rõ ràng hơn người của Tạ gia, lúc đầu trong cuộc chiến lật đổ Trịnh Quốc, Tạ gia cùng một số đại gia tộc đã liên kết với nhau, dốc rất nhiều sức lực ủng hộ Dương gia. Chính vì thế, sau khi người của Dương gia đi lên vị trí thống trị, bắt đầu dùng dao mổ với bọn họ. Đầu tiên là xuống tay với những thế gia nhỏ yếu, rồi từng bước làm suy yếu những thế gia lớn.
Tạ gia, chính là con cờ bị Hoàng tộc vứt bỏ trong cuộc tranh đấu với những thế gia kia. Lúc Dương gia mới thống trị, những thế gia kia sẽ làm ra chút nhượng bộ.
Buồn cười chính là, người của Tạ gia lại ký thác hy vọng quật khởi vào người của Dương gia.
Nhìn phản ứng sợ hãi của những người Bắc Man, khuôn mặt của Tạ tiên sinh không chút thay đổi. Cho dù những người Bắc Man này chết hết thì y cũng sẽ không để ý. Bất kể là thúc đẩy người Bắc Man động binh với Mông Nguyên hay là động binh với Phương Giải, đều là chuyện tốt với Hoàng Đế.
Tuy thủ hạ của Phương Giải toàn là kỵ binh, thoạt nhìn khi trở lại Trung Nguyên sẽ không có nhiều ưu thế, bởi vì kỵ binh không thể công thành nhổ trại được, ở Trung Nguyên lực uy hiếp kém xa bộ binh. Bảo kỵ binh xuống ngựa công thành, chẳng phải là lãng phí sao.
Nhưng Tạ tiên sinh cũng biết, ở trong loạn thế, bất kỳ người nào cũng có suy nghĩ dựa vào một thế lực nào đó để tự bảo vệ mình. Một khi kỵ binh của Phương Giải trở lại Trung Nguyên rồi đánh thắng vài trận, thể hiện ra thực lực của mình, thì chiêu mộ thêm binh lính cũng không phải là việc khó. Chỉ cần có vật tư đầy đủ, chiêu binh trong loạn thế không phải là điều khó khăn.
Y đang miên man suy nghĩ mấy thứ này, căn bản không để ý tới vẻ mặt cầu xin của những người Bắc Man đang nhìn về phía y.
- Tiên sinh, tiếp tục đánh một cách bị động như vậy, người Bắc Man sẽ tổn thất không chỉ là mấy vạn người, dũng khí của bọn họ cũng sẽ bị đánh tan. Về sau chỉ sợ rất khó nghe lời chúng ta nữa.
Một thân binh lại gần Tạ tiên sinh, nói.
Tạ tiên sinh ừ một tiếng, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía xa xa. Sau một lát, y rốt cuộc nhìn thấy một đội binh mã trên ngọn đồi cách đây vài dặm. Y hừ lạnh một tiếng, chỉ về bên kia:
- Đầy tớ nhỏ cũng dám xưng là tướng…Lệnh cho người Bắc Man xông về bên kia, không cần quan tâm kỵ binh quấy nhiễu, chỉ cần ép Phương Giải bỏ chạy khỏi ngọn đồi kia, thì kỵ binh của hắn không có tín hiệu từ cờ chỉ huy. Trên chiến trường khổng lồ như vậy, sẽ rất nhanh xuất hiện sai lầm.
Tạ tiên sinh nói không sai, người Bắc Man có hơn vạn, số lượng trải rộng một khu vực rất lớn. Mà mấy đội kỵ binh này của Phương Giải, toàn bộ dựa vào tín hiệu từ cờ bên kia Phương Giải. Một khi bức bách Phương Giải rời khỏi ngọn đồi, kỵ binh mất đi sự chỉ huy, phải tự chiến đấu ở khu vực rộng lớn như vậy, muốn chiến thắng cũng khó.
- Thuộc hạ đi truyền lời.
Thân binh của Tạ tiên sinh lên tiếng, xoay người đi tới chỗ Bắc Man Vương bên kia. Nhưng y mới xoay người thì chợt nghe thấy hậu đội truyền tới tiếng xôn xao, sau đó là tiếng kêu la thê lương của người Bắc Man.
- Chuyện gì vậy?
Tạ tiên sinh hỏi.
- Thuộc hạ đi xem.
Thân binh của y giục ngựa xông ra ngoài. Tạ tiên sinh nghe thấy hậu đội hỗn loạn, lông mày càng nhíu chặt.
Ngay lúc hai đội kỵ binh giao nhau ở hậu đội rồi đi qua, người Bắc Man ở hậu đội vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa trì hoãn, thì một đội kỵ binh hùng hổ xông tới hậu đội. Lúc trước hai đội kỵ binh giao nhau rồi đi qua một lần, lần thứ hai giao nhau, lực chú ý của người Bắc Man di chuyển theo hai đội kỵ binh kia. Nhưng ngay lúc bọn họ sơ sẩy, năm nghìn khinh kỵ binh của Trần Bàn Sơn giống như thanh đao đâm mạnh vào hậu đội của người Bắc Man.
Chợt bị tập kích, hậu đội của người Bắc Man lập tức rối loạn.
Trần Bàn Sơn phụng lệnh của Phương Giải, không xông thẳng vào đội ngũ của người Bắc Man để chém giết. Dù sao người Bắc Man có hơn vạn, hàng ngũ quá dầy, một khí tiến vào muốn đi ra liền khó khăn. Đầu tiên kỵ binh của y dùng hai đợt tên quét sạch mấy tầng người Bắc Man ở bên ngoài, sau đó vượt qua sát hàng ngũ người Bắc Man, dùng hoành đao cắt thêm một tầng.
Đội ngũ từ lúc xông vào tới lúc rời đi diễn ra rất ngắn, nhưng vẫn đả kích trầm trọng vào tâm lý của người Bắc Man.
Mà kỵ binh của Trần Bàn Sơn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nhanh chóng rút lui. Người Bắc Man còn chưa kịp ổn định đội hình thì năm nghìn kỵ binh của Lục Phong Hầu lại tới, lại cắt một miếng thịt lớn trên đội ngũ người Bắc Man.
…
…
Sắc mặt của Tạ tiên sinh cực kỳ khó coi, nhìn hậu đội đã đánh mất ý chỉ không ngừng chen chúc tới tiền đội, lửa giận của y khó có ức chế được. Thân binh vừa trở về báo cáo, y lập tức giục ngựa tới chỗ Bắc Man Vương, lớn tiếng hạ lệnh cho Bắc Man Vương bảo đội ngũ ổn định.
Nhưng đấu pháp của người Bắc Man từ trước tới nay là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, thắng thì kêu gào xông về phía trước, mà thua thì chạy mất xác, muốn lấy lại dũng khí là điều khó khăn. Hậu đội hỗn loan càng ngày càng khó khống chế, cho dù Bắc Man Vương hạ lệnh cũng không ổn định được bọn họ.
Loại chiến thuật này, có chỗ tương tự với lang kỵ Mông Nguyên, nhưng lại có rất nhiều chỗ bất đồng. Tới một khắc này, Tạ tiên sinh mới chân chính nhận thức sự đáng sợ của Phương Giải. Kẻ này, trong một thời gian ngắn ngủi, không những cải tạo Hắc Kỳ Quân thành kỵ binh, hơn nữa còn thông qua chiến thuật của lang kỵ tìm được chiến thuật thích hợp cho đội kỵ binh hiện tại.
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân khống chế ngựa còn kém xa lang kỵ, kỹ xão giết địch trên lưng ngựa cũng không bằng lang kỵ, cho nên kỵ binh Hắc Kỳ Quân vẫn chưa từng tiếp xúc trực diện với người Bắc Man, để tránh bị mấy chục vạn người Bắc Man cuốn vào. Bọn họ phát huy ưu thế về tốc độ của kỵ binh tới cực hạn. Tuy rằng bọn họ cưỡi ngựa bắn cung không bằng lang kỵ, nhưng đội ngũ người Bắc Man quá dày đặc, chỉ cần tên thả ra là bắn thương địch thủ. Chiến thuật chém một đao rồi rời đi này dù không theo quy củ, nhưng cực kỳ hữu hiệu.
Hai đội kỵ binh Hắc Kỳ Quân tấn công hậu đội giống như là bánh xe. Một đôi xông lên hấp dẫn sự chú ý của người Bắc Man, sau đó một đội khác xông tới chém giết rồi bước đi. Vong quanh như vậy, khiến cho người Bắc Man căn bản không còn lực trả đòn. Đồng thời với chém giết hậu đội, hai đội kỵ binh của Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên vẫn vờn quanh đội ngũ người Bắc Man. Bắc Man Vương muốn điều binh từ cánh trợ giúp hậu đội, như vừa mới điều động thì Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên liền mang theo kỵ binh nhào lên cắn một cái.
- Thần sứ!
Bắc Man Vương lộ vẻ lo lắng, hướng Tạ tiên sinh, lớn tiếng hô:
- Làm sao bây giờ?
Bà ta hỏi.
Tạ tiên sinh đang tức giận, nghe thấy Bắc Man Vương hỏi vậy càng thêm giận dữ. Y giục ngựa đi tới chỉ vào Bắc Man Vương, quát:
- Ta cho các ngươi nhiều ưu đãi như vậy, dẫn dắt các ngươi từ man hoang đi ra, hiện tại là lúc các ngươi xuất ra dũng khí. Vậy mà ngươi lại hỏi ta làm sao bây giờ?
Y chỉ về hướng đội quân của Phương Giải:
- Phái người tấn công mạnh bên kia. Thủ lĩnh của kẻ địch đang ở trên ngọn đồi đó dùng cờ chỉ huy. Chỉ cần giết chết thủ lĩnh của kẻ địch, thì đội ngũ người Hán này liền xong đời!
- Thần sứ…
Bắc Man Vương do dự một lát rồi nói:
- Không bằng chúng ta lui binh trước đã…
- Lui binh?
Tạ tiên sinh nổi giận:
- Tới lúc này rồi ngươi lại nói lui binh? Chẳng lẽ ngươi lại quên lời ta nói nhanh như vậy? Ta đại biểu thần linh thừa nhận Bắc Man Vương ngươi, thì ta cũng có thể thay thần linh thu hồi kim trượng của ngươi! Nếu còn muốn được thần linh che chở, thì đừng nhắc lại hai chữ ‘lui binh’ với ta!
- Vâng…
Bắc Man Vương nhìn kim trượng trong tay, cúi thấp đầu trả lời:
- Hết thảy nghe theo thần sứ chỉ bảo.
Lúc bà ta cúi đầu, trong mắt không chỉ là sự sợ hãi, còn có phẫn hận.
Bắc Man Vương phái hai thủ hạ đắc lực dẫn theo chừng năm vạn người thoát khỏi đại trận xông về hướng ngọn đồi Phương Giải đang đứng. Lúc nhìn người Bắc Man chia ra, Phương Giải lập tức hạ lệnh cho thân binh vung đại kỳ. Phía sau hắn có đứng một loạt thân binh, cầm trong tay lá cờ đủ màu sắc. Mỗi một mầu tương ứng với một đội kỵ binh.
Đại kỳ vung lên, Gia Cát Vô Ngân và Lưu Húc Nhật chưa xuất động lập tức mang theo hai vạn kỵ binh từ ngọn đồi xông xuống. Bọn họ không quan tâm có mấy vạn người Bắc Man xông về hướng này, bọn họ đi lướt qua rồi đánh vào phía trước đội ngũ chính. Do người Bắc Man mới chia quân, cho nên hàng ngũ vốn rời rạc càng thêm hỗn loạn.
Lúc hai vạn kỵ binh tấn công trực diện, người Bắc Man hoàn toàn luống cuống.
Gia Cát Vô Ngân quơ trường sóc xông lên đầu. Chiến thuật lúc này khác với chiến thuật của đám người Trần Bàn Sơn. Y không chém một đao rồi rời đi, mà là giết thẳng vào đội ngũ người Bắc Man. Hai vạn kỵ binh chia làm bốn đội, giống như bốn thanh đao nhọn chọc vào đám người Bắc Man vốn đang thất kinh, rồi không ngừng mở rộng lỗ hổng.
Kỵ binh càng giết càng hưng phấn, đao đao thấy máu.
- Giết xuyên qua!
- Hắc Kỳ Quân, tiến về phía trước.
Vài tướng lĩnh dẫn đầu la lên, tâm huyết một khi dâng trào thì khó có thể ngăn cản được. Đối mặt với vạn người Bắc Man, lúc bọn họ hô lên ‘Giết xuyên qua’ sao mà bao la hùng vĩ?
Cảnh máu me này hoàn toàn kích thích sát khí của kỵ binh Hắc Kỳ Quân. Thành quả mấy tháng huấn luyện hoàn toàn được phát huy. Tuy bọn họ vẫn còn kém lang kỵ, nhưng bọn họ đã tìm được đối thủ thích hợp, khiến bọn họ càng thêm tự tin.
Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Vô Ngân và Lưu Húc Nhật, kỵ binh tấn công trực diện. Phương Giải thì sai người vẫy cờ, Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên lập tức dẫn theo một vạn kỵ binh lui về, đánh từ phía sau đội ngũ năm vạn người Bắc Man mới chia ra kia.
Bốn vạn kỵ binh, quậy cho vạn Bắc Man rối tinh rối mù.
Đứng ở ngọn đồi, Phương Giải thả Thiên Lý Nhãn xuống, khóe miệng khẽ nhếch:
- Chúng ta đi xuống đi…vốn chỉ muốn binh lính khôi phục lại chút sát khí, không định làm gì những người man này. Tuy nhiên có người muốn biến người man làm dao găm để sử dụng, thì ta liền đánh gãy dao găm này trước, rồi tiếp đó là đánh gãy người cầm dao.
Hắn vẫn tay, bạch sư Hỗn Độn từ đằng xa nhảy tới bên cạnh Phương Giải, Phương Giải xoay người đi lên chỉ về phía trước. Hùng sư lập tức gầm lên một tiếng từ ngọn đồi nhảy xuống, chỉ lưu lại một tia sáng màu trắng.