Gặp lại cố nhân, tim Hạ Vân Tự bất ngờ đập mạnh, mạnh tới nỗi lồng ngực phập phồng. Nàng nhìn chằm chằm vào Từ Minh Nghĩa, hắn cũng chú ý đến nàng nhưng mắt chỉ lướt nhanh qua, hoàn toàn không dừng lại lâu trên mặt nàng. Tiếp đó, hắn nâng ly đối ẩm với hoàng đế.
Hạ Vân Tự nhanh chóng ổn định lại tinh thần, trầm ngâm suy nghĩ.
Khi hắn vừa uống cạn ly, nàng cũng mỉm cười nâng ly rượu lên, nói: “Từ biệt gần hai năm, bây giờ gặp lại phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta cũng kính tướng quân một ly.”
Rõ ràng Từ Minh Nghĩa ngẩn người một chút. hoàng đế cũng nhìn nàng, hỏi: “Người quen cũ à?”
Hạ Vân Tự tươi cười nói phải, Từ Minh Nghĩa cũng đường hoàng chắp tay bẩm báo: “Lúc nhỏ thần từng ở Hạ phủ, vâng lệnh hoàng hậu nương nương đến hầu hạ tứ tiểu thư. Không biết bây giờ…” Hắn quan sát cách phục sức của nàng, cụp mắt xuống. “Không biết nên xưng hô thế nào…”
Hoàng đế tươi cười. “Bây giờ là Hạ tuyên nghi trong cung.”
Từ Minh Nghĩa liền chắp tay chào. “Bái kiến Hạ tuyên nghi.”
Trong lúc nói chuyện đã có hoạn quan đến rót rượu cho hắn. Hai người đối ẩm với nhau, Hạ Vân Tự nói một tiếng chúc mừng rồi không trò chuyện gì thêm.
Nàng biết, phi tần trong cung phải né tránh có quan hệ với nam tử bên ngoài. Nhưng trong cung hiếm có chuyện gì là giấu được, mối quan hệ không có gì phải né tránh này e là ngày sau có người đào ra rồi thêm mắm dặm muối, chi bằng bây giờ cứ thẳng thắn thừa nhận, như thế sẽ không có mối lo về sau.
——
Cung yến kết thúc vào giờ hợi hai khắc.
Trước khi đi, hoàng đế nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy thâm ý, muốn nói lại thôi. Hạ Vân Tự biết ý của y nên mỉm cười lên tiếng. “Thần thiếp uống hơi nhiều, muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Y mỉm cười vui vẻ. “Cùng đi đi.”
Hai người liền cùng nhau rời khỏi bữa tiệc, triều thần và phi tần trong điện đồng thanh cung tiễn, thanh thế long trọng giống hệt lúc khai tiệc.
Hai lần nhận sự khấu bái của mọi người khiến nàng hiểu được tại sao từ xưa đến nay có bao nhiêu người tìm mọi cách tranh đoạt ngai vàng dù phải trả bất cứ giá nào. Cảm giác vạn người phủ phục dưới chân này quả khiến người ta sung sướng điên đảo.
Trong điện cũng có không ít khách khứa vẫn chưa tận hứng, không vội về ngay. Sau khi hoàng đế rời khỏi đó, Châu Ngọc Điện vẫn cứ náo nhiệt.
Hai người đi được một đoạn, xung qanh dần trở nên yên tĩnh. Hạ Vân Tự nhìn con đường nhỏ có rải đá cuội phía trước, bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Tiếng cười vừa bật lên, nghe còn trong trẻo êm tai hơn cả tiếng suối róc rách giữa mùa xuân. Y không khỏi quay qua nhìn nàng. “Cười gì vậy?”
Trong màn đêm, tiếng nói cười của nàng rất rõ ràng. “Cười mình có mới nới cũ.”
“Có mới nới cũ?” Giọng y có vẻ nghi hoặc. “Sao lại nói thế?”
Giọng Hạ Vân Tự càng trở nên thoải mái. “Lúc nãy trong Châu Ngọc Điện, thần thiếp nhìn cung điện rực rỡ huy hoàng xung quanh, các ca cơ vũ cơ biểu diễn vô cùng đặc sắc, cảm thấy cung yến quả là thú vị.” Nàng thoáng dừng lại, giọng trở nên nghiêm túc hơn. “Bây giờ lại cảm thấy đi dạo với hoàng thượng thế này càng khiến người ta thoải mái hơn là cung yến.”
Tim y đập thình thịch nhưng vẫn giả vờ ung dung, hắng giọng một cái. “Tự dưng nịnh nọt, có chuyện gì muốn xin đúng không?”
“Không có mà!” Hạ Vân Tự ngây thơ mỉm cười, mắt đảo một vòng lại nói: “Nếu miễn cưỡng thì cũng có một chuyện.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, y thích thú nhìn nụ cười lém lỉnh của nàng. “Nàng nói xem.”
Nàng cũng nhìn thẳng vào mặt y. “Ngày mai phải phái người đến hiệu thuốc bắt người, hoàng thượng có muốn ra xem thử không?”
Y bật cười. “Nàng cảm thấy hành cung buồn tẻ quá à?”
Nàng hỏi ngược lại. “Hoàng thượng không thấy chán sao?”
Y nghĩ ngợi rồi gật đầu. “Ừ. Có điều trong chợ có rất nhiều bách tính, không nên quấy rầy họ. Trẫm dẫn nàng cải trang vi hành nhé.”
Hạ Vân Tự ngạc nhiên. “Cải trang thế nào?” Nói xong nàng thích thú, mắt sáng rực lên. “Hoàng thượng có quần áo thư sinh không? Thần thiếp có thể cải trang thành một thư sinh, đi theo hoàng thượng.”
Hạ Huyền Thời cảm thấy buồn cười. Thật ra nàng đã hiểu lầm, ý của y chỉ là bảo nàng đừng ăn mặc lộng lẫy quá, vừa nhìn đã biết là hoàng thân quốc thích.
Nhưng ý tưởng này nghe cũng thú vị phết. Y mỉm cười gật đầu. “Được, trẫm sẽ bảo người tìm cho nàng một bộ.”
Y tiễn nàng về Ngọc Trúc Hiên, tuy không nỡ rời đi nhưng cuối cùng ở lại không bao lâu là về. Hạ Vân Tự tiễn ra tận cửa cung, lúc nhún người hành lễ thì rất cung kính nhưng khi y đi xa, nàng đứng dậy thì ánh mắt đã lạnh lẽo như hồ băng, nụ cười ấm áp cũng trở thành châm chọc.
Y càng như thế, nàng càng cảm thấy tức cười.
Y muốn làm chính nhân quân tử, và cũng đã làm một chính nhân quân tử thật. Nhưng sự ôn hòa nho nhã này có tác dụng gì chứ. Y nuông chiều tâm ý của bản thân khiến thê thử chết thảm, hậu cung không yên lành. Tỏ ra quân tử như thế thì có ích gì!
——
Sáng hôm sau, Hạ Vân Tự vấn an Chiêu Phi xong trở về thì thấy cung nhân chỗ hoàng đế đã đợi ở trong phòng.
Có mấy người nâng mấy chiếc áo dài mà các thư sinh hay mặc, màu sắc khác nhau nhưng đều vừa vặn với vóc dáng của nàng, vừa nhìn đã biết đây không đơn giản chỉ là “tìm tới” mà là bảo Thượng Phục Cục gấp rút may ngay trong đêm.
Hạ Vân Tự nhìn một lượt rồi chọn bộ màu xanh lơ để mặc, sau đó đội thêm chiếc mũ, ngắm mình trong gương và tặc lưỡi. “Ta có cải trang thế nào cũng không giống đàn ông.”
Nàng quá quyến rũ, muốn cải trang thành một thư sinh yếu đuối cũng khó, vừa nhìn là biết nữ tử, có buộc ngực lại cũng chả ăn thua gì.
Oanh Thời đang sửa lại chiếc mũ cho nàng, nghe thế bật cười. “Nương tử là nữ nhân đã khiến nam nhân nhìn không chớp mắt, nếu có thể cải trang giống hệt nam nhân thì e là các cô nương cũng điên đảo theo.”
“Nói tào lao gì đó!” Hạ Vân Tự tươi cười véo nhẹ vào eo Oanh Thời, nàng nghiêng người né tránh. Hạ Vân Tự bèn tự mình sửa sang lại chiếc mũ.
Nghĩ ngợi một chút, nàng lại nói: “Hôm nay cải trang nên em đừng đi theo, có Tiểu Lộc Tử là được. À bảo Hàm Ngọc cũng chọn một bộ mặc vào, theo ta đi chợ.”
Oanh Thời ngẩn ra rồi cau mày. “Cơ hội làm bạn thánh giá tốt thế này, nương tử đừng gọi nàng ta thì hơn.”
“Không sao.” Hạ Vân Tự lắc đầu. “Bây giờ trái tim hoàng thượng ở chỗ ta, Hàm Ngọc không ảnh hưởng gì, nàng ta được xuất hiện nhiều một chút cũng tốt, dù sao nàng ta cũng không có gia đình hỗ trợ như các phi tần khác, không được sủng ái thì không còn gì cả.”
Oanh Thời mỉm cười. “Nương tử của chúng ta quả là tốt với mọi người. Nô tỳ đi tìm Hàm Ngọc, bảo nàng ta nhanh chóng chuẩn bị đây.”
Khoảng một khắc sau, Hàm Ngọc mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt đi đến, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Hạ Vân Tự khen đẹp khiến nàng ta càng đỏ mặt. “Nô tỳ không đọc được mấy quyển sách mà còn cải trang thành thư sinh, đúng là không biết xấu hổ.”
Câu này khiến những người trong phòng cười ồ lên.
Một lát sau, Phàn Ưng Đức đi vào, tươi cười chắp tay hành lễ. “Tuyên nghi nương tử, hoàng thượng đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Hạ Vân Tự gật đầu rồi dẫn Hàm Ngọc ra ngoài. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy hoàng đế cũng ăn mặc như thư sinh. Có điều y mặc bộ màu xanh thẫm, nhìn nam tính, đĩnh đạc hơn màu xanh nhạt của họ nhiều.
Hai người bước tới hành lễ rồi cùng theo y rời khỏi hành cung. Như Lan cũng bị giải đi. Phàn Ưng Đức và nàng ta ngồi chung một xe ngựa, sẽ tỉ mỉ căn dặn nàng ta phải làm thế nào.
Vết sưng do bị tát trên mặt cũng không khó giải thích. Bình thường cung nữ bị phạt không phải chuyện gì to tát, có thể qua mặt được Thải tinh.
Phàn Ưng Đức chỉ lạnh lùng nói với Như Lan: “Lấy lại tinh thần đi, đây là cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội đó. Nếu làm hỏng chuyện thì cả nhà già trẻ lớn bé sẽ cùng ngươi đoàn tụ dưới suối vàng.”
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa hiệu thuốc mà Như Lan nói. Hạ Vân Tự và hoàng đế ngồi trong xe, án binh bất động. Chiếc xe ngựa của Như Lan thì rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh, không lâu sau thấy Như Lan bước ra.
Nàng ta không dám đi lung tung, chỉ đứng đợi trước cửa hiệu thuốc. Chốc lát liền có một cô gái trẻ từ quán trà đối diện đi tới, từ xa đã lên tiếng chào hỏi: “Tới sớm thế. Ta đang định gọi bình trà ngồi đợi muội đây.”
Như Lan cố nở nụ cười, nhún người chào nàng ta. “Quấy rầy tỷ tỷ rồi.”
Sau đó hai người cùng đi vào hiệu thuốc. Ngay lập tức, người đàn ông đứng bên đường mặc cả với người bán hàng, người uống trà ngoài cửa quán, người dứng dưới mái hiên hóng mát đều biến sắc, đồng loạt ào vào hiệu thuốc.
Gần như khi vừa lấy gói thuốc độc ra thì Thải Tinh lập tức bị ấn gục xuống đất. Nàng ta hét lên, lớn tiếng quát tháo cho đến khi nhìn thấy Tiểu Lộc Tử mặc thường phục đi vào.
Tiểu Lộc Tử mỉm cười. “Có nhận ra ta không?”
Mặt Thải Tinh lập tức trắng bệch. “Ngươi…”
Tiểu Lộc Tử nhặt gói giấy lên, mặt vẫn tươi cười, xua tay ra hiệu giải Thải Tinh ra ngoài.
Thải Tinh biết nhân chứng vật chứng đầy đủ khó mà chối tội được nên lớn tiếng mắng chửi, cực kỳ khó nghe. Nhưng khi bị kéo ra khỏi bậc cửa thì nàng ta hơi khựng lại… Dường như nàng ta nhìn thấy ở góc đường có một nam tử mặc áo giáp mềm đang nhàn nhã dạo phố.
Hắn vẫn chưa chú ý đến tình hình bên này nhưng Thải Tinh vừa nhìn thấy hắn thì lập tức nhìn về phía Tiểu Lộc Tử vừa mới bước ra, cắn chặt răng, không mắng nữa.
Thải Tinh bị đưa thẳng đến phòng thẩm vấn của Cung Chính Ti, còn gói thuốc thì được giao đến tay hoàng đế.
Hạ Huyền Thời mở gói thuốc ra, liếc nhìn thứ bột trắng bên trong. Phàn Ưng Đức quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Vừa rồi đã kiểm tra xong, là thạch tín.”
Hoàng đế thở dài một hơi. Hạ Vân Tự âm thầm quan sát biểu cảm của y rồi bình tĩnh cụp mắt xuống, nói: “Quả nhiên Linh thải nữ muốn lấy mạng thần thiếp… Hừm, đợi nàng ra sinh xong, thần thiếp nhất định phải hỏi rõ nàng ta rốt cuộc tại sao lại hận thần thiếp đến vậy.”
Hoàng đế như không nghe thấy, mắt nhìn gói thuốc chằm chằm, cuối cùng thở dài một hơi. “Phàn Ưng Đức.”
Phàn Ưng Đức khom người nghe lệnh.
Y nói: “Về hành cung truyền chỉ gần đây Chiêu Phi không được khỏe, phải ở trên giường nghỉ ngơi, chuyện hậu cung không cần nàng ấy phải bận tâm, cứ giao hết cho Thuận Phi xử lý. Chuyện gì Thuận Phi không giải quyết được thì đi nhờ thái hậu và các vị thái phi.”
Ý chỉ này ngoài mặt là thu hồi quyền lực của Chiêu Phi, nhưng ghê gớm nhất là câu “cần ở trên giường nghỉ ngơi” – chính là cấm túc nàng ta, thẻ bài cũng rút đi, chẳng qua nói cho dễ nghe, chừa cho nàng ta chút thể diện mà thôi.
Hạ Vân Tự tỏ vẻ ngạc nhiên. “Chuyện này là Thải Tinh làm, sao hoàng thượng lại trách Chiêu Phi nương nương?”
Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ngay cả người bên cạnh mình mà nàng ấy cũng không quản lý nổi thì làm sao trẫm giao hậu cung cho nàng ấy được.”
Nàng trầm ngâm gật đầu.Y nhìn nàng, xua tay bảo Phàn Ưng Đức lui ra.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Hạ Vân Tự lẳng lặng cụp mắt, y thì quan sát đôi mắt phượng hơi xếch lên kia.
Sau đó, nàng bỗng nhiên bị y nắm lấy cằm, buộc phải ngẩng đầu lên.
Hạ Vân Tự giật mình đến nín thở nhưng không dám né tránh, bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt y.
Trong không gian chật hẹp trên xe ngựa, ánh nhìn không chút biểu cảm của y khiến người ta khiếp sợ. Thấy sắc mặt của nàng từ từ tái đi, trán cũng toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc sắc mặt y dịu lại đôi chút.
“Có chuyện này trẫm muốn hỏi nàng, nàng phải thành thật trả lời trẫm.” Y lạnh lùng nói.
Hạ Vân Tự cố trấn tĩnh, nói: “Xin hoàng thượng cứ hỏi.”
Y nhìn chằm chằm vào mắt nàng, như muốn xuyên thấu nội tâm của nàng. “Lá bùa đó, rốt cuộc là sao?”