Sau phút sau tư ngắn ngủi của mỗi người, hoàng đế mỉm cười đáp: “Miễn lễ.”
Hạ Vân Tự xách váy đứng dậy, lui về chỗ ngồi của mình. Hứa chiêu nghi ngồi cách hoàng đế không xa mỉm cười bảo: “Cuối cùng cũng gặp được Hạ tài nhân.”
Hạ Vân Tự dừng bước, nhún gối hành lễ với nàng. Hoàng đế đưa mắt nhìn hai người, cũng cười theo. “Các nàng ở cùng một cung, sao lại chưa gặp nhau?”
Hứa chiêu nghi cụp mắt, trả lời: “Lúc hoàng thượng chuyển muội ấy sang Khánh Ngọc Cung thì thiếp còn đang bệnh, khi khỏi bệnh sai người sang mời muội ấy đến chơi thì muội ấy lại đóng cửa không tiếp khách, không biết sao lại thế.”
Hoàng đế hơi ngạc nhiên, nhìn Hạ Vân Tự hỏi: “Nói tới mới nhớ, cũng hơn nửa tháng rồi trẫm không thấy muội đến Tử Thần Điện. Chuyện này là sao?”
Hạ Vân Tự mím môi, có vẻ hơi lúng túng. Đôi mắt đẹp của nàng liếc nhanh sang Hứa chiêu nghi rồi lại nhìn hoàng đế. “Hoàng thượng thứ tội. Không phải thần thiếp không muốn đến Tử Thần Điện, chẳng qua là trong cung có những lời đồn… thật sự quá khó nghe.”
Mặt hoàng đế thoáng sa sầm lại. Phàn Ưng Đức tinh ý, vội vàng ra hiệu cho dừng ca múa trong điện lại. Đám vũ cơ vội vàng thối lui. Hạ Huyền Thời nhìn Hạ Vân Tự, hỏi: “Đồn thế nào? Muội nói xem.”
Nàng khẽ cắn môi, đáp: “Thần thiếp không nói được.”
Hoàng đế chưa kịp hỏi thêm thì Hứa chiêu nghi đã “à” một tiếng, nói: “Nếu là vì chuyện này thì thần thiếp biết đầu đuôi thế nào rồi.”
Hạ Vân Tự lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hứa chiêu nghi, mắt dần đỏ lên trông có vẻ ấm ức. “Chiêu nghi nương nương đừng nói.”
Hạ Huyền Thời như không nghe thấy, liếc nhìn Hứa chiêu nghi. “Nàng nói đi.”
Hứa chiêu nghi mỉm cười hiền lành, nói vu vơ như đang kể chuyện vặt trong nhà. “Nghe nói hình như là… hôm đó vấn an Chiêu Phi xong, trên đường ra khỏi Cẩm Hoa Cung, Hồ tài nhân đã lớn tiếng châm chọc Hạ tài nhân tự ý đến Tử Thần Điện “xun xoe” người nhưng mãi vẫn không được sủng hạnh. Lúc thần thiếp nghe nói liền nghĩ Hạ tài nhân da mặt mỏng, khó tránh khỏi để nó trong lòng. Nhưng khi đó thần thiếp còn đang bệnh nên chưa thể đến an ủi muội ấy được. Sau này khỏi bệnh thì lại quên mất chuyện này, xin hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế cau mày, ánh mắt lạnh nhạt chuyển sang Hạ Vân Tự. “Có chuyện này à?”
Hạ Vân Tự ấm ức nhìn Hứa chiêu nghi. “Thần thiếp đã không biết phải làm sao rồi, chiêu nghi nương nương cần gì phải nhắc lại lần nữa…”
“Hứa chiêu nghi cũng muốn tốt cho muội thôi.” Hoàng đế lạnh giọng, có điều sự lạnh lùng này không dành cho Hạ Vân Tự.
Y lại đảo mắt một lượt. Khi ánh mắt lạnh lẽo ấy lướt đến gần, Hồ tài nhân tái mặt đứng bật dậy rồi hoảng hốt quỳ xuống. “Hoàng thượng thứ tội! Thần thiếp không có ý đó…”
Hoàng đế hờ hững nhìn nàng ta, không chê trách cũng không hỏi han gì. Chỉ giây lát Hồ tài nhân đã không chịu đựng nổi, lắp ba lắp bắp thanh minh cho mình. “Thần thiếp chỉ cảm thấy… chỉ cảm thấy trong cung quy định cung tần mới không được tự tiện yết kiến hoàng thượng, như vậy hành vi của Hạ tài nhân đã vi phạm cung quy, cho nên thần thiếp…”
Hứa chiêu nghi thản nhiên cắt ngang lời giải thích của nàng ta. “Nhưng nếu theo cung quy, Hồ tài nhân nên bẩm báo với Chiêu Phi nương nương để người xử lý mới đúng, sao lại ở trên đường lớn tiếng châm chọc?”
Hồ tài nhân lập tức im lặng. Hạ Vân Tự quỳ trước ghế rồng không xa nên không thấy được nàng ta, nhưng ngước mắt lên nhìn thì thấy Chiêu Phi đang nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương.
Người dưới trướng mình gây ra chuyện bị hoàng thượng trách mắng ngay trước mặt mọi người, đương nhiên Chiêu Phi phải đau đầu. Tuy nhiên có vẻ như Chiêu Phi không hề có ý định nói giúp cho Hồ tài nhân một câu, như thế nàng ta điềm tĩnh hơn Hạ Vân Tự nghĩ nhiều.
Hoàng đế hừ lạnh một cái, tựa người vào ghế, ra hiệu với Phàn Ưng Đức. “Đỡ Hạ tài nhân dậy.”
Phàn Ưng Đức nghe lệnh lập tức bước tới đỡ Hạ Vân Tự. Không đợi hắn đỡ, nàng khiêm tốn cảm ơn rồi đứng thẳng người dậy.
Hoàng đế chỉ vào nàng, bảo: “Trong các ngươi có thể có người không biết, nàng ấy là muội muội thân thiết nhất của Giai Huệ hoàng hậu.”
Những âm cuối của y đột nhiên gằn xuống khá nghiêm nghị làm chúng phi tần đều cả kinh, đồng loạt ra khỏi chỗ quỳ xuống, không ai dám tự tiện lên tiếng, chỉ có Hạ Vân Tự một mình đứng đó, yên lặng một lát mới nhún người hành lễ. “Hoàng thượng bớt giận.”
“Trong cung quy định cung tần mới không được tự tiện yết kiến là vì không muốn có người làm đủ mọi cách để được sủng ái, phiền nhiễu trẫm xử lý chính sự.” Y đảo mắt nhìn mỗi một người trong điện. “Nhưng khi Giai Huệ hoàng hậu còn sống nàng ấy đã thường xuyên vào cung, sớm quen biết trẫm, đây là chuyện mà các người đều đã biết, vậy sao còn mang những lễ nghi hư ảo ấy ra để đặt chuyện lung tung!”
Hạ Huyền Thời khôi ngô anh tuấn, nhưng đấng cửu ngũ chí tôn trời sinh vốn đã mang uy phong, bây giờ y lại thật sự nổi cơn thịnh nộ thì uy nghiêm càng lớn, phi tần trong điện đều cúi gằm mặt.
“Hồ tài nhân!” Y vừa quát lên, Hồ thị lập tức giật nảy mình, hoảng loạn dập đầu. “Hoàng… hoàng thượng thứ tội…” Rồi nàng ta lại cố trấn tĩnh để thanh minh tiếp. “Xin hoàng thượng cho thần thiếp nói… Thần thiếp biết tuy Hạ tài nhân đã sớm tiến cung diện thánh nhưng bây giờ thân phận khác xưa, ai biết nàng ấy có làm chuyện gì để mê hoặc người hay không…”
Nói đến đây, giọng của nàng ta trở nên lí nhí khiến hoàng đế phải bật cười. “Mê hoặc trẫm? Hóa ra nàng còn hiểu rõ muội ấy hơn cả trẫm và Giai Huệ hoàng hậu nhỉ?”
Hồ tài nhân hoảng loạn. “Thần thiếp không…”
“Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng phát ngôn không đúng mực.” Giọng hoàng đế lộ vẻ chán ghét. “Phàn Ưng Đức, truyền chỉ xuống, Hồ thị đức hạnh khiếm khuyết hơn nữa còn không chịu hối cải, giáng xuống làm chính thất phẩm huy nga, cấm túc ba tháng, bổng lộc phát theo tiêu chuẩn của chính bát phẩm thục nữ.”
“Hoàng thượng…” Hồ thị kinh hãi quỳ gối bò về phía trước định van xin nhưng Phàn Ưng Đức há để mặc cho nàng ta làm hoàng đế không vui. Hắn vung tay ra hiệu, lập tức có hai hoạn quan cường tráng tiến lên, nhanh nhẹn giải Hồ thị xuống.
“Đứng lên hết đi.” Hoàng đế nhấc tay ra hiệu, lúc bấy giờ các phi tần mới dám đứng dậy trở về chỗ ngồi. Nhất thời không khí trong điện vô cùng căng thẳng, may nhờ Chiêu Phi ổn định lại tinh thần, truyền vũ cơ vào ca múa, mọi người mới dần lấy lại bình tĩnh trong tiếng ca múa rộn rã.
Kết thúc một khúc nhạc, cảm giác lạnh lẽo ấy dần tan biến.
Hậu cung vốn là nơi không mấy ai thật lòng quan tâm đến số phận của người khác. Lúc Giai Huệ hoàng hậu quy tiên thì quốc tang trăm ngày, có điếu văn do đích thân hoàng đế viết khiến cả Hạ gia được thấm nhuộm hoàng ân, nhưng đó chính là ngoại lệ duy nhất. Quý phi được cực độ sủng ái năm ngoái mắc bạo bệnh mà chết nhưng trong cung chút không khí buồn cũng không có, ngay cả đại tuyển năm nay cũng không trễ một ngày, tất cả đều bình thường như chưa từng có vị sủng phi ấy vậy.
Ngay cả Quý phi qua đời mà cũng như thế thì ai hơi sức đâu để ý đến một Hồ tài nhân đã bị giáng cấp chứ? Không có nàng ta, các tần phi vẫn uống rượu, trò chuyện vui vẻ, lễ tết trong cung vẫn ca múa tưng bừng.
Cung yến diễn ra đến giờ Hợi ba khắc mới tan. Hoàng đế không lật thẻ bài của ai mà một mình trở về Tử Thần Điện khiến Đường mỹ nhân ngồi cạnh hầu hạ cả đêm có đôi chút hụt hẫng.
Các phi tần đưa tiễn thánh giá xong cũng tự ngồi thuyền nhỏ mà rời khỏi Lâm Tiên Điện, tốp năm tốp ba trở về cung của mình.
Hạ Vân Tự và Hứa chiêu nghi đi chung với nhau. Về đến Khánh Ngọc Cung, họ cùng đến Du Phương Điện của Hứa chiêu nghi.
Hai người ngồi xuống, Hứa chiêu nghi cho cung nhân lui ra, đợi đến khi cửa phòng đóng lại Hạ Vân Tự mới gật đầu nói: “Hôm nay làm phiền chiêu nghi nương nương rồi.”
Từ lúc vào cung đến nay nàng vẫn tìm cách lập uy. Tuy Hồ tài nhân tự mình đâm đâu vào nhưng tối nay nếu không có Hứa chiêu nghi trợ giúp một tay thì e là chuyện không thành.
“Chuyện nhỏ thôi mà, Hạ tài nhân không cần khách khí.” Hứa chiêu nghi liếc ra cửa, thấy cung nhân đã lùi ra xa liền đứng dậy, dập đầu làm đại lễ với Hạ Vân Tự.
Hạ Vân Tự hơi nghiêng người né nhưng vẫn vững vàng ngồi đó, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười. “Chiêu nghi nương nương làm gì vậy chứ?”
Hứa chiêu nghi lạy xong, ngồi thẳng người dậy, lẳng lặng quỳ ở đó, nói: “Trước mặt người khác, bản cung là Hứa chiêu nghi, cô là Hạ tài nhân vừa tiến cung. Khi không có ai, nô tỳ là tỳ nữ của Hạ gia đại tiểu thư, mà người là tứ tiểu thư.”
“Mau đứng dậy đi.” Hạ Vân Tự mỉm cười, đưa tay đỡ nhẹ nàng ta, cho ngồi thì bấy giờ Hứa chiêu nghi mới dám ngồi.
Hạ Vân Tự khẽ cụp đôi mi, nói: “Sau này nương nương đừng nói những lời như thế nữa, để người ta biết thì lại gặp phiền toái không đáng có. Hơn nữa dựa vào tình cảm với tỷ tỷ, ta cũng nguyện tôn trọng nương nương.”
Hứa chiêu nghi có vẻ cảm động, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu. “Nô tỳ không dám nhận sự cất nhắc của tứ tiểu thư.”
Hạ Vân Tự mỉm cười nhìn nàng ta. “Nói gì vậy chứ?”
Sắc mặt Hứa chiêu nghi trở nên ảm đạm. “Đều do nô tỳ vô dụng nên tứ tiểu thư mới phải tiến cung.”
“Nương nương nói thế là quá hà khắc với mình rồi.” Hạ Vân Tự nở nụ cười vô định. “Nếu nói tới bản lĩnh, chuyện Quý phi chẳng phải đã xử lý rất êm xuôi sao? Về phần ta, đây là con đường mà ta đã lựa chọn, không liên quan tới ai.”
“Nhưng tứ tiểu thư vốn có thể gả cho một lang quân như ý…” Hứa chiêu nghi cau đôi mày đẹp, nhìn nàng với vẻ không đành. “Hậu cung chung quy không phải nơi tốt lành gì. Tuy hoàng thượng vẫn nhớ tới hoàng hậu nương nương nhưng… bên cạnh cũng chưa bao giờ thiếu người mới.”
“Đúng vậy.” Hạ Vân Tự lạnh nhạt gật đầu. Những điều này nàng đều biết, càng hiểu rõ trước khi lâm chung tỷ tỷ không cam tâm và oán hận thế nào.
“Nhưng đã đi đến nước này thì cũng chỉ còn cách tiến về phía trước, đúng không?” Nàng lại nở nụ cười.
Hứa chiêu nghi biết bây giờ nói gì cũng đã muộn, nên đành thở dài, cười khổ. “Lúc hoàng hậu nương nương còn sống từng nói tứ tiểu thư nhà chúng ta là người có chủ kiến, bây giờ thì quá rõ rồi.”
Ngừng một lát, Hứa chiêu nghi lại nói: “Những chuyện khác nói nhiều vô ích, nhưng có hai chuyện ta phải khuyên tiểu thư một chút.”
Hạ Vân Tự kính cẩn đáp: “Xin nương nương cứ nói.”
Hứa chiêu nghi bảo: “Lúc nãy ta nhìn qua thì thấy những người hầu hạ tiểu thư đều là nô tỳ trong phủ mang vào đây đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Một là hầu hạ bên người đã nhiều năm nên quen, hai là biết rõ gốc gác nên yên tâm dùng. Nhờ có thái hậu ban chỉ dụ cho phép ta đưa vào để có thể tiếp tục dùng họ.”
Hứa chiêu nghi gật đầu, nói: “Đây là chuyện tốt, có điều theo ý ta dù gì tiểu thư cũng phải dùng một vài hoạn quan.”
Hạ Vân Tự ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì trong cung, tuy cung nữ và hoạn quan đều hầu hạ chúng ta nhưng lại có những điểm khác nhau.” Hứa chiêu nghi từ tốn nói: “Cung nữ lớn tuổi chút phần lớn sẽ cho ra ngoài nhưng hoạn quan đa số sẽ ở lại đến già, như thế hoạn quan đã trở thành một thế lực trong cung, có quy tắc của mình. Có rất nhiều chuyện cung nữ không làm được, chỉ hoạn quan mới có thể được; cung nữ không nghe ngóng được nhưng hoạn quan lại thám thính được.”
Đây là điều mà Hạ Vân Tự đã sơ suất. Dù sao trước đây nàng chưa từng ở trong cung, lần này vào cung cũng chỉ nghĩ người bên cạnh trung thành đáng tin là được, còn quy tắc hay cách giao thiệp của hoạn quan nàng chưa từng biết đến.
Nghe thế, Hạ Vân Tự gật đầu ngẫm nghĩ. “Đa tạ nương nương, vậy ta về chọn ra mấy người để dùng.”
Hứa chiêu nghi vui vẻ mỉm cười, lại căn dặn: “Cũng không vội, tài nhân vừa tiến cung nên vẫn chưa có chuyện gì to tát, cứ từ từ mà chọn, trung thành là quan trọng nhất.”
Hạ Vân Tự lại gật đầu, sau đó hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”