Tranh Bá Thiên Hạ

chương 582: tự tin từ đâu tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Bắc Đạo

Danh tiếng của thành Hỏa Hồ rất lớn, nhưng nơi này giờ chỉ còn là một đống hoang tàn.

Lúc Đại Trịnh Quốc vẫn còn thống trị Trung Nguyên, thành Hỏa Hồ từng là một tòa hùng thành gần bằng với Trường An. Đương nhiên, thành Trường An lúc đó kém xa thành Trường An hiện tại. Thành Hỏa Hồ là một tòa thành quân sự thuần túy của Trịnh Quốc. Lúc trước vì chứng tỏ quân lực cường thịnh của mình, Hoàng Đế khai quốc của Đại Trịnh đã hạ chỉ xây dựng thành Hỏa Hồ ở Giang Bắc Đạo, đóng giữ ba mươi vạn binh lính.

Lúc ấy mục đích xây tòa thành này là khiến Trần Quốc ở Giang Nam phải kính sợ. Lúc Hoàng Đế Trịnh Quốc tranh bá Trung Nguyên, Trần Quốc ở Giang Nam vẫn luôn mơ ước Trung Nguyên, vài lần xuất binh bắc thượng, có một lần chiếm cứ được toàn bộ Giang Bắc Đạo, cách thành Trường An chỉ có ngàn dặm. Về sau Hoàng Đế Trịnh Quốc đánh bại mọi kẻ thù rồi lên ngôi, tự mình suất quân đánh đuổi quân đội Trần Quốc trở về Giang Nam.

Sau đó ông ta hạ lệnh xây dựng thành Hỏa Hồ, rồi đóng quân ở đây. Thứ nhất là để thể hiện vũ lực của ông ta, thứ hai là để dân chúng tin phục, thứ ba, Hoàng Đế Trịnh Quốc sao không muốn dẫn binh xuôi nam nhất thống hai bờ sông Đại giang? Lại về sau đại quân Trịnh Quốc nhiều lần nam chinh, điểm xuất phát đều ở tòa thành này. Chỉ có điều tuy Trần Quốc liên tục xuất hiện mấy vị Hoàng Đế hoa mắt ù tai, nhưng không thiếu danh tướng. Trần Quốc nhiều lần nam chinh thất bại, mà thành Hỏa Hồ vẫn là trọng địa quân sự.

Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy là Dương Kiên khởi binh, trận đấu lớn đầu tiên chính là phá được thành Hỏa Hồ.

Lúc ấy quân đội Đại Tùy bách chiến bách thắng gặp phải sự chống cự mạnh mẽ của thành Hỏa Hồ. Tuy rằng về sau chiến thắng, nhưng binh lực tổn thất khiến cho Dương Kiên phải đau lòng.

Quân Tùy tấn công mạnh mẽ, trước khi phá thành, quân đội Trịnh Quốc đã thiêu hủy tòa thành lớn này. Lửa lớn đốt chừng nửa tháng, chỉ để lại một đống hoang tàn.

Về sau thành Hỏa Hồ hoang tàn trở thành nơi mà văn nhân mặc khách nhất định phải tới thăm, cũng không biết có bao nhiêu bài thơ câu văn được lưu lại nơi này.

Lúc Dương Kiên mới lập quốc, từng nghĩ sửa lại thành Hỏa Hồ, nhưng bởi vì phải xây dựng lại thành Trường An, nên không đủ sức để sửa lại. Hơn nữa các triều thần cũng đều phản đối.

Lúc này tuy thiên hạ đã loạn, nhưng Giang Bắc Đạo, láng giềng với Kinh Kỳ Đạo tạm thời không bị chiến hỏa cuốn vào. Chỉ có điều khách du lịch tới thành Hỏa Hồ không bằng lúc trước, trên quan đạo có vẻ vắng ngắt.

Một đội hơn hai trăm người, bảo vệ một cỗ xe ngựa theo quan đạo đi về hướng bắc. Đội ngũ này từ Thiểm Bắc Đạo tới, nhưng không lựa chọn con đường ngắn nhất, mà là đi về nam tha nửa vòng mới đi tới hướng Trường An. Lăn lội đường xa, hơn hai trăm kỵ sĩ có tu vị không tầm thường này thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, sắc mặt mỗi người đều tiều tụy.

Tô Bất Úy đánh xe thỉnh thoảng vén mành xe lên nhìn vào trong. Sức khỏe của Hoàng Đế gần đây càng ngày càng yếu, đã hai ngày rồi không ăn gì, xem ra muốn duy trì được tới lúc trở về thành Trường An là điều khó khăn. Vị đế vương từng hùng tâm bừng bừng này, lúc này gầy như một que củi cuộn mình trong xe ngựa, cả ngày không mở mắt cũng không nói chuyện.

Tô Bất Úy sợ nhất chính là, lúc mình vén mành lên, Hoàng Đế không còn hơi thở.

Kỳ thực tới hiện tại, ngay cả Tô Bất Úy đều không hiểu được làm sao Hoàng Đế còn sống. Vị Chí Tôn rõ ràng đã không còn sức sống này, nhưng vẫn cứng rắn sống được hai năm so với lời tiên đoán của lão viện trưởng Diễn Vũ Viện. Nếu đây không phải là kỳ tích, thì Tô Bất Úy liền không biết cái gì gọi là kỳ tích nữa rồi.

Có lẽ ngay cả bản thân Hoàng Đế cũng cảm thấy đó là một kỳ tích.

Không thể tưởng tượng được, là thứ gì chống đỡ Hoàng Đế bệ hạ không chết.

- Đến đâu rồi?

Trong xe truyền ra thanh âm yếu ớt, đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua Hoàng Đế mở miệng.

- Bẩm bệ hạ, phía trước chính là thành Hỏa Hồ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chừng nửa tháng nữa là có thể trở lại kinh thành. Bệ hạ có đói bụng không? Hay để nô tài dừng xe nấu cho ngài một bát cháo gạo?

- Thành Hỏa Hồ…

Hoàng Đế cuộn mình ở trong xe ngựa, cố gắng kéo cái chăn nhung lên người, hơi mở mắt ra:

- Trẫm nhớ, lúc trẫm vẫn còn là Hoàng tử, tiên hoàng bảo tất cả Hoàng tử tới thăm thành Hỏa Hồ để tế điện những tướng sĩ đã chết trận lúc công phá tòa thành này…trẫm còn tự thân đốt tiền giấy…

Tô Bất Úy giật mình, không ngờ Hoàng Đế lại có hứng thú nói tới mấy chuyện này.

- Không chỉ là vài huynh đệ trẫm, các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều dẫn con cái của mình tới thăm thành Hỏa Hồ, nhìn đống hoang tàn này. Đây chính là nơi từng khiến cho bảy vạn dũng sĩ Đại Tùy táng thân. Đó là trận chiến khó khăn nhất từ khi Thái Tổ Hoàng Đế khởi binh. Cho dù là về sau phá được thành Trường An, cũng chỉ tổn thất ba vạn tinh giáp.

Hoàng Đế thở dốc một lúc, khó khăn cười với Tô Bất Úy:

- Tới thành Hỏa Hồ thì dừng xe, trẫm muốn nhìn lại nơi đó.

Tô Bất Úy vui vẻ, vội vàng đáp ứng. Hôm nay tinh thần của Hoàng Đế hiển nhiên tốt hơn so với lúc trước. Y đã muốn dừng xe từ sớm để nấu cho Hoàng Đế một bát cháo. Hai ngày qua Hoàng Đế không ăn một thứ gì khiến y rất là lo lắng. Nhưng vừa mới cao hứng, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, khiến tim y đập thình thịch, vô thức nhìn về phía Hoàng Đế, khóe miệng run rẩy.

- Đừng sợ.

Hoàng Đế cố gắng cười cười:

- Trẫm không phải là hồi quang phản chiếu…lúc trước trẫm không thích nói chuyện, là vì trẫm phải giữ lại sức. Trẫm sợ mình không kiên trì tới được thành Trường An liền chết rồi, như vậy chẳng phải đáng tiếc? Hiện tại cách thành Trường An đã gần, hơn nữa trẫm cũng muốn thăm lại tòa thành Hỏa Hồ này.

Tô Bất Úy nghe vậy mới yên lòng, phân phó với các kỵ sĩ hộ vệ một tiếng. Chừng ba bốn mươi người chia ra, đi về phía trước chuẩn bị.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước tòa thành Hỏa Hồ đã hoang tàn. Tô Bất Úy nhảy xuống xe ngựa vén rèm lên, sau đó đi vào cõng Hoàng Đế cẩn thận ra ngoài. Hai tay y bám chặt lấy Hoàng Đế, sợ cho Hoàng Đế không còn khí lực mà ngã xuống. Một hộ vệ vội vàng lấy chăn nhung từ trong xe ngựa đắp lên người Hoàng Đế.

Tô Bất Úy cõng Hoàng Đế đi về phía trước, Hoàng Đế nằm sấp trên lưng y, ngẩng đầu nhìn đống hoang tàn kia. Không biết vì sao bỗng nhiên nói một câu mà Tô Bất Úy không hiểu…giống như lẩm bẩm, hoặc là như muốn nói cho ai nghe.

- Hoang tàn…kỳ thực trẫm sợ nhất chính là nhìn thấy hoang tàn…

Phía trước tường thành đổ nát.

Thị vệ đặt ghế xuống, giúp đỡ Hoàng Đế xuống lưng Tô Bất Úy ngồi xuống ghế. Hoàng Đế nghiêng đầu nhìn tòa thành đổ nát dường như không có giới hạn, ánh mắt mang theo sự thương cảm làm cho lòng người đau xót. Tô Bất Úy thì vội vàng đi lấy gạo, y không muốn để đám thị vệ động tay nấu cháo. Y biết hiện tại Hoàng Đế chỉ ăn được cháo lỏng, dù gạo cứng một tí cũng không nhai được.

Nhưng Hoàng Đế còn có sự tôn nghiêm của Hoàng Đế, Tô Bất Úy không muốn bọn thị vệ biết điều đó.

Trương chân nhân núi Võ Đang chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Hoàng Đế. Hoàng Đế khẽ lắc đầu:

- Không cần, trẫm biết mình có thể kiên trì trở về. Không làm được một số việc cho Thái tử, trẫm không chết được.

Trương chân nhân sững sờ, đứng bên cạnh Hoàng Đế không biết nói gì.

- Chân nhân…nếu trẫm giao giang hồ Đại Tùy cho ngươi, liệu ngươi có thể dẫn theo các huynh đệ giang hồ nhiệt huyết trợ giúp Thái tử củng cố giang sơn Đại Tùy hay không?

Hoàng Đế lẩm bẩm nói:

- Giống như….lúc trước lão viện trưởng phụ tá Thái Tổ Hoàng Đế, giống như Thất đệ phụ tá trẫm…lúc trước trẫm có hỏi qua ngươi, ngươi nói ngươi chỉ cần trộm thêm vài năm sống lâu từ ông trời mà thôi, nếu tham dự triều đình, chỉ sợ sẽ chết sớm vài năm. Lúc ấy trẫm không trách ngươi, bởi vì trong tay trẫm còn có một Tiêu Nhất Cửu. Tuy rằng lúc ấy trẫm đã nhìn ra tâm tư của Tiêu Nhất Cửu quá lớn, nhưng y quả thực có khả năng phối hợp với triều đình hơn ngươi rất nhiều.

- Bệ hạ nói rất đúng…

Trương chân nhân thấp giọng nói:

- Tiêu Nhất Cửu biết làm sao phối hợp được với triều đình, với võ lâm Trung Nguyên, y cũng biết làm sao để dân chúng tin phục Đạo tông hơn lão hủ, thế nên không tin tưởng tín ngưỡng hoặc tông môn khác. Y có thể làm được chuyện là một đêm hoa đào nở ở núi Thanh Nhạc, mà lão hủ thì chẳng có tâm tư làm chuyện đó. Lúc trước bệ hạ lựa chọn Tiêu Nhất Cửu, lão hủ biết rằng đây là sự lựa chọn chính xác nhất.

- Nhưng y khiến cho trẫm thất vọng.

Hoàng Đế thở dài:

- Chân nhân, ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng, phải không?

Trương chân nhân há miệng, cuối cùng không lên tiếng.

Hoàng Đế không có được đáp án mình cần, hiển nhiên có chút thất vọng, cho nên sự thương cảm trong mắt càng thêm nồng nặc. Qua hồi lâu, y quay đầu nói với Trương chân nhân:

- Nếu trẫm có thể tu hành thì tốt, trẫm có thể trường sinh được, có thể khiến Đại Tùy càng trở nên hùng mạnh. Không phải là trẫm sợ chết, mà là trẫm không yên tâm với Thái tử. Trẫm tin tưởng chắc chắn rằng trẫm làm tốt hơn các đời Hoàng Đế khác, chỉ cần cho trẫm thời gian…trẫm có thể khiến Đại Tùy trở thành một chiến hạm lớn vĩnh viễn không chìm nghỉm.

- Thần cũng tin tưởng chắc chắn.

Trương chân nhân nói.

Nghe chữ thần này, sắc mặt Hoàng Đế thay đổi, sau đó trong mắt hiện lên một tia vui mừng:

- Trẫm…phải cảm ơn ngươi.

- Chẳng qua là thần cảm thấy, Đại Tùy không thể sụp đổ.

- Đúng vậy…Đại Tùy sao có thể sụp đổ được?

Hoàng Đế cười cười:

- Cho nên trẫm mới muốn quay về, quay về nói cho Thái tử một chuyện. Trẫm muốn nói cho thằng bé biết, bất kể xảy ra chuyện gì, đều không được rời khỏi thành Trường An. Bất kể là tặc tử nào, dưới trướng có bao nhiêu binh mã, cũng không ai có thể phá được thành Trường An. Lúc trước sở dĩ Thái Tổ Hoàng Đế mở rộng thêm thành Trường An, bởi vì chỉ cần Trường An còn tồn tại, Đại Tùy liền không có khả năng sụp đổ…

- Cho dù La Diệu thì thế nào? Có lẽ một mình y có thể tiến vào được Trường An, nhưng binh mã dưới trướng của y lại không vào được…Huống chi, y không dám tiến vào Trường An.

- Vâng!

Trương chân nhân gật đầu:

- Chỉ cần lão viện trưởng còn ở thành Trường An, La Diệu không dám đi vào.

- Không chỉ là như vậy.

Hoàng Đế bỗng nhiên cười cười, nụ cười có sự đắc ý khiến người ta khó lý giải:

- Đợi trở lại thành Trường An, trẫm liền nói cho ngươi biết một bí mật cực lớn. Bí mật này chỉ có các đời Hoàng Đế trước khi lâm chung mới nói cho người thừa kế. Cho nên mặc dù trẫm bệnh nặng cũng không nói cho Thái tử biết trước. Vì bí mật này quá lớn, trẫm sợ Thái tử không giữ miệng được. Một khi bí mật này không giữ được khiến người khác biết, thì Dương gia dốc sức an bài nhiều năm như vậy, cùng lão viện trưởng mất nửa tu vị bảo vệ bí mật này, liền vô tác dụng rồi.

- Thần…không biết vẫn tốt hơn.

Trương chân nhân cúi đầu nói.

- Không.

Hoàng Đế nói:

- Dù sao lão viện trưởng cũng già rồi, lúc trước nếu không phải ông ấy hao phí một nửa tu vị để làm chuyện đó, thì có lẽ còn bảo vệ Dương gia được thêm trăm năm. Nhưng hiện tại, ông ấy đã gần tới lúc dầu hết đèn tắt rồi. Nếu chẳng may lão viện trưởng mất, thì cũng chỉ còn ngươi giúp đỡ Thái tử trông coi bí mật này.

Trương chân nhân không nói gì, nhưng trong lòng ông ta càng ngày càng trầm trọng. Cũng không biết làm sao, ông ta không có bất kỳ tò mò gì với bí mật này của Hoàng Đế, chỉ có sự bi thương mà thôi.

- Một khi bí mật này công bố ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến tất cả mọi người thất kinh.

Hoàng Đế cười cười, sau cố gắng dịch người một cái.

- Dương gia có thể hy sinh tất cả để bảo vệ đế quốc này, không phải ai cũng có thể hiểu được. Vì Đại Tùy, người của Dương gia phải trả giá tâm huyết hơn xa mọi người biết. Lúc trước xây dựng thành Trường An dài trăm dặm, dân chúng và triều thần đều phản đối, nhưng người của Dương gia ta vẫn muốn làm. Bởi vì một khi thành Trường An được hoàn thành, lúc thiên hạ Dương gia gặp nguy hiểm, Trường An liền trở thành thành lũy kiên cố nhất, dù là ai cũng không công phá được.

Dường như Hoàng Đế có chút hồ đồ, mấy câu mà nói đi nói lại vài lần.

Hoàng Đế nhìn đống hoang tàn, gian nan giơ tay lên chỉ chỉ:

- Trẫm vĩnh viễn sẽ không để người khác nhìn thấy, Thái Tử cũng vĩnh viễn sẽ không để người khác nhìn thấy, người của Dương gia cũng vĩnh viễn sẽ không để người khác nhìn thấy, thành Trường An biến thành cái dạng này.

Lúc này Trương chân nhân mới hơi kinh dị, Hoàng Đế lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Là vì bí mật cực lớn mà Hoàng Đế vừa mới nhắc tới kia? Nhưng đó là bí mật gì mà khiến cho người của Dương gia dốc toàn lực bảo vệ, khiến cho Vạn Tinh Thần phải hao phí một nửa tu vị để tạo ra?

Đây là lý do mà Hoàng Đế tự tin sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio