Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu hồng chiếu lên trên giường,khung cảnh bình yên đẹp đẽ như vậy đột nhiên tiếng chuông vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, từ trong chăn lộ ra một cánh tay nhỏ, lục lọi trên đầu giường tìm điện thoại, thanh âm tựa như từ cõi u mê vang tới, "alo, tìm ai?"
"Gọi tới số điện thoại này không tìm bạn, chẳng lẽ tìm quỷ à?" Đầu bên kia đáp lại với sự khó chịu.
"Nơi này không có quỷ!" Cô phản ứng theo bản năng.
“Không đôi co với bạn, có chuyện gấp lắm nè” Đầu bên kia gấp gáp nói
“Chuyện gì, Mình mới ngủ được…” cô nhìn lên đồng hồ trên tay rồi nói tiếp ”Có phút thôi, để tối nói được không”
“Không được, không được, Hà Lưu Ngọc bạn phải dậy ngay”
“Sở Sở à, có cần như vậy không” cô mệt mỏi đáp
“Không được, nếu bạn không dậy mình liền gói gém đồ đạc qua nhà bạn ở đấy” - Giọng nói của Sở Sở đầy hăm dọa nói
Nghe vậy, trong vòng một giây chủ nhân căn phòng này lập tức tỉnh táo, cô là tiểu thuyết gia, mỗi khi trời sáng mới bắt đầu đi ngủ, nhưng khi nghe tiếng uy hiếp của Sở sở bạn cô ở bên kia đầu điện thoại nói như vậy, cô có chết cũng phải sống lại, bạn thân Sở Liên Nha là một ma nữ chính hiệu khi nào qua nhà cô cũng phá tanh bành, đến tối cũng chẳng chịu ngủ mà còn phá cô hơn cô không tài nào nghỉ được gì, đối với cô chẳng khác gì một cơn ác mộng.
“Rồi rồi, mình dậy rồi có gì bạn nói nhanh đi”
“Lên web, lên web nhanh đi, bài viết của bạn, bài viết của bạn,..”-giọng nói bên kia điện thoại hớn hở.
“bài viết của mình làm sao” không đợi đầu dây bên kia nói cô lập tức mở laptop ra vào trang của cô.
Trước mắt cô là gì vậy, nhìn kìa, nhìn kìa lượt xem bài của cô tăng quá nhanh mới hôm qua đăng chỉ lèo tèo vài lượt xem giờ đã lên mấy trăm nghìn lượt rồi, cái này phải nói là “quá nhanh quá nguy hiểm” lần đầu tiên cô được nhiều lượt xem như vậy, đối với cái nghề làm tiểu thuyết gia này đăng một tác phẩm của mình lên ai mà không muốn được nhiều độc giả xem rồi yêu thích nó chứ. Lướt xuống xem bình luận, ôi! Mới liếc qua thôi mà mũi cô đã muốn nổ rồi.
“nè nè, thấy chưa, thấy chưa, lần này bạn phải khao mình một chầu đấy, dù gì mình cũng là người cho bạn ý tưởng mà”- bên kia đầu dây, sở cô nương còn vui hơn cả cô, cứ như là cô ấy viết nó không bằng
“sở sở, mình không có mơ chứ”- cô thật sự không tin nha, cô đang nằm mơ rồi một giấc mơ đẹp.
“bạn tự tát trên mặt bạn một cái xem"
Bốp
“rồi”
“đau không”
“có”
“vậy là không có phải là mơ, tối nay mình muốn ăn tôm hùm, : mình đi nhé”
“sở tiểu thư, mình làm gì có nhiều tiền” cô yếu ớt nói, cô thật sự làm gì có tiền cô nghèo lắm mà.
“cậu nên trả công cho mình chứ nhỉ, nêu tôm hùm không được thì sushi nhé, không thay đổi nữa, bai bai”
“nè nè, sở sở” đáp lại cô là tiếng “tút tút”
“thôi sao cũng được, đặt đồng hồ : tối nay rồi mình ngủ thôi, mệt quá ròi”- cô sờ sờ đồng hồ ở tay rồi nằm xuống giường
Cô vừa nằm xuống điện thoại lại reo lên. không buồn nhìn tên người gọi cô liền nghe máy
“alo, ai vậy ạ” –‘tôi buồn ngủ lắm rồi tha cho tôi đi’ vừa nghe máy cô vừa nghĩ
“tiểu ngọc hả con, là mẹ”- giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên,đó là mẹ của Hà Lưu Ngọc tên là Hồng Thiên Y
“là mẹ hả, con đây ạ”-cô bật dậy
“con có thời gian về hà gia tí đi, ông bà nội con về rồi nè”- đầu dây bên vui vẻ nói
“tuân lệnh Hồng tiểu thư con về liền”- cô vui vẻ nói, nói thật cô rất nhà ông bà nội và bố mẹ nhưng vì phải hoàn thành cuốn tiểu thuyết nên không có thời gian.
“đợi tí mẹ cho người qua đón con, mà con thích ăn cá chiên xù phải không để mẹ làm”.
“vâng ạ”
Nói rồi cô rời giường, khi nãy nghe đến ông bà cô về thì cô tĩnh hẵn, vào phòng tắm làm cệ sinh cá nhân rồi mắc áo quần xong mới bước ra khỏi cửa nhà tắm đã nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc. cô chạy nhanh ra khỏi cổng cô đã nhìn thấy tài xế hàn, thật ra ông tài xế đó chính là quan gia nhà cô năm nay cũng ngoài tuổi rất trung thành với nhà cô và rất yêu thương cô.
“tiểu thư, lâu rồi mới gặp trong cô ốm quá” ông hàn đi đến khoác thêm áo cho cô nói.
“ông hàn, lâu rồi mới gặp” cô cười tươi nói
“tiểu thư vào trong xe cho ấm, lão được lệnh phu nhân đến đón tiểu thư về hà gia”
Vào trong xe ngồi cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dù gì cả tối cô cũng chưa được ngủ. Thật racô, Hà Lưu Ngọc là một tiểu thư của gia tộc nổi tiếng hà gia cứ nghĩ cuộc sống giàu sang như vậy thì cô sẽ hưởng thụ và kế thừa gia tộc đó nhưng dù lúc nhỏ đã rất được yêu thương và cũng được huấn luyện để thành gia chủ. Dù vậy,càng lớn cô càng cảm thấy nhàm chán vì ai ai cũng quý đầu trước cô nên cô xin bố mẹ cho chuyển trường và cho ra ở riêng nhưng cô cũng hứa khi đến t sẽ trở về và kế thừa tất cả, từ khi chuyển trường cô gặp được một cô bạn thân đó là Sở Liên Nha, nói là thân thì thân nhưng mà đã có lần tình bạn giữa cô và sở sở suýt không còn lí do chỉ vì bạn trai trước của sở sở là một tên sở khanh nhưng khi cô nói với cô ấy thì cô ấy không tin còn cãi nhau với cô, cô và sở sở đã cắt đứt liên lạc vài ngày nhưng vài ngày sau sở sở đến xin lỗi cô và nói cho cô biết là sở sở đã thấy anh ta và cô gái khác đi vào khách sạn. Từ đó đến nay cô và sở sở không hề cãi nhau nữa, mà sở sở cũng không đơn thuần là bạn thân không thôi mà còn là cái máy ý tưởng dù văn viết rất dở nhưng ý tưởng thì dồi dào, thật sự quá có ích cho cô và cô rất cảm ơn sở sở đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
“Tiểu thư, tiểu thư” - Ông hàn thấy Hà Lưu Ngọc ngủ say không nỡ đánh thức nhưng lại sợ ông bà chủ đợi lâu nên đành đánh thức cô.
___________________________
góc lảm nhảm: nói một tí về nhân vật Hà Lưu Ngọc, như vậy, giờ để Hà Lưu Ngọc là một người lạnh lùng, lười và bất cần đời nhưng đối với gia đình và bạn thân thì hòa nhã vui vẻ được không.
Và khi viết và đọc tiểu thuyết thì cứ cười như điên rồi khóc kiểu như tính cách thứ được không.
xin ý kiến