Tránh Sủng

quyển 1 chương 88: giết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù đã kết thúc, Cổ Thần Hoán vẫn nằm trên người Thời Thiên không đứng dậy, thân thể vừa trải qua dục vọng sảng khoái khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều như giãn ra.

Hắn chôn mặt vào cổ Thời Thiên, nhắm mắt lại không ngừng hôn liếm lên mảng da thịt trên cổ cậu.

Loại khoái cảm khi giao hoan này, một lần so với một lần đều khiến Cổ Thần Hoán càng thêm say mê, hắn rất ít khi trầm mê sắc dục, nhưng trong quá trình điên cuồng giao hòa, hắn lại hận không thể chiếm cứ thân thể này vĩnh viễn, không bao giờ ngừng lại cái tư vị tiêu hồn thực cốt kia.

Cổ Thần Hoán chỉ dày vò thân thể Thời Thiên một lần, hắn kéo tay Thời Thiên đặt xuống hạ thân, muốn cậu giúp hắn an ủi, Cổ Thần Hoán mặc dù hận Thời Thiên, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thân thể Thời Thiên còn chưa khỏi hẳn do lần trước hắn quá thô bạo, nếu lại cưỡng ép cậu lần nữa, Thời Thiên chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng, thậm chí là đi đời nhà ma.

Thời Thiên không có bất kỳ phản kháng nào, cho nên so với lần trước, động tác của Cổ Thần Hoán suốt cả quá trình cũng coi như lưu tình, Thời Thiên tuy đã thừa nhận một lần, nhưng thân thể vẫn chưa đạt đến mức cực hạn như lần trước.

Cổ Thần Hoán nằm nghiêng, hừ nhẹ một tiếng thỏa mãn, đôi tay vẫn xoa xoa trên cái bụng bằng phẳng của Thời Thiên, chậm rãi hướng xuống phía dưới.

Thời Thiên cũng nằm nghiêng, nhưng lại quay sang hướng khác, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt được bao phủ bởi một lớp mồ hôi óng ánh, đáy mắt tối đen lóe lên một mạt hàn quang.

"Lần này rất tốt, sau này cũng phải như vậy." Cổ Thần Hoán không nhịn được đem chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ lên mái tóc Thời Thiên, có lẽ là do cơ thể đã đạt được cực hạn thoải mái, cho nên lúc này Cổ Thần Hoán không khiến người khác cảm nhận được chút âm lệ nào, nhưng lời nói thốt ra vẫn tàn nhẫn như cũ, "Nếu em vẫn phản kháng tôi, có lẽ tôi sẽ dùng đến còng tay như ngày hôm đó."

Mặt Thời Thiên vẫn luôn quay sang bên khác, Cổ Thần Hoán không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt cậu, hắn chán ghét cảm giác khi bị Thời Thiên thờ ơ hoặc thậm chí là xem thường này. Cổ Thần Hoán nắm lấy hai gò má Thời Thiên, cưỡng ép quay mặt cậu trở về.

"Cảm thấy rất nhục nhã sao?" Cổ Thần Hoán híp mắt, nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Thời Thiên, thanh âm quỷ dị, "Em hãy nhớ cho kĩ, hiện tại em có thể tứ chi kiện toàn sống tiếp, hoàn toàn là tôi thưởng cho em, được người hầu hạ từng ấy năm, chỉ chịu chút khổ đó, em nên thỏa mãn."

( Tay chân lành lặn)

Đôi mắt Thời Thiên không còn chút sinh khí, cậu an tĩnh nghe Cổ Thần Hoán nói hết mới mở miệng, "Tôi muốn đi tắm."

Thời Thiên âm u đầy tử khí đáp lại khiến Cổ Thần Hoán có hơi sửng sốt, hắn cau mày, chậm rãi buông tay ra, Thời Thiên gian nan từ trên giường bò dậy, vốn tưởng rằng thân thể còn chưa tới nỗi đứng không nổi, kết quả hai chân vừa chạm xuống đất chuẩn bị đứng lên, hai chân liền giống như không tồn tại, thân thể lảo đảo loạng choạng, phải chống vào mép bàn mới miễn cưỡng ngăn không cho cơ thể ngã sấp xuống.

Cổ Thần Hoán dịch thân ngồi dựa trên giường, hắn đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, hai mắt ẩn chứa ý cười nhìn thân ảnh đang chật vật tiến về phía trước, Thời Thiên lúc này hư thoát đều là do cuộc chiến dũng mãnh của hắn vừa rồi, làm hắn đặc biệt tự hào.

Từng là người không có nhiều hứng thú với chuyện giường chiếu, hiện tại rốt cuộc cũng được thể nghiệm tư vị vui sướng ấy, Cổ Thần Hoán cảm nhận được sự sảng khoái trước nay chưa từng có.

"Tắm xong thì quay lại đây, làm tiếp lần nữa."

Cổ Thần Hoán nhẹ giọng phun ra một câu, cả người Thời Thiên liền cứng đờ, sau đó dựa vào tường chậm rãi bước từng bước về phía cửa phòng tắm.

Thời Thiên kéo thân thể hư nhược đi vào phòng tắm, thần không biết quỷ không hay thuận lợi lấy đi con dao gọt hoa quả.

Mở vòi hoa sen, tẩy đi một thân dính dấp, cuối cùng Thời Thiên dựa lưng vào tường ngồi xuống, cầm chặt con dao trong tay, rút vỏ dao ra ném sang một bên.

Thời Thiên ngồi đối diện với chiếc gương, trong gương, cậu có thể nhìn thấy rõ thân thể mình lại có thêm những vết gặm cắn cùng với dấu hôn, đặc biệt là làn da giữa hai chân vô cùng khó coi.

Thời Thiên ngẩng đầu, dùng một tay ấn vào động mạch trên cổ, cuối cùng nhìn gương, nhắm thẳng con dao vào cổ mình.

Chỉ cần đâm thủng nơi này, vài giây thôi, ngươi sẽ chết.

Tay Thời Thiên run rẩy, mũi dao dùng sức từng chút một, cậu nhìn thân thể tàn tạ của chính mình trong gương, bỗng nhiên, viền mắt trở nên chua xót, giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi tràn ra khỏi khóe mi.

Vốn tưởng rằng cái gì cậu cũng có thể chịu đựng, vốn tưởng rằng chỉ cần cứu sống cha, cậu có thể buông bỏ mọi thứ.

Thì ra không phải như vậy, cậu vẫn không thể buông tha phần kiêu ngạo đã khắc sâu trong xương tủy kia, đây không phải cái mà cậu gọi là tôn nghiêm, đây là tính mạng của cậu.

Mũi dao đâm xuyên da thịt, chất lỏng đỏ tươi thuận theo cần cổ trắng nõn xinh đẹp trượt xuống, con dao vẫn đang nắm chặt trong tay nhưng lại không có dũng khí tiếp tục dùng sức.

Vẫn là một kẻ hèn nhát.

Vẫn là không thể bỏ rơi người cha bệnh tật.

Nhưng trò chơi khó chịu kia, cậu thật sự không thể ép buộc bản thân phối hợp với Cổ Thần Hoán.

Nên làm gì đây?

Sắp... phát điên rồi!

Cổ Thần Hoán mở cửa phòng tắm, nhìn Thời Thiên đang đứng dưới vòi hoa sen quay lưng lại với hắn, lông mày không vui nhíu lại, "Sao em tắm lâu vậy?"

Thời Thiên không trả lời, cậu đứng cạnh chiếc giá pha lê đựng sữa tắm, cầm một cái khăn lông nhỏ chà lau thân thể ướt nhẹp.

"Tôi lau khô sẽ đi ra."

Thời Thiên không quay đầu lại, thanh âm rất bình tĩnh, Cổ Thần Hoán nhíu mày, không nói thêm gì nữa, hắn bước tới đứng dưới vòi hoa sen, vặn mở nước, "Vậy đến lượt tôi tắm, em lên giường chờ đi."

Cổ Thần Hoán đưa lưng về phía Thời Thiên, ngửa đầu nhắm mắt lại tắm rửa, đối với Thời Thiên không hề phòng bị, cho nên hoàn không biết phía sau lưng Thời Thiên xoay người lại.

Con dao giấu trong khăn tắm lộ ra được Thời Thiên nắm chặt trong tay, cậu dữ tợn mở to hai mắt, bàn tay cầm dao vung lên đâm về phía Cổ Thần Hoán!

Cổ Thần Hoán lười biếng mở mắt ra, mạn bất kinh tâm nhìn thấy vỏ dao dưới chân tường cách đó không xa.

Tại sao lại có vỏ dao nằm dưới đất?

Sau giây phút nghi hoặc ngắn ngủi, Cổ Thần Hoán đột nhiên cả kinh, giống như đột nhiên ý thức được điều gì, hắn nhanh chóng quay người, thân thể theo bản năng nghiêng về phía sau!

Bởi vì Cổ Thần Hoán né tránh, con dao không thể đâm chính xác vào điểm trí mạng, trong nháy mắt khi Cổ Thần Hoán xoay người, mũi dao sượt qua khuỷu tay đâm vào cổ tay hắn.

Vết thương rất sâu, máu tươi thuận theo cánh tay Cổ Thần Hoán tuôn ra như suối.

Cổ Thần Hoán thống khổ nhăn mày, dùng bàn tay còn lại đè lên cánh tay không ngừng chảy máu, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khó tin nhìn Thời Thiên.

"Em... muốn giết tôi?!"

Làn mi nhíu chặt giãn ra, mang theo sát khí hừng hực, tức giận, phẫn nộ, còn có loại cảm giác cuồng loạn như trái tim nứt vỡ, dù đã biết rõ tình cảnh này xảy ra là chuyện đương nhiên, nhưng vẫn không muốn tin tưởng đó là sự thật.

Muốn khống chế tất cả của người con trai này, thân thể của cậu, tâm tư của cậu, muốn không chút kiêng kị giữ lấy cậu, theo bản năng cho rằng hắn đã đạt được điều mà mình muốn.

Vô luận hắn đối xử với cậu như thế nào, cậu đều phải ở bên hắn, cho dù là trừng phạt hay phát tiết ham muốn thì điều kiện tiên quyết cũng phải là cậu sẽ không thể nào rời bỏ hắn, cho nên mặc dù biết việc mình làm là quá đáng, Cổ Thần Hoán cũng không lo lắng, bởi hắn có thể kề cạnh bên cậu, gần cậu hơn so với bất luận người nào!

Mà giờ khắc này, loại cảm giác gắn kết chặt chẽ kia lại khiến hắn khẩn trương!

Nhìn hơi lạnh thấu xương trong mắt Thời Thiên, cùng với con dao còn dính máu tươi của chính mình, Cổ Thần Hoán đột nhiên cảm thấy trong lòng như có một lỗ hổng, tất cả chua xót cùng đau đớn đều xông lên đại não.

Thời khắc này hắn đột nhiên phát hiện, giữa hắn và Thời Thiên, từ lâu đã tạo thành khoảng cách cực lớn!

Vẫn luôn cho rằng Cổ Thần Hoán mới là người mang hận ý sâu đậm nhất, không ngờ người mà hắn hận nhất còn hận hắn hơn!

Hận không thể khiến hắn chết! Hận đến mức muốn tự tay giết chết hắn!

Thời Thiên lần thứ hai dùng dao đâm về phía Cổ Thần Hoán, cậu không có quyền cước gì sao có thể là đối thủ của người từng là bảo tiêu như Cổ Thần Hoán, thêm vào thân thể yếu ớt hư nhược không làm được gì, Cổ Thần Hoán gần như không cần dùng đến tay, thân thể nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, sau đó dùng chân quét qua chân Thời Thiên, làm Thời Thiên trực tiếp té ngã xuống mặt đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio