Giây phút ấy, Hạ Vân Tự ngơ ngác.
Muôn vàn suy đoán trước đó đều không khiến nàng chấn động bằng ánh mắt này. Tim nàng đập thình thịch, nỗi kích động và kinh hoàng cùng nhau tuôn trào khiến nhất thời không thể nói được lời nào.
May mà lúc này nàng vẫn còn nhỏ, Ninh Nguyên lại vừa ra đời nên tỷ tỷ chỉ chuyên tâm trêu thằng bé, không ai phát hiện ra sự khác thường không nàng.
Không lâu sau, cung nhân vào bẩm báo có mấy vị đại nhân vào cung cầu kiến, hoàng đế đành phải đi trước. Hạ Vân Chước nhìn theo rồi cũng khuyên mẫu thân mình đi nghỉ vì bà đã ở đây với nàng suốt mấy canh giờ, cũng nên đi nghỉ ngơi.
Điều này rất hợp ý Hạ Vân Tự, nàng đợi bà đi xa rồi nhìn Hạ Vân Chước. “Tỷ tỷ.”
“Hửm?”
“Muội có chuyện muốn nói với tỷ.” Nàng nói nhỏ.
Hạ Vân Chước hiểu ý nên bèn cho cung nhân lui ra, đợi khi cửa điện được đóng lại mới cười hỏi nàng: “Chuyện gì vậy? Sao mà trông bí ẩn thế?”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi một chút, vẫn chừa lại chút đường lui, từ tốn nói: “Tỷ thấy… nên đặt tên cho cháu là gì?”
Chuyện này thôi à?
Hạ Vân Chước ngẩn ra, đang định lên tiếng thì lại nghe nàng nói: “Ninh Nguyên nghe hay không?”
Lúc nói câu này, tim Hạ Vân Tự đập rất nhanh. Khi nói xong, nàng cảm thấy xung quanh cũng trở nên trầm mặc.
Nàng ngước đầu lên thì thấy tỷ tỷ đờ người ra đó. Thông qua khuôn mặt trắng bệch kia, dường như nàng có thể nhìn thấy tim tỷ ấy cũng đang đập rất nhanh.
Đúng vậy rồi.
Nàng hít sâu một hơi. “Tỷ tỷ, tỷ thật sự…”
“A Tự…” Hạ Vân Chước nhìn nàng không chớp mắt, không ngừng lắc đầu. “A Tự, muội…”
Nhìn nhau một lát, Hạ Vân Tự bỗng òa khóc.
Cảm giác này là thế nào? Không chỉ là kích động khi trùng phùng mà còn có thêm sự hưng phấn ở trong ấy.
Bao năm nay, nàng vừa nghiến răng đòi lại công bằng cho tỷ tỷ vừa tiếc nuối vì tỷ tỷ không thể nhìn thấy kết cục sau cùng.
Nhưng bây giờ nàng đã biết, thì ra tỷ tỷ nhìn thấy tất cả.
Cho nên tỷ tỷ mới thay đổi cung nhân, học cách tranh sủng như nàng, thậm chí bắt đầu “chu đáo” chuẩn bị canh cho hoàng đế.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại bắt chước muội chứ!” Nàng vừa khóc vừa cười nói câu này, chính nàng cũng không biết sao mình lại nói vậy.
Qua làn nước mắt lờ mờ, nàng phát hiện tỷ tỷ cũng đang gạt lệ.
“Đừng khóc nữa.” Hạ Vân Chước vừa lau nước mắt vừa dỗ dành nàng, đưa tay nắm tay nàng, cười to một tiếng. “Thật không ngờ.”
Đúng vậy, ai mà ngờ được.
Tâm trạng của Hạ Vân Tự vô cùng rối ren. Nàng thút thít một lát rồi bèn lườm tỷ tỷ: “Tỷ đừng có làm chuyện giữa muội và Từ Minh Nghĩa thêm rối.”
“Cái gì mà thêm rối?” Hạ Vân Chước nhíu mày, có vẻ ấm ức. “Ta muốn để muội gả cho đệ ấy.”
“Đó là chuyện của sau này.” Hạ Vân Tự tỏ ra không vui. “Hồi tết tỷ cho huynh ấy tiền mừng tuổi, huynh ấy ngớ cả người, muội cũng không biết phải giải thích sao. Bây giờ huynh ấy không phải là muội phu của tỷ, những chuyện này tỷ đừng có sốt sắng quá, được không?”
“Được rồi được rồi, nghe lời muội. Muội làm thái phi, muội có bản lĩnh lớn, được chưa?” Hạ Vân Tự bật cười, mắt vẫn đỏ hoe nhưng vẻ cưng chiều thì tràn ngập trong ấy.
Hạ Vân Tự trừng nàng một cái rồi lại cúi đầu ngắm nhìn Ninh Nguyên, nói: “Tỷ xem, Ninh Nguyên đáng yêu chưa này.”
Hạ Vân Chước bật cười. “Lúc nó sinh ra ta còn sống mà, ta đã nhìn nhiều rồi.”
“À…” Hạ Vân Tự sực nhớ ra, bật cười rồi bỗng nhắc tới một việc. “Của mồi môn tỷ chuẩn bị đã được muội lấy đi, tỷ biết không?”
Hạ Vân Chước đanh mặt. “Ta biết. Muội còn than vãn trước bài vị của ta là nhiều quá. Thật là được hưởng lợi mà còn làm mình làm mẩy.”
“Thì nhiều thật mà.” Hạ Vân Tự lầu bầu.
Tổng cộng hơn một trăm kiện đồ cưới, còn chứa trong những chiếc thùng gỗ sơn đỏ, nếu đường hoàng khiêng từ trong cung ra thì chắc chắn bách tính sẽ rất tò mò ai ở trong cung xuất giá. May là nàng đã dùng vải bọc lại, thế mà vẫn khiến không ít người chú ý, ai nấy đều tò mò chuyện gì đang xảy ra.
“Lần này muội không cần dùng vải che lại rồi.” Hạ Vân Chước đưa tay sửa lại mái tóc cho nàng. “Lần này muội phải vẻ vang xuất giá, gả vào Từ phủ làm phu nhân.”
Hạ Vân Tự xấu hổ nói: “Bây giờ làm gì có Từ phủ nào.”
“Con bé này… Có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả?” Hạ Vân Chước véo má nàng. “Muội yên tâm, ta sẽ sắp xếp hết tấ cả. Hứa thị, Hàm Ngọc, họ sẽ không chịu thiệt. Còn có Tiểu Lộc Tử bên cạnh muội nhiều năm kia nữa, ta tra thì biết nó đã vào cung rồi nên cũng đã sai người tìm về đây.”
“Tỷ tỷ thật chu đáo.” Hạ Vân Tự mỉm cười, nhích Ninh Nguyên sang một bên, mình thì ngồi lên giường, nằm vào lòng tỷ tỷ.
Im lặng một lát, nàng thở dài một hơi. “Haiz, thật tốt quá…”
Tất cả đều có cơ hội làm lại từ đầu.
“Chắc chắn là ông trời cảm thấy tỷ tỷ đi như vậy là quá đáng tiếc.” Nàng nói.
Hạ Vân Chước lắc đầu. “Ta thì lại nghĩ là do ông trời thấy muội vất vả quá. Nếu không có những chuyện này, muội sẽ đường hoàng gả cho người khác.”
Hạ Vân Tự lại xấu hổ, lắc đầu với vẻ không quan tâm. “Muội có thấy vất vả gì đâu, mỗi ngày trôi qua đều rất đáng giá mà. Lúc nhắm mắt xuôi tay, muội đã không có gì tiếc nuối, bây giờ trở lại thì cũng không có gì sợ hãi.”
Trong mấy chục năm kiếp trước, chỉ có hai người có thể khiến cho Hạ Vân Tự thoải mái trò chuyện mà không cần phải giấu diếm điều gì, một người là tỷ tỷ, người còn lại là Từ Minh Nghĩa.
Bây giờ trọng sinh về, tình cảm giữa nàng và Từ Minh Nghĩa còn chưa thân thiết tới mức đó nên tri kỷ của nàng chỉ có thể là tỷ tỷ.
Bất giác, hai người đã trò chuyện cả buổi chiều, đến nỗi miệng lưỡi khô ran mà vẫn chưa nói hết chuyện của mấy chục năm trước.
Vì thế lúc dùng bữa tối, họ không cho cung nhân vào hầu hạ mà tiếp tục trò chuyện.
Hạ Vân Tự bỗng nhiên nhớ ra. “À…”
Hạ Vân Chước: “Hả?”
“Món canh tỷ nấu cho tỷ phu…” Nàng bĩu môi. “Chắc chắn có vấn đề.”
Hạ Vân Chước cười lạnh một tiếng. “Chứ sao. Nếu không chẳng lẽ muội cảm thấy ta còn có lòng dạ nào nấu canh cho y à?”
“Nhưng bây giờ không thể chơi chết y!” Hạ Vân Tự nói: “Ninh Nguyên vừa ra đời, bây giờ y chết thì giang sơn này phải làm sao? Phải suy nghĩ cho bách tính nữa!”
Còn chưa nói xong, Hạ Vân Chước đã ngước đầu lên, nhìn nàng với vẻ mặt buồn cười.
Hạ Vân Tự cố tỏ ra tự nhiên. “Gì thế?”
“Đúng là người từng làm thái phi có khác, biết quan tâm đến đại cục cơ đấy.” Hạ Vân Chước tỏ vẻ vui mừng.
Năm đó khi nàng còn sống, A Tự là một tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất, chuyện đại cục gì cũng không quan tâm, lúc không vui còn dám leo lên nóc thư phòng ném giày vào tiên sinh.
Bây giờ nghe Hạ Vân Chước nói thế, nàng còn nghiêm túc nói đạo lý với tỷ tỷ: “Muội vốn là thế mà. Tỷ, chúng ta nhất định phải làm cho giang sơn có người kế thừa, nếu bất cẩn chút thôi là có thể phải trả giá bằng tính mạng của hàng vạn con người, món nợ máu này chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Ăn đi ăn đi.” Hạ Vân Chước gắp một miếng thịt ở vùng bụng cá bỏ vào chén của nàng, thấy sắc mắt nàng tỏ vẻ sốt sắng thì cười bảo: “Được rồi, món canh mà ta nấu cho y lúc này vẫn chưa thêm thứ gì nguy hiểm tính mạng cả.”
Hạ Vân Tự hơi ngẩn ra. “Vậy nó…”
“Một trò trói buộc y mà thôi.” Nụ cười của Hạ Vân Chước trở nên lạnh lẽo. “Tình yêu của y không đáng tin cậy, nhưng ta lại không thể không nhẫn nhịn nên đành dùng cách ấy trói buộc y.”
“À…” Hạ Vân Tự yên tâm.
Xem ra thứ mà tỷ tỷ dùng không khác với rượu của Diệp thị ở kiếp trước là mấy. Thế cũng được, phải để y phải nhung nhớ tỷ tỷ mới được.
Nếu không dù bây giờ có xử lý Chiêu Phi, sau này dọn dẹp Quý Phi đi nữa thì có ích gì. Rồi sẽ có những người mới xuất hiện, họ phải đợi Ninh Nguyên mười mấy năm, biến cố quá lớn.
Hạ Vân Chước không nói gì thêm, lại gắp cho Hạ Vân Tự một cái miếng sủi cảo.
Nàng biết muội muội đang nghĩ gì. Chắc chắn A Tự sẽ nghĩ theo hướng Diệp thị, cảm thấy thứ nàng bỏ thêm vào là thứ khiến người ta động lòng, chỉ cần biết cân nhắc liều lượng, để y bất giác nhớ đến nàng là được.
Nhưng thực ra không phải.
A Tự không biết, thật ra trong mấy chục năm này, nỗi hận của nàng đã chồng chất hơn lúc lâm chung nhiều.
Lúc lâm chung nàng chỉ hận cuộc đời mình sống thật sai lầm, nhưng sau mấy chục năm phiêu du trên trời, chứng kiến bao nhiêu chuyện, nỗi hận này ngày càng sâu sắc.
Bây giờ nàng không chỉ hận cho đời mình mà còn hận vì đã làm lỡ mấy chục năm của A Tự.
Nỗi hận ấy khiến có một dạo nàng còn nghĩ rằng không biết ngày nào mình sẽ hóa thành ác quỷ nữa, ai ngờ chớp mắt cái là đã trở lại thành người.
Vì thế nàng càm thấy nếu ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội thì nàng sẽ phải đòi lại hết tất cả, chính tay đòi lại mới có thể giải được mối hận trong lòng. Nếu không đến lúc chết, chắc chắn nàng sẽ biến thành quỷ mất.
Món canh đó, cứ để y uống thêm đi.
Vài ba năm sẽ không ảnh hưởng gì đến y, tám mười năm nữa y vẫn sẽ là một minh quân, còn lâu dài hơn thì khó mà nói.
Nàng sẽ đợi Ninh Nguyên lớn thêm một chút, lớn đến tuổi có thể đăng cơ là hoàng đế nhưng chưa hẳn sẽ lâu như kiếp trước.
Có điều tất cả những việc này sẽ không cần A Tự phải nhọc lòng nữa.
Muội ấy phải được trải qua tuổi mười hai đúng nghĩa một lần nữa, hẹn hò dưới trăng với Từ Minh Nghĩa, hưởng thụ những ngọt ngào mà tuổi này mới có.
——
Từ đó cho đến gần hai năm sau, Hạ Vân Tự mới hoàn toàn thích ứng được tuổi tác của mình.
Trong một khoảng thời gian rất dài, nàng luôn muốn làm gì đó cho tỷ tỷ nhưng vì mười hai tuổi thật sự quá nhỏ, nàng không thể nhúng tay vào việc gì.
Tháng năm Càn An thứ tư, Quý Phi Chu thị có thai.
Trong hai năm này, có lẽ vì hoàng đế chỉ sủng hoàng hậu nên quan hệ giữa hoàng hậu và Quý Phi trở nên hơi kỳ lạ. Nhiều khi Quý Phi không còn tôn kính hoàng hậu như trước mà luôn không kiềm chế được, tỏ ra đố kỵ, cuối cùng dần có xu thế đối kháng với nhau.
Lần này Quý Phi có thai, hai bên lập tức trở nên căng thẳng đối đầu. Tuy không ai công khai gây sự với đối phương nhưng cũng không giấu giếm việc không vừa mắt nhau.
Tháng sáu, Quý Phi dâng tỳ nữ bên cạnh mình cho hoàng đế, hoàng đế nể mặt phong nàng ta là thị cân theo phép chung.
Bên này có Quý Phi nâng thì bên kia đương nhiên sẽ có người của hoàng hậu muốn đạp xuống để bày tỏ trung thành.
Vì thế vào ngày Thất Tịch, thị cân Hàm Ngọc phụng lệnh Quý Phi đi tặng đồ cho các thái phi liền bị gây khó dễ. Nàng ta vốn sắp về đến chỗ Quý Phi thì bị cung nhân gọi trở lại chỗ thái phi, khăng khăng bảo chiếc vòng mà nàng ta mang đến đã bị hỏng, nàng ta ỷ được sủng nên lên mặt với thái phi, sau đó chuẩn bị kéo ra ngoài đánh bằng trượng.
Lúc Hạ Vân Chước ở trong cung Tiêu Phòng nghe được tin này, trong lòng cảm thấy rất bối rối.
Thủ đoạn này… thật ra cũng không đáng để gọi là thủ đoạn… là một lòng muốn gây khó dễ với Hàm Ngọc, muốn làm Quý Phi mất mặt để lấy lòng nàng.
Kiếp trước, bất luận là phi tần hậu cung hay các thái phi, chưa từng có ai dùng cách này để lấy lòng nàng, bởi vỉ nàng luôn luôn công bằng, không ai phải lo lắng gì.
Bây giờ, cuối cùng họ cũng phải đi đoán ý nàng.
Thế cũng tốt.
Hạ Vân Chước hờ hững lên tiếng. “Tư thái phi đúng không? Bây giờ thế nào rồi, đánh nàng ta thật à?”
“Vâng.” Cung nữ đến bẩm báo nhún người, dè dặt quan sát thần sắc của nàng. “Thật ra nô tỳ cảm thấy những chuyện này không cần người phải nhọc lòng, có điều… đằng sau còn có Quý Phi, lỡ như Quý Phi động thai thì không hay lắm nên không thể không đến bẩm với người một tiếng, người thấy…”
“Bản cung đi xem thế nào.” Hạ Vân Chước bèn đứng dậy đi ra ngoài. Cung nữ vâng một tiếng rồi lập tức đi gọi kiệu đến. Bỗng nghe hoàng hậu ra lệnh. “Sai người về phủ mời tứ tiểu thư vào đây, nói là ta có chuyện muốn tìm muội ấy.”