Kinh thành tuyết rơi khiến tâm tình của dân chúng tốt hơn nhiều. Người phương bắc không có mấy người ghét tuyết, cho dù người lớn hay trẻ nhỏ. Nói là tâm tình tốt hơn, bởi vì phản tặc La Diệu đã lui binh. Tuy rằng cuộc chiến này thắng khá là đột ngột, nhưng lui chính là lui, Đại Tùy vẫn là Đại Tùy, cho nên dân chúng tất nhiên là vui vẻ.
Thành Trường An quá lớn, nên có rất nhiều chợ, còn về phần vị trí chợ thì do quan phủ bố trí. Nam thành có tổng cộng mười ba cái chợ, đường hai mươi ba phía đông có một cái, cứ cách ba ngày lại mở. Bình thường mỗi khi tới phiên chợ, thành Trường An đều rất náo nhiệt. Nhưng từ khi phản quân của La man tử đánh tới cửa thành, chợ liền trở nên vắng vẻ. Thương nhân Đông Sở không vào được, các thương phẩm trở nên thiếu thốn.
Ngày thứ ba sau khi phản quân lui binh, cửa thành mới được mở ra. Không ít dân chúng trong thành thử đi ra ngoài, phát hiện không gặp nguy hiểm mới lao ra, xem thân thích bên ngoài thành còn sống không. Tuy nhiên bọn họ biết rằng La Diệu hỏa thiêu hai tòa vệ thành, thôn trấn bên ngoài phỏng chừng cũng đã bị hủy.
Người đi trên quan đạo đông hơn so với lúc trước, chợ cũng dần trở nên náo nhiệt.
Chẳng qua, phần lớn là mua đồ.
Lương thực trong thành Trường An đắt đỏ, tuy rằng quan phủ đã can thiệp, nhưng giá cả lương thực vẫn tăng lên gấp ba lần, thậm chí có rất nhiều nhà không thể không mang đồ đạc của mình để đổi mua thức ăn. Trong thành Trường An không thiếu lương thực, nhưng đều ở trong nhà kho quan phủ, triều đình còn chưa ban ý chỉ xuống, dân chúng đành phải tự mình nghĩ ra biện pháp. Tuy nhiên hôm nay thành mở, Hoàng Đế hạ chỉ phát lương thực theo đầu người.
Cũng vì chiến tranh, mà đã lâu rồi Hồng Tụ Chiêu không có sinh ý.
Đang thời kỳ chiến loạn, ai còn tâm tư chơi bời nghe hát?
Tuy nhiên Hồng Tụ Chiêu không thiếu cái ăn, cũng không thiếu tiền.
Hồng Tụ Chiêu vốn định rút khỏi theo Ngô Nhất Đạo, nhưng không biết vì sao, Tức đại nương kiên quyết không chịu rời đi, kiên trì lưu lại.
Tiểu đương gia đặt cái ghế ngồi trước cửa, chống cằm nhìn dòng người qua lại trên đường cái số hai mươi ba, nhưng đầu óc cứ để đi đâu. Nàng biết vì sao Tức đại nương không chịu đi, tuy Tức đại nương chưa từng nói, nhưng nàng nhìn ra được, nhất định là vì nam tử áo xanh kia đã chết.
Ông ta đã chết, Tức đại nương rời đi làm gì nữa?
Đâu chỉ là Tức đại nương, ngay cả tiểu thư Tức Chúc Tâm cũng như vậy, đã lâu rồi không rời khỏi phòng.
- Tiểu đương gia, chúng ta thực sự không đi sao?
Một tiểu nha hoàn rụt rè hỏi. Nàng nhỏ tuổi hơn Tiểu Đinh Điểm, nhưng đối với vị tiểu đương gia thanh tú mà uy nghiêm này, trong lòng nàng vừa kích sợ vừa thích.
- Chắc là vậy.
Tiểu Đinh Điểm thì thào đáp, kỳ thực nàng cũng không biết đáp án.
- Tòa lâu của chúng ta cứ tiếp tục như vậy, cho dù mở ra cũng có ý nghĩ gì đâu?
Tiểu nha hoàn thở dài, hai tay chống cằm, lẩm bẩm nói:
- Nếu được ra khỏi thành, thì giờ đã tới Giang Nam rồi. Kinh thành tuyết rơi, ở Giang Nam cỏ cây vẫn tươi tốt. Sau khi tiên đế băng hà, tòa lâu của chúng ta cơ hồ không kinh doanh, lại vượt qua phản tặc gây loạn, càng thêm vắng vẻ… may mắn, ngọn lửa chiến tranh đã trôi qua…
Nàng nói không đầu không đuôi, cũng không trông cậy tiểu đương gia trả lời.
Nàng chỉ là nhàm chán.
Đúng lúc này, trên đường cái có một nam tử tuổi chừng hơn hai mươi đi tới Hồng Tụ Chiêu, mặc một bộ áo vải sạch sẽ, mặt mày sạch sẽ như quần áo. Lúc tiểu đương gia chú ý tới người này, đầu tiên là nhìn đôi chân của y, đeo một đôi giày vải màu trắng, nhưng không hề dính chút bụi đất nào.
Cho nên tiểu đương gia hơi ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn.
Nam tử trẻ tuổi này không tính là anh tuấn, lúc cười cũng không đẹp trai phong độ cho lắm, nhưng sự sạch sẽ của y khiến người ta thoải mái. Y cao chừng m, dáng người hơi gầy, tuy nhiên không phải là gầy yếu. Nhìn quần áo mà y mặc giống như người đọc sách, nhưng không phải là áo gấm, hẳn là chưa từng dự thi.
Chỉ có điều ở thắt lưng của người đọc sách này treo một thanh trường kiếm, không có vỏ kiếm.
Cho nên ánh sáng phát ra từ thanh kiếm khá là lạnh lùng, có thể nhìn ra được đây là một thanh kiếm tốt.
Thư sinh mang kiếm.
Tiểu đương gia không nhịn được cau cái mũi tinh xảo, trong lòng tự nhủ, thật là một thanh kiếm tốt. Ở Đại Tùy, văn nhân khinh thường vũ phu, nhưng bọn họ lại có sở thích giắt trường kiếm ở thắt lưng làm trang sức. Cái kiểu dáng đó nhìn trong thành Trường An đâu đâu cũng có, cho nên tiểu đương gia không kỳ quái cho lắm. Điều khiến nàng kỳ quái, chính là nam tử trẻ tuổi này đi trong tuyết lầy lội, vì sao vẫn giữ được sự sạch sẽ như vậy?
- Xin chào.
Nam tử trẻ tuổi cười cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng tinh:
- Xin hỏi cô có phải là tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu không? Ta được bằng hữu nhờ vả, tới bái kiến Tức đại nương.
- Bằng hữu?
Tiểu đương gia ngồi thẳng người, nhìn y hỏi:
- Bằng hữu của ngươi tên là gì?
- Tên là…
Nam tử trẻ tuổi vừa định trả lời thì bỗng nhiên dừng lại, lông mày hơi nhíu.
Bởi vì có một người đi tới từ phố bên kia.
…
…
So với thư sinh trẻ tuổi, người này khó nhìn hơn. Làn da đen, lông mày thô, mũi tẹt, môi dầy. Mắt không lớn, hình tam giác.
Thư sinh không tính là anh tuấn, nhưng thuận mắt, mà cái người mặc da bào đầy nếp nhăn, thoạt nhìn là trẻ choai choai mười lăm mười sáu tuổi này khiến cho người ta nhìn vào liền ghét. Thân cao chưa tới một mét sáu, nhưng khá cường tráng, chân đeo ủng.
Áo da bào không phải xuất phát từ Trung Nguyên. Tiểu đương gia từng gặp qua rất nhiều thương khách từ nam tới bắc, biết nhiều người thích mặc như vậy vào mùa đông để chống lạnh. Bộ áo da bóng loáng ngăn cản gió thổi vào trong. Chỉ có điều trong thành Trường An không thấy nhiều người mặc da bào như vậy.
Hắc tiểu tử này búi tóc ra đằng sau, nhìn chẳng ra cái gì. Tuy nhiên, nhìn đôi ủng và bao cổ tay của y, có thể nhìn ra đượcy là một võ phu.
Nhưng…thắt lưng của y treo không phải là loan đao mà người thảo nguyên hay dùng, cũng không phải là trực đao của người Hán, mà là một quyển sách.
Võ phu mang sách.
Y tới trước cửa Hồng Tụ Chiêu, nhếch môi lộ ra răng vàng. Lúc không cười đã khó coi, lúc cười còn khó coi hơn nữa.
- Xin hỏi, cô là tiểu đương gia?
Y và thư sinh đều hỏi chung một vấn đề.
- Đúng vậy!
Tiểu đương gia cười lễ phép, ngay cả nàng cũng cảm thấy nụ cười của mình hơi giả tạo. Tiểu đương gia vốn cho rằng mình không phải là một người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng người này thực sự…ài..cũng không biết cha mẹ y gây ra nghiệt gì mà sinh ra đứa con xấu xí như vậy.
- Ta có bằng hữu nhờ vả, muốn gặp Tức đại nương.
Hắc tiểu tử cười ngây ngô, dường như không cảm thấy mình cười lên rất khó coi.
…
…
Thư sinh mang kiếm, võ phu mang sách.
Tức Họa Mi nhìn hai người trước mặt, có chút đau đầu.
Nàng không biết thư sinh, nhưng biết Hắc tiểu tử này. Lúc trước trên đường số hai mươi ba phía đông y tự tay xé mười mấy người, nữ có nam có. Bị xé bao gồm phu nhân của Lễ Bộ Thị Lang. Sau đó Lễ Bộ Thị Lang còn phải chạy tới trước cửa nhà y, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Chỉ có điều lúc này Hắc tiểu tử đã cởi khôi giáp xuống, tóc cũng được buộc gọn gàng nên nhìn có chút lạ mắt.
Tướng quân Phác Hổ.
- Tướng quân tới nơi này của ta, có gì chỉ giáo?
Tức Họa Mi thi lễ, sau đó hỏi.
Phác Hổ vẫn cười ngây ngô, thoạt nhìn khá thật thà chất phát:
- Không có gì, chỉ là Đại tướng quân bảo ta tới, ta liền tới thôi.
- Vậy à?
Tức Họa Mi không hiểu. Phác Hổ trả lời chẳng khác nào không trả lời.
- À…Đại tướng quân biết Hồng Tụ Chiêu sẽ dọn đi, cho nên bảo ta đi cùng.
- Đi cùng?
Tức Họa Mi nhíu mày, trong mắt hiện lên một sự kinh nghi:
- Đại tướng quân nghe ta sẽ dọn tòa lâu này từ chỗ nào vậy? Tuy gần đây kinh doanh không được tốt lắm, nhưng ta chưa từng có ý định rời khỏi thành Trường An.
- Nghe từ y.
Phác Hổ chỉ thư sinh kia:
- Người này có lẽ Tức đại nương không biết, y tên là…
- Ta tên là Đàm Thanh Ca.
Thư sinh nói:
- Chỉ là một người đọc sách vô danh, từ sáu tuổi ở trong Diễn Vũ Viện nấu cơm, chỉ hầu hạ một người…về sau ta không phải nấu cơm nữa, liền biến thành người rảnh rỗi. Đêm qua có người tới tìm ta, nói rằng Hồng Tụ Chiêu sắp rời khỏi Trường An rồi, cho nên bảo ta đi theo.
Sắc mặt của Tức Họa Mi trở nên nghiêm nghị, nàng đã đoán ra thân phận của Đàm Thanh Ca này.
Phác Hổ day mũi nói:
- Chính vì y từng hậu hạ vị kia, nếu không ta đã xé xác y rồi. Nếu Tức đại nương không rõ, không bằng nói thẳng ra đi…Hoàng Đế bệ hạ tính toán phong thưởng tướng quân Hắc Kỳ Quân Phương Giải giờ đang phòng thủ ở Tây Nam. Bệ hạ biết Tức đại nương có giao tình với Phương Giải, cho nên tính toán đồng hành cùng Tức đại nương. Đại tướng quân nghe nói Phương tướng quân là một nhân tài hiếm có, cho nên bảo ta đi cùng Hồng Tụ Chiêu, đi xem vị Phương tướng quân danh chấn Trung Nguyên từ lâu kia.
Đàm Thanh Ca ừ một tiếng nói:
- Bệ hạ lệnh cho ta hộ tống Hồng Tụ Chiêu đi về phía nam. Dù sao hiện tại phía nam đang không yên ổn, phản quân của La nghịch ở Giang Bắc Đạo còn vài chục vạn. La Tiểu Đồ phong tỏa Trường Giang, muốn đi qua không phải là dễ dàng. Phần lớn Hồng Tụ Chiêu là con gái, không có người bảo vệ sao có thể được.
Tựa hồ y rất kiêng kỵ Phác Hổ, nên lúc nói chuyện cố gắng không nhìn vào Phác Hổ.
Một người là do Hoàng Đế phái tới, một người là do Đại tướng quân phái tới.
Trong lòng Tức Họa Mi hơi chấn động, sau đó nàng hiểu ra rằng mình nhất định phải đi rồi. Nếu chỉ có Đàm Thanh Ca tới, nàng hoàn toàn có thể không cần đi, bởi vì nàng biết người này từng hầu hạ Vạn lão gia tử ở trong Diễn Vũ Viện, nên sẽ không có ý xấu với Hồng Tụ Chiêu. Nhưng hiện tại, còn thêm một Phác Hổ.
Sự xuất hiện của Hắc tiểu tử này, chẳng khác nào một sao chổi.
- Tốt.
Tức Họa Mi gật đầu:
- Nếu là ý chỉ của bệ hạ, ta tự nhiên vâng theo. Đợi ta thu thập đã, dù sao tòa lâu này đã kinh doanh vài năm, có không ít thứ phải chuẩn bị, còn có mấy tôi tớ muốn trở về nhà, ta sẽ phát bạc cho bọn họ trở về.
- Không cần.
Phác Hổ lắc đầu, chân thành nói:
- Đại tướng quân đã nói Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, cho nên tất cả mọi người đều phải đi, không được thiếu một ai. Về phần thu thập thì không khó lắm. Ta sẽ điều ba trăm tinh giáp giúp đại nương. Chưa tới nửa ngày, dù đại nương muốn hủy tòa lâu này thì cũng không thành vấn đề.
- Khi nào thì đi?
Tức Họa Mi hỏi.
- Ngay ngày hôm nay.
Phác Hổ nói:
- Ta không muốn rời khỏi Trường An quá lâu, Đại tướng quân cũng phân phó qua, đi nhanh về nhanh.
Tức Họa Mi vô thức nhìn về phía Đàm Thanh Ca, sắc mặt của cả hai đều khó coi.
…
…
Phía trước có một ngàn áo giáp binh, phía sau có một ngàn áo giáp binh.
Ở giữa là hơn mười cỗ xe ngựa của Hồng Tụ Chiêu, oanh oanh yến yến.
Cho nên đội ngũ này thoạt nhìn có chút kỳ quái, lúc đi qua đường khiến không ít người hiếu kỳ nhìn sang.
Đi phía trước đội ngũ là Hắc tiểu tử cưỡi một con bò già, trên cái sừng treo một quyển sách, quyển sách đã quăn queo chuyển màu. Y vừa đi vừa đọc.
Đi phía sau cùng của đội ngũ là một thư sinh đeo giày vải mặc áo trắng, bên hông treo một thanh trường kiếm không vỏ. Bông tuyết rơi xuống thân kiếm, liền đứt thành hai nửa rồi rơi xuống đất.
[/CHARGE]