Lâm Nhĩ nằm trên chiếc giường rộng chớp mắt nhìn trần nhà, ngẩn ngơ không cách nào tin tưởng được. Cô vội vàng bật dậy như cái lò xo, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự hoảng hốt. Nhìn toàn thân, rồi lại run rẩy nhìn hai bàn tay trắng trẻo, trong lòng dâng lên dòng cảm xúc lẫn lộn. Đôi bàn tay của cô không bị thương, không bị rướm đầy máu. Quan trọng là cô hình như vẫn còn sống vẫn đang thở đều từng giây.
Thời gian chậm rãi trôi, Lâm Nhĩ vẫn thẫn thờ ngồi đó. Bất giác cô nâng đầu nhìn bốn phía xung quanh đồ đạc không nhiều nhưng được đặt ngăn nắp, Lâm Nhĩ mờ mịt nhận ra, đây là căn phòng của cô lúc còn ở nhà. Căn phòng cách biệt với nhà chính xa hoa chỉ có cô sống ở đây.
Dường như vẫn không thể nào chấp nhận sự thực, Lâm Nhĩ cố chấp nhìn lại tấm lịch bàn ở đầu giường. Ngày tháng năm xxx. Thật sự là ngày tháng năm xxx, năm cô mới mười sáu tuổi.
Vậy là cô thực sự đã sống lại sống vào cái ngày sau ba năm nữa sẽ là ngày chết của cô. Năm Lâm Nhĩ cô tròn mười chín tuổi.
Cô nhớ rất rõ vào ngày hôm nay, vẫn như mọi ngày có điều là ngày bắt đầu thay đổi cuộc đời cô. Ngày công bố ông nội cô đã qua đời, hơn nữa còn lập di chúc để lại tài sản sẽ công bố vào buổi tiệc sinh nhật của cô.
Tại thời điểm ấy, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt âm trầm, tất cả bọn họ đều muốn biết rốt cuộc bản di chúc đề tên người thừa kế là ai? Và. . . Cô cũng có thể là người được hưởng toàn bộ tài sản đồ sộ ông nội cô để lại. Vì khi còn sống cô cùng ông nội hết sức gần gũi với nhau và bức di chúc còn được công bố vào bữa tiệc sinh nhật của cô.
Chỉ vì bản di chúc đó cô bị kéo vào dòng xoáy tranh chấp tiền và quyền lực. Chỉ vì nó mà cuộc đời cô hoàn toàn bị hủy hoại.
Cuối cùng Lâm Nhĩ cô chưa đến ngày tròn mười chín tuổi thì chết. Nực cười nhất chính là… cô chết không phải bởi vì mình yếu đuối, không phải vì mình không có năng lực, cũng không phải vì bị quyền quyền lực xô ngã. Cô chết, là vì tên cặn bã cô cứ lầm tưởng bạch mã hoàng tử sẽ sống với mình trọn đời, vì người chị gái tâm ngoan thủ lạt, người dì tham lam mà cô cứ tưởng máu mủ ruột rà hết sức yêu quý,. . .Chính bọn họ khiến cô không tài nào ngẩng đầu mà sống được. Bọn họ tra tấn, hành hạ tinh thần thể xác khiến cô không tài nào quên được, cái nhếch môi kinh tởm ấy. . .
Bản thân Lâm Nhĩ cô yêu quý, vì họ giúp đỡ nhiều thứ như vậy đến cuối cùng thứ cô nhìn thấy là sự tham lam là con ác quỷ tồn tại trong bọn họ.
Chỉ cần nghĩ tới những gì mình phải chịu đựng lúc trước, Lâm Nhĩ cảm thấy toàn thân như nổi lên một cảm giác kinh tởm khiến cô run rẩy. Bàn tay nhịn không được xiết chặt tấm lịch, cô ném mạnh nó xuống sàn nhà lạnh băng.
Lâm Nhĩ cố đè nén sự tức giận, điều chỉnh lại tinh thần, khóe miệng dâng lên thành một nụ cười nhạt.
Kiếp trước là thế nhưng kiếp này thì lại khác cô sống lại rồi, sống lại vào lúc cô có thể phòng bị sẵn những thứ đáp trả lũ người bẩn thỉu kia một cách hoàn hảo nhất.
Cô hiện tại không còn là cô gái nhẹ dạ cả tin, tùy tiện trao lòng tốt của mình cho lũ cặn bã kia. Ba năm cố gắng sống sót trong trò chơi quyền đã dạy cho cô rất nhiều thứ, từ cách sử dụng quyền lực cho đến cách tàn nhẫn, cách sống sót mà cô đã tĩnh tâm học được.
Mặc dù Lâm Nhĩ tuyệt đối không hề có cảm giác ưa thích với việc phải sống trong kỷ căn nhà mục nát chứa đầy lũ người giả tạo, cũng chả thích thú với việc ngày ngày tính toán thủ tiêu nhau. Nhưng mà, ông nội đã chết , bản di chúc ông viết ra đây không phải là việc cô có thể ngăn cản được. Nếu đã không thể thay đổi được hiện tại, vậy thì cô phải cố gắng phòng bị cho đến khi trò chơi chính thức khởi động thôi.
Kiếp này, cô phải càng phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, quyết đoán hơn nữa, và tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào có cơ hội lợi dụng mình! Cô tuyệt đối phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Giờ đã xác định được mục tiêu của bản thân, Lâm Nhĩ đương nhiên không thể tiếp tục ngồi ngây ngốc ở một chỗ. Cho dù cô sống lại, thế nhưng cũng ngay vào ngày công bố sự tồn tại của bản di chúc thần bí kia. Cô phải chuẩn bị cái mặt nạ thật dày để không may phải thể hiện sự chán ghét qua những lời nói kinh tởm kia.
Còn vị hôn phu gia cảnh xuống dốc mà cô “yêu” vào kiếp trước kia nữa. Vì mang mác người điên nên cô phải quấy một trận đá hắn ra đường rồi tìm cơ hội thanh lý môn hộ hắn.
Còn những người thân yêu quý trong nhà cô tự biết nên chơi đùa với họ ra sao.
Lục lọi ngăn tủ đầu giường, Lâm Nhĩ lấy ra một chiếc điện thoại di động, thuần thục bấm từng con số sau đó nhấn nút gọi. Rất nhanh đầu giây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên: “Alo! Tôi Lý Phúc xin nghe máy!”
Khóe môi Lâm nhĩ nhẹ nhàng cong lên nụ cười.
“Luật sư Lý tôi là Lâm Nhĩ. . .”