Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc rời giường đã là hơn mười giờ sáng, Thời Thiên mơ mơ màng màng bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Nhìn vết bầm trên thái dương của chính mình qua gương, cậu mới nhớ đến chuyện tối hôm qua Cổ Thần Hoán chặn đường mình ở cầu thang.
Vết bầm trên thái thương đại khái là do bị Cổ Thần Hoán siết chặt mà thành.
Sau khi rửa mặt, Thời Thiên bôi thuốc mỡ lên vết thương đã được lau rửa sạch sẽ, cậu kéo kéo tóc, miễn cưỡng dùng tóc mái che đi. Trong lòng mong rằng đến ngày tổ chức yến hội vết thương sẽ biến mất, để không ảnh hưởng tới hình tượng của Xán Dạ.
Vừa chuẩn bị xong, tiếng gõ cửa vang lên.
"Anh đến sớm vậy, còn chưa tới buổi trưa nữa mà." Thời Thiên nhìn Nguyên Hiên đứng ngoài cửa, có chút dở khóc dở cười, "Hơn nữa tối hôm qua muộn như vậy mới trở về, thiệt cho anh quá."
"Tôi quyết định, chúng ta sẽ hẹn hò ở nhà." Nguyên Hiên xách theo hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn, hắn huơ huơ tay trước mặt Thời Thiên, cố ý nói căn nhà trọ của cậu thành "nhà", hắn cười cười, giọng nói tà khí tràn đầy mong đợi, "Tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của bà xã nhà mình mà, xem này, tôi đã mua nguyên liệu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi đi chợ, lão bà, em đừng không nể mặt tôi nha."
Nguyên Hiên nắm lấy tất cả cơ hội có thể giúp hắn bồi dưỡng tình cảm với Thời Thiên, hắn muốn ôm trọn tấm lòng của người con trai thanh lãnh này. Nguyên Hiên không hy vọng Thời Thiên đến với mình là vì cảm kích, cho nên hắn đang cố gắng nỗ lực đem sự cảm kích Thời Thiên đối với mình chuyển biến thành ái tình.
"Vào đi." Thời Thiên nghiêng người, đợi Nguyên Hiên cười ha hả bước vào, cậu tiện tay đóng cửa lại.
Thời Thiên vẫn còn mặc áo ngủ, thân ảnh thon dài ưu mỹ, gương mặt tuyệt tuấn được nắng sớm soi rọi lại càng động nhân, tựa như bức họa tinh xảo được tạc từ băng tuyết, Nguyên Hiên si ngốc ngắm nhìn, bất thình lình bị Thời Thiên vỗ một chưởng lên gáy.
"Anh mua cái gì vậy? Đều là những thứ không thể kết hợp lại với nhau." Thời Thiên lạnh mặt, lật tới lật lui các thứ có trong chiếc túi nhựa, "Mua những thứ này còn thêm cả rượu vang, tôi đến phục anh."
Nguyên Hiên nhu nhu trán, ủy khuất ôm lấy eo Thời Thiên, cọ mặt lên tóc cậu, "Tôi làm sao biết được cái nào phối hợp với cái nào a. Lão bà đừng nóng giận. Chỉ cần là em làm, nước lã luộc tôi cũng ăn."
Thời Thiên bị Nguyên Hiên chọc cười. Cậu đẩy Nguyên Hiên ra.
"Tôi đi thay quần áo. Anh đem những thứ này vào nhà bếp rửa đi."
"Được." Nguyên Hiên cao hứng lớn tiếng đáp, xách theo hai túi nguyên liệu đi vào bếp.
Thời Thiên thay quần áo xong trở lại, nhìn thấy Nguyên Hiên khí thế như lửa rửa mấy củ khoai tây, tư thế như hùng dũng như đánh trận vừa nhìn liền biết là công tử nhà giàu thường ngày mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Thời Thiên buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Thực ra từ đầu đến cuối cậu không hề cảm thấy mình đến với Nguyên Hiên là vì báo ân, cuộc sống đã bao lần lên voi xuống chó, sinh hoạt nhẹ nhàng thế này đúng là điều cậu muốn. Cùng với chàng trai này, cậu đích xác đã cảm nhận được rất nhiều những xúc cảm chưa từng có khi ở bên Cổ Thần Hoán.
Nguyên Hiên tính tình thẳng thắn, không có chút tâm cơ cùng toan tính nào, một lòng muốn che chở cậu.
Thời Thiên đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục chung sống như thế này, cậu sẽ thực sự nảy sinh tình cảm với Nguyên Hiên, sinh ra thứ ái tình có thể giúp cậu quên hết một tháng ngọt ngào dối trá kia cùng với Cổ Thần Hoán.
Khi Thời Thiên làm cơm, Nguyên Hiên ở một bên hỗ trợ thái rau.
Gần như Nguyên Hiên cứ cách mỗi giây lại kêu đau một tiếng, khi hắn cắt vào tay đến lần thứ tư, Thời Thiên rốt cục không nhịn được bắt hắn rời khỏi nhà bếp.
"Lão bà, tôi thề, sau khi ăn xong bữa này tôi sẽ không bao giờ để em phải xuống bếp nữa." Ngồi trước chiếc bàn bày đầy mỹ vị, Nguyên Hiên đau lòng nhìn Thời Thiên ngồi ở đối diện, nếu không phải đã từng trải qua, hắn thật sự không biết làm ra đồ ăn lại gian khổ đến vậy.
"Sau này mỗi ngày chúng ta đều đi ra ngoài ăn."
"Kết hôn xong hãy nói." Thời Thiên cầm lấy đũa, mạn bất kinh tâm mở miệng.
Thời Thiên vừa dứt lời, Nguyên Hiên kinh ngạc nhìn Thời Thiên đã bắt đầu động đũa, trong đầu lơ lửng câu "sau khi kết hôn" của cậu, giờ khắc này, Nguyên Hiên kích động đến mức viền mắt đỏ bừng.
Vậy là hắn theo đuổi thành công rồi?
Cũng là nói, khi hắn cầu hôn người con trai này trước toàn thế giới, cậu sẽ không do dự mà đáp ứng?
"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì." Thời Thiên mặt không đổi sắc nhìn Nguyên Hiên."Mau ăn đi."
Nguyên Hiên lúc này mới phản ứng được hắn vừa ngắm lão bà nhà mình đến ngây dại, vì vậy liền vội vã thẳng lưng.
"Quá kích động. Quá kích động. Bởi vì... bởi vì cơm lão bà làm quá thơm."
Hai người đều uống một chút rượu vang, Thời Thiên chỉ uống nửa chén, Nguyên Hiên lại uống khá nhiều, khi Thời Thiên đi tưới nước cho mấy chậu hoa trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, Nguyên Hiên dở chứng vô lại chạy đến ôm eo cậu.
"Lão bà, em có biết tôi đang vui đến mức nào không?" Men say quấn lấy tâm trí, mặt Nguyên Hiên có chút đỏ, đôi môi nhẹ nhàng ma sát phía sau gáy Thời Thiên, "Bảo bối trân quý nhất thế gian đang thuộc về Nguyên Hiên tôi, tôi tự cảm thấy rằng mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này."
Thời Thiên tiếp tục tưới nước cho chậu hoa, chỉ cười nhạt.
"Lời ngon tiếng ngọt thật thuận miệng a. Chắc là đã nói với không ít người rồi đi."
Nguyên Hiên quay người Thời Thiên về phía mình. Nâng mặt cậu, nghiêm túc nói, "Tôi thừa nhận, tôi đã từng nói với người khác không ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng em và bọn họ không giống nhau. Tôi... "
"Được rồi. Tôi biết." Thời Thiên cười, "Nếu tôi không tin, anh chỉ cần chạm một cái móng vuốt vào người tôi thôi tôi nhất định sẽ bẻ gãy."
Cuối cùng, nhìn vào đôi mắt Thời Thiên, Nguyên Hiên vẫn là không nhịn được đem đôi môi áp lại gần.
"Tôi muốn hôn em... " Nguyên Hiên hạ giọng rất thấp, tựa hồ còn có mấy phần làm nũng cầu xin. Hai mắt mê ly nhìn chằm chằm vào môi Thời Thiên, "Rất muốn lão bà."
Bên cạnh cửa sổ sát đất trong suốt, trông thẳng ra quang cảnh bên ngoài, Thời Thiên sợ hôn môi ở đây sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy, điều này khiến cậu có chút thẹn thùng.
Nguyên Hiên thấy Thời Thiên vẫn luôn thanh mạc nay lộ ra một chút lúng túng, dáng dấp động nhân, cảm xúc của hắn càng phun trào. Hắn ôm chặt eo Thời Thiên, hạ xuống một nụ hôn cực kỳ dịu dàng, rất nhanh liền khiến Thời Thiên chìm đắm trong kỹ thuật hôn cao siêu của mình.
Từng cùng Cổ Thần Hoán nhiều lần triền miên, kỹ thuật hôn của Thời Thiên cũng không tính là ngây ngô. Cho nên Nguyên Hiên không chiếm thế chủ động được lâu, đầu lưỡi nhiệt tình triền miên, trêu chọc bên khóe môi Nguyên Hiên.
Khí tức mập mờ đọng lại, hô hấp của hai người trong lúc vô tình dần trở nên thô nặng.
Chỉ là... khi tất cả diễn ra kịch liệt hơn....
Ầm....
Một tiếng nổ thật lớn vang lên bên cạnh cửa sổ sát đất.
Thời Thiên cùng Nguyên Hiên bỗng nhiên hoàn hồn, bị tiếng vang bất thình lình làm cho kinh sợ đến nỗi toàn thân chấn động.
Hai cái đầu cấp tốc quay sang nhìn cửa sổ sát đất.
Mặt kính cửa sổ bằng pha lên trong suốt đã bị thứ gì đó giống như bi thép bắn trúng, tuy rằng các mảnh pha lê không vỡ nát, nhưng mặt ngoài đã nứt ra hoàn toàn. Vết nứt như mạng nhện từ giữa trung tâm lan ra xung quanh, nhìn qua giống như các mảnh pha lê vỡ được ghép vào nhau, có chút khủng bố.
"Thao." Nguyên Hiên chửi thề, "Tên khốn kiếp nào dám... "
Nguyên Hiên còn chưa nói hết câu, cửa sổ sát đất lại vang lên một tiếng thật lớn. Lần này, cả tấm kính pha lê đều bị bi thép từ độ cao đối diện phóng tới làm cho vỡ tung.
"Cẩn thận."
Nguyên Hiên hô to, vội vàng ôm lấy Thời Thiên, hắn cấp tốc xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất.
Bi thép xuyên qua tấm kính vỡ bắn vào, nhưng không trúng vào Nguyên Hiên, mà trúng vào khoảng đất trống ngoài phòng khách.
Sau khi tiếng nổ biến mất, Nguyên Hiên ôm Thời Thiên vội vã chạy đến nấp sau vách tường cạnh cửa sổ.
"Anh không sao chứ." Thời Thiên hô hấp dồn dập, lo lắng nhìn Nguyên Hiên từ đầu đến chân.
Thủy tinh công nghiệp khá dày, cho nên cạnh thủy tinh vỡ không quá sắc bén, quần áo của Nguyên Hiên che chắn cơ thể hắn rất hữu hiệu, nhưng cái gáy lộ ra bên ngoài vẫn bị mảnh vỡ của pha lê bay tung tóe cắt phải, vết thương không quá sâu, nhưng lại chảy không ít máu.
Khuôn mặt Nguyên Hiên đầy vẻ dữ tợn, hắn bám vào cạnh tường, thăm dò ngó đầu ra nhìn cảnh tượng ở cửa sổ tòa nhà đối diện, cuối cùng tầm mắt bắt được một bóng lưng màu đen vừa xoay người rời khỏi đài Thiên văn.
"Thao mẹ nó... Tưởng lão tử không dám dạy ngươi một bài học hay sao?"
Nguyên Hiên mắng to, không thèm đoái hoài tới vết thương còn đang chảy máu sau gáy mình, quay người lao ra cửa.
"Anh đi đâu?" Thời Thiên vội hô to.
"Lão bà, em báo cảnh sát đi." Nguyên Hiên nói vọng lại rồi chạy ra khỏi nhà.
Thời Thiên vẫn chưa hết sợ hãi, cậu rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát, nhưng còn chưa bấm hết dãy số, ngón tay đột ngột dừng lại, giống như đng ngẫm nghĩ điều gì đó. Mấy giây sau, Thời Thiên thu điện thoại về.
Nhặt viên bi thép dưới mặt đất lên, Thời Thiên dùng ánh mắt phức tạp quay đầu lại nhìn cửa sổ sát đất đã bị bắn vỡ nát.
Bắn vào cửa sổ khi cậu và Nguyên Hiên đang hôn nhau, chứng tỏ rằng đối phương đã sớm nấp trong bóng tối theo dỗi cậu.
Bắn bằng bi thép mà không phải đạn, rõ ràng mục đích của đối phương không phải lấy mạng, mà là... đe dọa.
Càng nghĩ tiếp, mọi thứ lại càng rõ ràng, hai nắm tay bên người Thời Thiên siết chặt, gần như không thể khống chế được cơn giận dữ.
Ngoại trừ thủ hạ của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên không nghĩ ra được ai khác.
Tối hôm qua ở hành lang, khuôn mặt dữ tợn hung ác của Cổ Thần Hoán, cùng với cậu nói cuối cùng của hắn, Thời Thiên nhớ rõ rõ ràng ràng.
Xem ra nói những câu kia không thể khiến Cổ Thần Hoán triệt để chán ghét cậu, trái lại còn kích thích hắn dùng mọi cách ngăn cản cậu có hành động ám muội với người khác.
Thời Thiên đột nhiên nhớ tới Nguyên Hiên vừa đi ra ngoài, nhất thời có chút bất an.
Thủ hạ của Cổ Thần Hoán tám, chín phần mười đều là những người tàn nhẫn, nếu Nguyên Hiên thật sự đi ngăn cản bọn họ....
-----------
Nguyên Hiên chặn ở lối ra của tòa nhà đối diện, tính toán thời gian, người vừa mới tấn công bọn họ còn chưa đi ra.
Nhìn thấy một bóng lưng màu đen, cho nên Nguyên Hiên chỉ biết là đối phương mặc quần áo màu đen.
Vừa nãy bị kinh hách khiến lửa giận vẫn luôn hiện hữu trong lòng Nguyên Hiên dâng lên đỉnh điểm, loại cảm giác bị coi khinh khiến Nguyên Hiên hận không thể đánh chết đối phương.
Khu nhà trọ mới xây không lâu, bên trong không có bao nhiêu người cư trú, cho nên số người ra vào rất ít.
Sau một phút, Nguyên Hiên đột nhiên nhớ sau khu nhà trọ này có một lối ra nhỏ.
Làm loại chuyện đó, đối phương sao có thể đi ra bằng cửa chính.
Nhanh chóng vòng ra cửa sau của khu nhà, đúng lúc Nguyên Hiên nhìn thấy một người mặc áo đen, trong tay nhấc một chếc vali nhỏ màu đen từ trong nhà đi ra.
Nam nhân nọ cước bộ không nhanh không chậm, khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh, không giống người vừa mới làm chuyện xấu.
Bất quá, Nguyên Hiên vừa liếc mắt đã khóa chặt chiếc áo sơ mi đen kia.
Hứa Vực nhìn thấy Nguyên Hiên đứng cách đó không xa hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là trong lòng hơi có chút bất ngờ. Bởi vì người bình thường gặp phải tình huống đó, việc đầu tiên làm là hoảng sợ báo cảnh sát, chứ không phải là một thân một mình đến chặn đường hung thủ.
_________________________
Lời tác giả: Hứa Vực là bảo tiêu kiêm tài xế của Cổ Thần Hoán. Từng xuất hiện ở chương . Không phải diễn viên quần chúng.
Bi thép: