Hoàng đế lật thẻ bài tuy không phải chuyện “đại sự” gì nhưng chưa từng có phi tần nào to gan như vậy.
Quan trọng là, hoàng đế lại không mảy may tức giận.
Mấy tên hoạn quan đều cảm thấy mình đang chứng kiến một cảnh tượng rất lạ lùng nên im lặng dỏng tai lắng nghe, dùng khóe mắt để liếc trộm thì thấy Yểu cơ nương tử nở một nụ cười thật quyến rũ, gật đầu thật mạnh rồi ngửa đầu lên. “Thì chính thần thiếp đưa cho hoàng thượng đấy!”
Hoàng đế kín đáo thở phào một hơi, rất khó phát hiện.
Y quay đầu qua, đặt thẻ bài nho nhỏ kia vào lại trong khay, úp ngược xuống, cho chữ bị che lại rồi ung dung “lật” nó lên như bình thường.
Đám hoạn quan ngầm hiểu ý, lặng lẽ đứng dậy, nhanh nhẹn bưng khay lui ra khỏi phòng.
Hạ Huyền Thời quay lại nhìn Hạ Vân Tự, nàng cũng nhìn y, ngờ nghệch cười một tiếng rồi gục xuống giường.
Ngáp một cái, nàng bỗng cau mày, cất giọng gọi: “Oanh Thời!”
Hạ Huyền Thời hỏi: “Gọi Oanh Thời làm gì?”
Nàng chống người ngồi dậy, mặt tỏ ra bức bối. “Không biết mùi rượu ở đâu ra, thần thiếp phải đi tắm đã.”
Nói xong thì bước xuống giường, Oanh Thời vội vã đỡ nàng rồi sốt sắng bảo mấy người Yến Thời chuẩn bị nước, hầu hạ nàng tắm rửa.
Hạ Huyền Thời ngồi bên giường nhìn họ bận rộn, có mấy lần nàng không tự chủ được chân cứ loạng choạng khiến y giật mình đến mức muốn nhảy tới đỡ nàng. Có điều các cung nữ nhanh chân hơn y, lần nào cũng đỡ được nàng, không để nàng ngã xuống.
Súc miệng, rửa mặt xong thì ngồi trước bàn trang điểm để chải tóc. Cơn say của nàng vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi, về tới giường cả người nàng mềm nhũn, càng không có phép tắc gì, lập tức vươn tay ra ôm lấy cổ y. “Hoàng thượng…”
Mấy người Oanh Thời đều là cô nương chưa xuất giá, thấy thế nên mặt ửng hồng, không dám nhìn thêm một giây mà vội vội vàng vàng nhún người, lui ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nến chiếu rọi tạo ra bầu không khí ấm áp, ám muội.
Y quay đầu qua, trán chạm vào trán nàng, giọng đầy kìm nén. “Nàng say rồi.”
Nhưng nàng cong mắt lên cười, lắc đầu bảo: “Thần thiếp rất tỉnh táo.”
Nói xong thì nhắm mắt lại, thì thầm gọi: “Tỷ phu.”
Tim y như bị thứ gì đó chạm mạnh vào. Nhưng sau đó không phải tỉnh táo hơn mà ngược lại còn bị kích thích dữ dội hơn.
Cảm giác này giống như bị ma nhập vậy.
Những ý nghĩ gian tà lập tức nảy sinh, nuốt chửng lấy y, chút lý trí còn sót lại từ từ bị lấn át mất.
Y chưa từng biết thì ra tiếng tỷ phu này của nàng có thể khiến mình điên cuồng như vậy.
Cảm giác sung sướng tột độ khi bước qua làn ranh cuối cùng, thứ cảm xúc không muốn để ai biết cũng bị hai chữ này kích thích, nhanh chóng bành trướng như nước sông Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn đổ ra biển, cuốn phăng đi chút tự chủ còn sót lại của y.
Y nhìn nàng chằm chằm, giọng nói trầm khàn nghe khá nguy hiểm, như mãnh thú đứng trước con mồi. “Còn gọi tỷ phu là kháng chỉ đó. Trẫm phải phạt nàng!”
Tiếng cười yêu kiều vang lên, cánh tay đang đặt trên vai y càng càn rỡ, người nàng cũng nhoài tới gần, uyển chuyển tựa vào lòng y. “Tỷ phu có nỡ không?”
Y nín thở, cuối cùng không kiềm chế được nữa, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, dùng tất cả sự nhiệt tình kìm nén bấy lâu đè nàng xuống nhưng tay thì dịu dàng ôm hông nàng, sợ nàng đụng trúng giường sẽ bị đau.
“Tỷ phu…” Nàng níu cổ áo y, lại mơ màng gọi thêm một tiếng, dường như đáp lại nụ hôn ấy. Mang theo men say, mang theo hương rượu, mang theo vẻ đẹp vô hạn, nàng như yêu tinh quyến rũ nhất bước ra từ địa ngục, lôi kéo người ta cam tâm tình nguyện sa vào vực thẳm.
——
Sáng hôm sau trùng hợp lại là ngày mười lăm, các phi tần phải đến vấn an Thuận Phi – người nắm quyền quản lý hậu cung. Nhưng họ đợi mãi vẫn không thấy Yểu cơ đâu.
Khương thị – một thục nữ tính vốn bộc trực, không biết giữ mồm giữ miệng tằng hắng vài cái, che miệng hỏi: “Trước nay Yểu cơ rất chuyên cần, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?”
“Có lẽ là không được khỏe.” Hứa chiêu nghi liếc nàng ta một cái, đầu đang nghĩ tới chuyện tối qua hoàng đế ở lại Triêu Lộ Hiên, tự nhủ chắc là đã thành công.
Nhưng nàng không dám nhiều lời, bởi vì đây không phải lần đầu tiên hoàng đế ngủ lại Triêu Lộ Hiên. Ngày giỗ của hoàng hậu nương nương, hoàng đế cũng ở lại đó nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả, trên sổ cũng không ghi chép lại một chữ.
Thuận Phi cũng không để tâm đến chuyện này cho lắm, chỉ nói bâng quơ vài câu rồi không hỏi han gì thêm mà thong dong cười nói với mọi người.
Kể chuyện tam hoàng tử, bàn tán một số chuyện thú vị trong cung, thời gian bất giác cũng trôi qua.
Thấy sắp đến giờ dùng bữa sáng, Thuận Phi gật đầu bảo: “Giải tán thôi. Trời dần lạnh rồi, may y phục mới thì giục Thượng Phục Cục nhanh tay một chút, đừng để bị lạnh.”
Các phi tần đồng thanh tạ ơn. Thuận Phi lại nhìn Hứa chiêu nghi. “Chiêu nghi nhớ sang hỏi thăm Yểu cơ, nếu có gì không khỏe thì nhanh truyền thái y đến xem nhé.”
Hứa chiêu nghi cúi người vâng một tiếng. Mọi người đang định ra khỏi chỗ hành lễ cáo từ thì bỗng có một hoạn quan lom khom đi vào điện.
Nhìn y phục thì là người bên cạnh hoàng thượng, mọi người đành ngồi lại, không biết có chuyện gì.
Hoạn quan kia vái chào Thuận Phi. “Thuận Phi nương nương vạn an. Hoàng thượng sai nô tài đến báo tối qua Yểu cơ nương tử vừa hầu hạ người nên hôm nay không tiện đến vấn an.”
Vừa nói xong, không khí trong điện ngưng đọng lại.
Đây vốn không phải là chuyện lạ lùng gì, trong hậu cung tần phi thị tẩm là chuyện hết sức bình thường. Trong cung trước nay cũng có quy định lần đầu tiên thị tẩm cơ thể sẽ mệt mỏi nên không cần vội vàng đến làm lễ vấn an, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Nhưng tâm trạng của những người ở đây lại rất phức tạp, một mặt nghĩ “tiến cung hơn một năm, rốt cuộc cũng thị tẩm rồi”, một mặt lại cảm thấy “chưa thị tẩm mà trước mặt hoàng thượng đã có tiếng nói như thế, sau này không biết còn tới đâu”.
Thuận Phi vẫn là người trấn tĩnh nhất, mỉm cười hiền lành. “Chuyện vui mà, bản cung biết rồi.”
Nói xong thì căn dặn cung nữ bên cạnh mình chuẩn bị lễ vật, lại dặn dò Hứa chiêu nghi. “Yểu cơ vẫn còn trẻ, muội phải quan tâm một chút.”
“Vâng.” Hứa chiêu nghi gật đầu, không khỏi lộ vẻ vui mừng. Hơn một năm nay, nàng nghĩ tới chuyện này là đau đầu, rất sợ Hạ Vân Tự lạt mềm buộc chặt quá đà rồi phản tác dụng, bây giờ thì yên tâm rồi.
——
Trong Triêu Lộ Hiên, sau khi hoàng đế lên triều, Hạ Vân Tự sai người chuẩn bị nước, ngâm mình trong bồn tắm tắm rửa một phen.
Trong nước có nhỏ tinh dầu hoa hồng, hương thơm thoang thoảng giúp tinh thần được thư giãn, cũng làm dịu nỗi bức bối trong ngực.
Khi uống rượu, mặt nàng rất dễ bị đỏ nhưng thật ra tửu lượng của nàng khá tốt, ba chén rượu ngày hôm qua còn lâu mới có thể làm nàng say. Có điều hôm qua chưa ăn được bao nhiêu, rượu mạnh vào trong bụng khó tránh khỏi làm bụng dạ khó chịu, qua một đêm mà vẫn chưa hết.
Hơi nóng lượn lờ xung quanh, Hạ Vân Tự tựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi. Hình ảnh đêm qua bất giác lại hiện lên trong đầu khiến nàng bật cười khe khẽ.
Hôm qua cử chỉ của y quá mạnh bạo, vừa nhiệt tình lại vừa nâng niu nàng, hưởng thụ nhưng cũng có chút áy náy.
Đúng vậy, dù gì y cũng tự nhận mình là chính nhân quân tử mà. Đêm qua dù chính nàng tự lật thẻ bài của mình thì y cũng không khỏi giận mình thì cháy nhà đi hôi của.
Nhưng đồng thời y cũng rất sung sướng.
Hiển nhiên là y nghĩ rằng ruốt cuộc mình đã có được nàng, làm sao biết được tất cả đều do một tay nàng tính toán.
Hạ Vân Tự hất một vốc nước lên mặt mình, hương hoa hồng nóng ấm thấm vào tâm can khiến nàng thấy càng thư giãn, cũng càng sôi sục ý chí chiến đấu.
Tắm rửa xong, Hạ Vân Tự ngồi trước bàn trang điểm cho hai cung nữ chải tóc cùng lau tóc cho mình thì Phàn Ưng Đức dẫn hai hoạn quan đi vào phòng.
Hạ Vân Tự quay đầu qua, Phàn Ưng Đức tươi cười nói: “Nương tử vạn an. Hoàng thượng định hạ triều là đến thăm nương tử ngay, không ngờ còn chuyện chính sự phải bàn nên cố tình sai nô tài mang vài thứ đến. Tối nay hoàng thượng sẽ đến dùng bữa với người.”
Hạ Vân Tự liếc nhìn những thứ mà đám hoạn quan đang bưng. Từ trang sức xa hoa, đồ bổ thượng hạng đến điểm tâm tầm thường đều có cả, nhìn những thứ này thôi là có thể đoán được tâm trạng của y đang khá rối ren.
Nghe Phàn Ưng Đức nói thì càng thêm chắc chắn là các tần phi khác sau khi thị tẩm sẽ không có được đãi ngộ này. Hoàng đế lật thẻ bài của ai thì đã là ân điển đối với người đó, thưởng cho vài thứ là đã quá tốt rồi, có mấy ai y phải sai người đến giải thích vì không thể đến kịp giờ?
Uể oải ngáp một cái, Hạ Vân Tự chỉ lười nhác đáp: “Làm phiền công công nhắn lại là hôm qua ta uống nhiều quá nên hôm nay cả người thấy không khỏe, chắc cũng không có sức để hầu hạ hoàng thượng, xin hoàng thượng đừng đến đây.”
“Ồ…” Phàn Ưng Đức tỏ vẻ quan tâm. “Nô tài nhất định báo lại lời của nương tử, xin nương tử cứ nghỉ ngơi.”
Hạ Vân Tự gật đầu. Không đợi nàng lên tiếng, Oanh Thời đã nhét hai thỏi vàng vào tay Phàn Ưng Đức, mặt đầy vẻ vui mừng. “Làm phiền các vị công công phải vất vả đi một chuyến, nương tử nhà ta mời các vị uống trà.”
“Cô nương khách khí, cô nương khách khí rồi.” Phàn Ưng Đức không ngừng vái chào, sau đó hành lễ với Hạ Vân Tự. “Vậy nô tài xin phép cáo lui.”
Hạ Vân Tự vẫn giữ bộ dáng biếng nhác đó. “Đa tạ công công.”
Nàng thưởng cho Phàn Ưng Đức thường hậu hĩnh hơn những người khác nhiều, tạo mối quan hệ tốt cũng dễ nói chuyện hơn.
Đương nhiên, không chỉ để tạo quan hệ mà thôi.
Từ sau chuyện Thải Linh, nàng cũng hiểu ra phần nào. Tuy người trong cung đều nói Phàn Ưng Đức trung thành nhưng thật ra hắn cũng là người khôn khéo, có giới hạn và chừng mực riêng.
Một người nhanh nhạy, lại là thân cận của hoàng đế, có mối quan hệ thân thiết đương nhiên là chuyện tốt. Nếu dần dần trở thành người cùng chiến tuyến với nàng thì sẽ có lúc hắn có tác dụng rất lớn.
Vì thế nhược điểm của hắn nàng phải nắm trong tay, nhưng lợi lộc thì phải cho không ít.
Ngày hôm đó trôi qua trong nhàn nhã. Gần trưa Hứa chiêu nghi và Chu Diệu đến ngồi một lát rồi cùng dùng bữa với nhau.
Buổi chiều, Ninh Nguyên chạy đến tìm nàng chơi, thấy nàng nằm trên giường lười nhúc nhích thì sốt sắng hỏi có phải nàng bị bệnh không?
Đám cung nhân đều cố nín cười, Oanh Thời bước lên giải thích qua loa. Nhưng Ninh Nguyên rất thông minh, nghiêng đầu chỉ vào Oanh Thời nói: “Chắc chắn ngươi có chuyện gạt ta!”
Hạ Vân Tự cười phì một tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác. Nàng hỏi han tình hình học tập của Ninh Nguyên, giữ thằng bé lại ăn vài miếng điểm tâm rồi sai người đưa nó về Vạn An Cung.
Cứ thế, bất giác đã đến giờ dùng cơm tối. Nhà bếp hôm nay vừa bắt đầu sắp xếp, phải mấy ngày nữa mới dùng được, Tiểu Lộc Tử vẫn đến thượng Thực Cục như mọi ngày.
Lúc trở về, hắn đi thẳng vào phòng, bẩm báo: “Nương tử, hoàng thượng vẫn đến chỗ chúng ta.”
Hạ Vân Tự nhíu mày. “Đóng cửa phòng lại, cổng cũng đóng luôn, không gặp.”
“Nương tử?” Oanh Thời ngạc nhiên. Nàng cứ tưởng ban ngày Hạ Vân Tự nói thế là ám chỉ tối nay không thể thị tẩm, không ngờ nàng cư nhiên dám chặn hoàng đế ngoài cửa.
Hạ Vân Tự khẽ hất hàm. “Em và Oanh Ca ra ngoài ngăn đón, không cần nói gì nhiều, chỉ nói hôm nay ta không khỏe, không gặp ai hết.”
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ.
Nếu y nghe ngóng một chút là sẽ biết hôm nay Hứa chiêu nghi và Chu mỹ nhân đã đến, Ninh Nguyên cũng vậy, nhưng nàng lại không chịu gặp y, y sẽ cảm thấy chuyện hôm qua làm nàng khó chịu.
Y là kẻ thừa lúc cháy nhà đi hôi của.
Chút áy náy trong y sẽ được nhân thêm vài lần.
Còn nàng, đúng lúc rất cần sự áy náy ấy.
Trước nay tỷ tỷ chưa bao giờ khiến y phải áy náy. Tỷ tỷ quá yêu y, chuyện gì cũng nghĩ cho y. Dù đó là lỗi của y thì tỷ ấy cũng sẽ nhẹ nhàng an ủi để y không phải bận tâm. Tỷ tỷ chưa bao giờ nghĩ đến sự dịu dàng của mình sẽ chỉ làm y coi nó là đương nhiên, còn sự áy náy này lại có thể khiến y tốt với nàng hơn một chút.
Con người là như thế, ti tiện cực kỳ.
Vì thế Oanh Thời nhanh chóng dẫn Oanh Ca cùng ra ngoài ngăn cản. Hạ Vân Tự lẳng lặng ngồi trên giường, có thể nghe thấy một vài động tĩnh bên ngoài nhưng không thể nghe thấy cụ thể họ nói những gì.
Không lâu sau, giọng của y vang lên từ bên ngoài cửa sổ phòng nàng. “A Tự?”
Chỉ gọi một tiếng, mang theo vẻ bất an thấy rõ.
Nàng không trả lời, khẽ liếc nhìn bóng y in trên song cửa sổ, thưởng thức vẻ bối rối của y.
Hình như y cúi đầu hắng nhẹ một cái. “Trẫm nghe nói… nàng không được khỏe lắm?”
Nàng hờ hững trả lời một tiếng: “Vâng.”
Y hỏi: “Đã truyền thái y chưa?”
Nàng lại không lên tiếng.
“Vậy…” Y càng trở nên thấp thỏm, cân nhắc một lát mới nói tiếp: “Hôm nay trẫm không làm phiền nàng nữa, mai sẽ dùng bữa sáng với nàng nhé?”
Nói xong, y cảm thấy rất căng thẳng.
Dường như y chưa từng căng thẳng như thế vì bất cứ phi tần nào, cũng chưa từng áy náy với ai đến vậy.
Hôm qua, sao tự nhiên lại làm ra chuyện như vậy chứ? Rõ ràng y biết nàng uống say nhưng lại thừa nước đục thả câu.
Bàn tay đang buông lỏng trong ống tay áo của Hạ Huyền Thời vô thức nắm lại. Vì không nhận được câu trả lời từ nàng nên y lại gọi thêm một tiếng: “A Tự?”
Y cảm thấy sự chờ đợi lúc này dài dằng dặc.
“À…” Nàng đáp lại, giọng nhẹ tênh, mang theo chú bối rối khiến y cảm thấy lúc này tâm trạng của nàng cũng hết sức rối ren. Sau đó y nghe thấy nàng trả lời: “Không được…”
Giọng có vẻ khó xử, mang theo chút uất ức khiến y nghe mà đau lòng.
Y vội nói: “Vậy buổi trưa…”
“Ngày mốt đi.” Nàng thốt ra ba tiếng làm y có một cảm xúc hết sức kỳ lạ, vừa mất mát lại vừa mong chờ.
Ngừng một chút, nàng lại ôn hòa giải thích với y. “Ngày mai thần thiếp muốn nghỉ ngơi thêm một ngày, đến mốt nghỉ ngơi xong thần thiếp sẽ đến Tử Thần Điện yết kiến.”
“Ừ.” Y vội vã đáp lại, như sợ nàng đổi ý.
Nhưng nàng lại nói: “Tạ hoàng thượng.”
Y lập tức giật nảy người, lùi lại một bước.
Lúc này y cứ lo được lo mất, ngay cả ba chữ vô cùng bình thường cũng khiến y không khỏi sinh ra ý nghĩ: Có phải nàng trở nên xa cách với mình rồi không?