Tranh Bá Thiên Hạ

chương 564: đi đâu nói lý?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đi vào sân, Mộc Tam vội vàng đóng cửa lại, tiện tay đặt cái cuốc ở một bên. Nam tử hùng tráng kia chính là La Úy Nhiên, là nhân vật số một của Đại Nội Thị Vệ Xử, từng hô mưa gọi gió ở trong thành Trường An, thậm chí toàn bộ Kinh Kỳ Đạo và Đại Tùy.

Y và Mộc Tam đã ở cái thôn hẻo lánh này khá lâu rồi. Hai người mua một tòa nhà, vài mẫu ruộng, đối ngoại nói rằng huynh trưởng là Dịch thừa ở trạm dịch, cho nên thường xuyên không có ở nhà. Mà đệ đệ Mộc Tam thì trông coi mấy mẫu ruộng. Nhờ có những nông dân thật thà chất phát giúp đỡ, nên không tới mức không thu hoạch được tí lương thực nào. Trong thôn không ai hoài nghi thân phận của bọn họ, mặc dù mọi người vẫn hay nói đùa là Mộc Tam không mọc được râu, nhưng không ai nghĩ tới y là thái giám.

Lúc rời khỏi thành Trường An, bọn họ vốn định đi tìm Phương Giải để nương tựa, nhưng không được như mong muốn. Phương Giải trước ở Tây Nam lại tới Tây Bắc. Mộc Tam và La Úy Nhiên thương nghị, quyết định tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã rồi tìm hiểu tình hình.

Dù sao đã nói ra ngoài rằng La Úy Nhiên làm Dịch thừa của dịch trạm, mấy tháng không trở về cũng không khiến ai hoài nghi.

- Chỉ Huy Sứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mộc Tam bước nhanh theo La Úy Nhiên vào phòng, vào phòng liền đóng chặt cửa lại.

La Úy Nhiên một hơi uống hết một nửa ấm trà đã nguội đặt trên bàn, lau khóe miệng nói:

- Thế đạo bên ngoài đã loạn rồi. Quan phủ của Kinh Kỳ Đạo khống chế tin tức, dân chúng còn chưa biết. La Diệu làm phản ở Tây Nam, trăm vạn đại quân đã đánh vào Giang Nam. Các Đại tướng quân của sáu vệ Giang Nam không phòng thủ cũng không chiến đấu lại. Triều đình liên tiếp đưa tới mười ý chỉ, nhưng các Đại tướng quân của sáu vệ căn bản không lĩnh mệnh. Phỏng chừng lúc này hơn một nửa Giang Nam đã bị La Diệu nuốt gọn rồi.

- Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ tạo phản ở Tây Bắc, ngăn cản đại quân của bệ hạ ở Hà Tây Đạo. Tuy rằng đã diệt trừ được Lý nghịch, nhưng Tây Bắc vẫn loạn tới rối tinh rối mù. Không chỉ thế, Tổng Đốc của Tô Nam Đạo Tần Thăng, Tổng Đốc của Hoài Bắc Đạo Diệp Bình cũng đã tuyên bố thoát ly triều đình, nói với bên ngoài rằng Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh đang trấn thủ kinh thành là nghịch tặc, đang giam lỏng Thái tử điện hạ…Cũng chỉ còn lại dân chúng của Kinh Kỳ Đạo vẫn đang ca múa mừng cảnh thái bình. Còn các địa phương khác, ài!

La Úy Nhiên thở dài, ngồi xuống nói:

- Lúc trước bệ hạ cho ngươi mật chỉ, nói ngươi chờ đợi thời cơ ban phát ý chỉ cho mấy vị trọng thần, hiện tại xem ra không còn cơ hội đó. Bệ hạ nghìn tính vạn tính, tính không tới Cao Khai Thái và Thủy sư lại làm phản. Tuy rằng tướng quân Thủy sư là Đoạn Tranh đã mang theo một bộ phận Thủy sư giết ra ngoài, nhưng căn bản không liên hệ được với binh mã của bệ hạ. Bệ hạ muốn trở về khống chế đại cục nhưng căn bản không về được.

- Nhưng…nhưng..

Mộc Tam đi qua đi lại trong phòng, không biết phải diễn đạt thế nào.

Y nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng dậm chận mạnh một cái:

- Ôi…ta phụ sự phó thác của bệ hạ rồi!

- Lấy ra đi!

La Úy Nhiên bỗng nhiên nói.

- Cái gì?

Mộc Tam vô thức hỏi.

- Mật chỉ mà bệ hạ đưa cho ngươi. Tới lúc này mật chỉ đã không còn ý nghĩa nữa. Không bằng chúng ta xem trước, có khả năng về sau giúp đỡ được.

La Úy Nhiên vươn tay nói.

Mộc Tam do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Y dùng kéo cắt một khe hở trong áo của mình, lấy một tấm lụa trắng viền vàng ra, thật cẩn thận mở nó đưa cho La Úy Nhiên:

- Ý chỉ này ta vẫn chưa xem, cũng không biết lúc trước bệ hạ an bài cái gì. Vốn tưởng rằng một tiểu nhân vật như ta tương lai có thể trở thành cây cột chống trời, giờ nghĩ lại, đúng là tự đánh giá cao bản thân.

La Úy Nhiên cũng thở dài một tiếng, nhận lấy mật chỉ chỉ, nhìn nhìn.

Ý chỉ này có ý đại khái là, Hoàng Đế chuẩn bị động thủ với Tây Bắc, diệt trừ một đám đại thần có liên quan tới phản tặc, sau đó Mộc Tam cầm ý chỉ này, gọi vài người mà Hoàng Đế đã lệnh rời kinh thành trở lại phụ tá Thái tử. Trước đó, Hoàng Đế sẽ phái người trở lại kinh thành diệt trừ đám người Bùi Diễn. Những người được liệt kê trên ý chỉ khi biết được tin này, lập tức trở về Trường An.

Nhưng không ai ngờ tới, Hoàng Đế căn bản không về được!

Sau khi xem xong, La Úy Nhiên không nhịn được cười khổ:

- Nhìn vài cái tên này xem…Lão Thượng Thư Hoài Thu Công, Nguyên Lễ Bộ Thượng Thư Độc Cô Tĩnh, Tô Trọng Lễ, con trai của Lão Nạp Ngôn Tô Bình…Nghe nói Hoài lão đã ốm chết, trước khi chết hướng thành Trường An run rẩy dập đầu ba cái, quát to một tiếng lão thần không cam lòng liền khí tuyệt. Độc Cô Tĩnh trục xuất không bao lâu đã chết ở quê cũ. Nghe nói là lòng mang bất bình, nhưng rõ ràng là bị người hại chết. Còn Tô Lễ Trọng thì đang ở Giang Nam, tòa nhà của Tô gia bị mấy trăm giáp sĩ phong tỏa gắt gao, ra vào không được tự do! Phương Giải có thể được làm Thiếu sư Thái tử…nhưng Phương Giải giờ ở nơi nào không ai biết!

Mộc Tam vừa nghe vừa vô thức lật cái bao đựng mật chỉ. Bên ngoài có vài dòng chữ, gửi Hoài lão. Mật chỉ này chính là gửi cho Hoài Thu Công. Y không để ý lắm, tiện tay đặt ở một bên. La Úy Nhiên nhìn nhìn bao vải, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm nói:

- Không đúng…

Mộc Tam hỏi:

- Cái gì không đúng?

La Úy Nhiên cầm bao vải lên, sau đó xé bao vải ra, thì thấy bên trong có vài chữ nhỏ. Nếu không xé ra thì khó mà thấy được.

- Những lời nhắn nhủ của bệ hạ không thích hợp cho lắm.

La Úy Nhiên tự nói một câu, sau đó cẩn thận nhìn mấy chữ nhỏ kia, trên đó có viết:”Ghi nhớ, khi Thái tử tự mình chấp chính, ba người là La Úy Nhiên, Phương Giải, Ngô Nhất Đạo, không thể lưu lại, phải diệt trừ. Hoài lão tự mình chấp chính trợ giúp Thái tử, trẫm rất biết ơn”

Nhìn thấy hàng chữ này, sắc mặt của La Úy Nhiên không nhịn được thay đổi.

- Nếu là…nếu là ta thì chắc chắn sẽ không đoán được những lời kia có gì không ổn, chỉ giao mật chỉ cho Hoài lão là xong. Nếu lúc rời kinh ta không phải đi cùng Chỉ Huy Sứ, thì sẽ không phát hiện ra bí mật kia…

Mộc Tam cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vô thức nhìn La Úy Nhiên.

- Nhưng…

Mộc Tam chỉ hai chữ Phương Giải trên bao vải, không khỏi nhíu mày:

- Rõ ràng bệ hạ rất coi trọng ngài, coi trong Tán Kim Hầu, cũng coi trọng Tiểu Phương đại nhân, vậy vì sao lại nhắn nhủ một câu như vậy?

Trong đầu La Úy Nhiên xuất hiện hình dáng của vị Hoàng Đế bệ hạ kia, không nhịn được lắc đầu:

- Chưa ai nhìn thấu được tâm tư của bệ hạ. Y tưởng rằng mình khống chế được tất cả, cũng tưởng rằng mình nhìn thấu được ai trung thành, ai gian trá. Mấy năm trước ta còn lo lắng, ngay cả sư tôn của ta, hay chính là lão viện trưởng của Diễn Vũ Viện, y không còn tin tưởng, thì rốt cuộc y có thể tin tưởng được ai? Y phải hiểu rằng, nếu không có lão viện trưởng, thì người của Dương gia làm sao ngồi vững được ở thành Trường An…

Mộc Tam càng ngày càng cảm thấy sợ, trong lòng tự nhủ, may mà mình không biết gì cả, bằng không La Úy Nhiên chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng giết chết được mình.

Tâm tư của La Úy Nhiên hoàn toàn không đặt ở đó, y trầm tư một lát rồi nói:

- Đúng rồi…sở dĩ bệ hạ an bài như vậy, không phải vì bọn ta làm sai cái gì. Y lo lắng, Thái tử tuổi nhỏ, sau khi ta trở về nắm giữ việc bảo vệ cung đình, mà Tán Kim Hầu nắm giữ tài sản riêng của Hoàng tộc, Phương Giải trẻ tuổi đã là Thiếu sư của Thái tử. Ba người bọn ta mặc dù không có tâm tư làm phản, nhưng quyền lực quá lớn. Hoàng Đế sợ chính là sau khi Thái tử chấp chính, ba người bọn ta ảnh hưởng tới triều cục, cho nên mới bảo Hoài Thu Công âm thầm trợ giúp Thái tử sau khi chấp chính thì diệt trừ ba người bọn ta.

Y không nhịn được lắc đầu:

- Bệ hạ…rốt cuộc người đã tin tưởng qua ai chưa?

Đúng lúc này, y bỗng nhiên biến sắc, tay tạo ấn quyết, lao ra ngoài từ cửa sổ.

Ở bên ngoài tòa nhà có mấy cỗ xe ngựa dừng ở đó, phu xe ngồi một bên nói chuyện phiếm giống như đang chờ ai đó. Trên xe ngựa không có dáu hiệu gì, không giống như thế gia danh môn. Cũng không cắm cờ, cho nên càng không giống tiêu cục hay cửa hàng nào đó. La Úy Nhiên từ trong sân đi ra, đề phòng nhìn xe ngựa cách đó không xa, sắc mặt có chút ngưng trọng.

La Úy Nhiên vừa đi ra, một mập mạp mỉm cười hiền lành đi xuống từ một cỗ xe ngựa, tới gần hành lễ, sau đó cười nói:

- Chỉ Huy Sứ, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?

Mập mạp này mặc một bộ quần áo mới tinh, ngăn nắp, chỉ là quá béo nên quần áo căng phồng, khiến hô hấp của y có vẻ dồn dập.

- Tửu Sắc Tài?

La Úy Nhiên nhìn thấy lày, sắc mặt lập tức thoải mái:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Tới đón ngài.

Tửu Sắc Tài cười cười, chỉ xe ngựa phía sau:

- Hầu gia đang ở trên xe đợi ngài. Bởi vì không tiện lộ diện nên không tự đi ra mời được. Hầu gia bảo ta nói lời xin lỗi với ngày. Nếu Chỉ Huy Sứ đi được, thì chuẩn bị đồ đạc, chúng ta lên đường luôn.

- Đi?

La Úy Nhiên hỏi:

- Đi đâu?

- Ta cũng không biết, có gì ngài cứ hỏi Hầu gia. Tuy nhiên chắc là đi về phía nam. Mấy năm nay Hầu gia đã di dời sản nghiệp về phía nam rồi, mấy cửa hàng trong kinh thành chỉ còn là cái xác. Ta nghĩ chắc nơi này cũng không còn gì khiến Chỉ Huy Sứ lưu luyện, nếu ngài không ngại, thì ta phái người giúp ngài thu dọn đồ đạc được không?

La Úy Nhiên nghi hoặc liếc nhìn cỗ xe ngựa bên kia, sau đó quay đầu nói với Mộc Tam:

- Mang theo hành lý, chúng ta dọn nhà.

Mộc Tam sửng sốt, vô thức nói:

- Tòa nhà này tốn không ít tiền mua lại, còn có mấy mẫu ruột tốt, không lâu nữa là thu hoạc được rồi, hiện tại đi chẳng phải đáng tiếc?

Nói xong chính y liền hối hận, cười ngượng ngùng quay lại thu thập quần áo. Tửu Sắc Tài khoát tay ra hiệu cho mấy hạ nhân đi vào hỗ trợ. Y cùng La Úy Nhiên trở lại đoàn xe, chỉ vào cỗ xe ngựa thứ hai, nói:

- Hầu gia ở trên xe đó chờ ngài.

La Úy Nhiên gật đầu, vén rèm đi vào thì ngửi thấy mùi rượu và thức ăn. Trong xe ngựa bày một cái bàn thấp, trên bàn bày biện mấy món ăn nóng, còn đang bốc hơi. Một đĩa thịt trâu nấu với mộc nhĩ, một bất thịt viên kho tàu, một đĩa giò thủy tinh, một đĩa gan nấu với tỏi, ở giữa là một nồi canh Thất Bảo.

Nhìn thấy mấy thứ này, La Úy Nhiên không nhịn được thở dài:

- Thịt bò xào của Phẩm Khách Cư, thịt viên của Đức Thắng Lâu, giò thủy tinh của Vọng Khách Lâu, gan tỏi và súp Thất Bảo của Tây Sơn Lâu…đã lâu rồi không được ngửi mùi vị của những món ăn này, có phải Hầu gia xuất hành mang theo đầu bếp chính của mấy cửa hàng kia không? Tuy rằng đều là món ăn sáng thông thường, nhưng quán rượu bình thường khó mà làm nổi. Hơn nữa vài món ăn này cũng không phải xuất từ tay một người, ta còn miễn cưỡng nhận ra được.

Nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh ngồi trong xe ngựa, rót một chén rượu cho La Úy Nhiên, cười cười nói:

- Tại sao lại không chứ? Ngươi có biết ta ăn uống rất bắt bẻ không. Nếu đi đường mà cứ phải suy nghĩ hôm nay ăn gì thì chẳng phải đau đầu không. Đơn giản mang theo đầu bếp chính của bốn cửa hàng kia đi. Lúc nào muốn ăn gì thì có bọn họ nấu.

- Không ngờ lão bản của bốn cửa hàng đó đồng ý thả người…

La Úy Nhiên gắp một món bỏ vào miệng, từ từ nhấm nuốt:

- Thật ngon…

Ngô Nhất Đạo uống một ngụm rượu, mỉm cười nói:

- Tất nhiên không chịu thả người, cho nên ta mua cả bốn cửa hàng đó rồi.

La Úy Nhiên hơi sửng sốt, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:

- Trước kia sao ta không nhận ra ngươi là một kẻ không nói lý.

Ngô Nhất Đạo lẩm bẩm nói:

- Bởi vì trước kia ngươi phải hầu hạ người không nói lý nhất thế gian này, cho nên ngươi mới cảm thấy những người khác đều rất nói lý.

La Úy Nhiên gật đầu:

- Cũng đúng!

- Nhưng đi đến đâu để nói lý?

Y hỏi.

- Không…là đi tới nơi không nói lý.

Ngô Nhất Đạo cười cười, đầy thâm ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio