Trong trướng chỉ còn lại Phong Tịch và Phong Tức, hai người ngồi đối diện nhau, một người mỉm cười nhàn nhạt, một người mặt không đổi sắc. Cả hai chỉ ngồi cách nhau một trượng, ánh mắt tương giao, lại cảm giác như người kia đang ở xa muôn trùng mây. Bọn họ giống như đang đứng trên hai đỉnh núi cách trở, chính giữa là một vực sâu vạn trượng, không thể đến gần nhau, vì chỉ cần bước một bước thôi, họ sẽ lập tức tan xương nát thịt.
Thật lâu sau, Phong Tịch lấy ra nửa mảnh mặt nạ Thanh Đồng từ trong áo, cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào vết thủng trên mặt nạ. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Biết lần này ở Lộc Môn Cốc ta bắn chết ai không?”.
Phong Tức nghe vậy đôi lông mày thoáng giật giật, ánh mắt đảo qua chiếc mặt nạ trong tay nàng, sau đó dừng lại trên khuôn mặt người đối diện. Khuôn mặt kia bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe mắt lại không thể giấu nổi sự thê lương… Chẳng lẽ…
“Có lẽ Phong công tử cũng không nghĩ đến?”. Phong Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh nhạt: “Chính là người mà Phong công tử bảo đã chết ở Tuyên Sơn, Liệt Phong tướng quân của Hoàng Quốc, Yến – Doanh – Châu!”
Phong Tức lập tức gấp cây quạt trong tay, nhìn thẳng vào Phong Tịch, sau đó hắn nhẹ nhàng mở quạt ra, bình tĩnh đáp: “Nói như thế, Yến Doanh Châu là người mà năm đó cô dùng cả tính mạng để cứu, bây giờ hắn lại chết trong tay cô. Tự cô đã lấy đi tính mạng của hắn!”. Thanh âm Phong Tức vẫn bình thản như nước, có điều lời nói lại mang theo mũi nhọn lạnh lẽo như băng tuyết, đâm vào xương tủy con người.
“Đúng vậy, tự tay ta đã giết người từ trong mộ bò ra!”. Phong Tịch thản nhiên đáp, tựa như nàng vừa giết một người chẳng có liên quan gì đến mình.
Phong Tức vẫn ngồi im lặng, chậm rãi gấp lại cây quạt trong tay. Ánh mắt hắn không di chuyển, chăm chú nhìn bức họa hoa lan mình vẽ trên cây quạt. Đến khi bức họa được khép lại hoàn toàn, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Tịch. Rồi hắn bỗng đứng dậy, bước từng bước đến gần nàng, đôi mắt dán chặt vào đôi mắt của nàng: “Cô đang trách ta? Hơn nữa… còn có… hận!”. Chữ cuối cùng hắn đặc biệt nhấn mạnh, thanh âm vô cùng nặng nề.
Ánh mắt Phong Tịch thay đổi, tháo bỏ sự bình tĩnh và lạnh nhạt ban đầu, trở nên cực kỳ băng lãnh và sắc bén. Đôi đồng tử của nàng phảng phất muôn vàn bi thương, sự đau đớn tột độ không thể nói nên lời.
“Hồ ly đen, chúng ta đã quen biết nhau mười năm, bất luận ngươi có đối xử với kẻ khác như thế nào thì ngươi cũng chưa bao giờ lừa ta, giấu ta, nhưng mà… Tại sao… Tại sao…. Yến Doanh Châu… Ngươi bảo huynh ấy đã chết…Tại sao?!”. Phong Tịch đột ngột đứng lên, tròng mắt nàng đã thấm đẫm nước mắt, vừa mờ mịt lại vừa căm hận, lửa giận bên trong thiêu đốt con người ta đau nhức.
Ánh mắt nàng vẫn gắt gao nhìn vẻ mặt Phong Tức, hắn chợt thấy khuôn mặt mình lạnh dần đi, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh buốt. Giữa cái nóng bức của mùa hạ này, hắn lại cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh lẽo, giống như đang nằm trong băng tuyết mùa đông, yên tĩnh, giá rét và rất trống vắng.
“Cô nói xem ta là vì cái gì?”. Thanh âm Phong Tức lúc ẩn lúc hiện tựa như truyền đến từ thời xa xưa, ánh mắt rời khỏi người Phong Tịch, đầu ngón tay chạm nhẹ, cây quạt chầm chậm mở ra. Hắn cúi đầu ngắm bức họa hoa lan đen như mực, một nhánh lan rừng xinh đẹp nho nhã vươn mình trên khe đá đỉnh núi.
“Ta không biết… Ta thật sự không biết…!”. Phong Tịch ngửa mặt nhìn đỉnh trướng, ánh mắt nàng dần trở nên mê muội: “Yến Doanh Châu thân là kẻ địch lại mang trọng thương, dựa vào phong cách hành sự của ngươi, một là ngươi giết huynh ấy, hai là làm như không thấy. Nhưng ngươi đã không giết mà còn… Tại sao?”.
“Ngọc tuyết liên vốn chỉ có một đóa, ngày trước ta chỉ dùng một cánh hoa để cứu hắn, có giải hết độc hay không ta cũng không biết. Huống hồ hắn còn mang trọng thương… Mà hắn là kẻ địch của ta, sao ta phải cứu hắn? Ta giải độc cho hắn chẳng qua chỉ muốn xem hắn… Hừ, ta thu xếp cho hắn ở trong một nhà nông tại chân núi Tuyên, còn để lại một ít thuốc, sống hay chết thì phải xem ông trời có thương xót hắn không!”. Phong Tức đảo mắt liếc Phong Tịch, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh nhạt: “Đáng lý ra nếu hắn còn sống thì ta cũng có một phần công lao, mà người giết hắn chính là cô! Cớ gì cô lại trách ta?”
Câu nói cuối cùng này của Phong Tức dường như đã trở thành một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào lòng Phong Tịch, làm toàn thân nàng run lên. Nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, hai bàn tay đã bắn ra một mũi tên đoạt mệnh… hai bàn tay đã cướp đi mạng sống của Doanh Châu! Doanh Châu… Nàng cắn chặt môi, sự sợ hãi đau đớn tuôn trào, lời nói ấy cứ vang vọng bên tai không ngừng nghỉ… “Nhớ kỹ cho ta… Kiếp sau ta sẽ trở về tìm được nàng… Kiếp sau ta nhất định sẽ không đoản mệnh!…Phong Tịch, nhớ kỹ cho ta!”… Nếu nói như vậy, vì sao…vì sao huynh lại để ta tự tay chấm dứt mạng sống?! Doanh Châu… Vì sao vậy? Huynh đã không chết ở Tuyên Sơn… Vì sao còn muốn đoạn hồn tại Lộc Môn Cốc?! Đây là duyên số của ta và huynh sao…Doanh Châu!?
Ánh mắt Phong Tức càng lúc càng mờ mịt, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, chỉ có nụ cười vẫn ung dung tao nhã như cũ, không hề suy giảm. Hắn giơ tay phe phẩy chiếc quạt, một luồng gió lạnh chợt phất qua, trong nháy mắt dường như có bão tuyết thổi đến, sương mù che khuất tầm mắt hai người, giờ khắc này, khuôn mặt cả hai vừa mơ hồ lại vừa xa xôi.
“Có phải hay không… ta đau, ngươi…lại…cười?”. Phong Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phong Tức, thốt lên từng chữ từng chữ một, ngực bỗng nhiên quặn đau, nàng không tự chủ được giơ tay lên ôm lấy ngực, nỗi đau này, rốt cuộc là vì sao?
Phong Tức không quạt nữa, thu lại nụ cười trên mặt. Mâu quang hắn như mũi kim sắc bén, như lửa như băng đâm vào trái tim nàng. Giọng nói hắn mang theo sự giá lạnh và điêu tàn của mùa đông, vang lên rõ ràng trong trướng: “Ta vô tâm vô tình, cô thì có tâm có tình sao?!”
Vừa dứt lời, hắn đã bay ra ngoài trướng, bóng dáng màu đen cao cao lạc vào bóng đêm hoang vu, trông thật bi thương và cô độc!
Trong doanh trướng, Phong Tịch suy sụp ngã ngồi xuống ghế, hai cánh tay vô lực buông thõng. Nàng ngửa đầu dựa lưng vào ghế, ánh mắt mờ mịt xuyên qua đỉnh trướng, một giọt lệ lặng lẽ tràn ra khỏi bờ mi, nháy mắt đã hòa nhập vào mái tóc.
Giờ Hợi đã qua, đêm đã khuya, nàng cất bước ra ngoài. Tinh tú đầy trời, đêm lạnh như nước, có một bóng dáng lặng lẽ đứng dưới trời sao.
“Bị thương không được ra gió, vào trướng đi!”. Phong Tịch nhìn bóng dáng kia khẽ thở dài, sau đó xoay người trở về trướng.
Tu Cửu Dung phía sau lẳng lặng đi theo nàng.
“Đã trễ vậy rồi sao còn không nghỉ ngơi, lại đứng ngây ngốc ngoài đấy? Nói đi, có chuyện gì?”. Phong Tịch ngồi xuống ghế, vẫy tay ý bảo Tu Cửu Dung cũng ngồi xuống.
Nhưng Tu Cửu Dung vẫn không ngồi, cậu tiến lên trước vài bước, ánh mắt phát sáng nhìn Phong Tịch: “Vương, tại sao phải cho Mặc Vũ Kỵ vào Bạch Phong Quốc?”.
Phong Tịch nghe vậy mỉm cười: “Cửu Dung, ngươi đang lo mời thần dễ, tiễn thần khó phải không?”
“Vương, ngài cũng hiểu rõ mưu đồ của Hắc Phong Quốc, tại sao ngài còn muốn…”. Tu Cửu Dung không rõ vì sao vương lại có ý rước hổ vào nhà thế này.
Phong Tịch nghe vậy đứng dậy đi tới trước mặt Tu Cửu Dung, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa: “Cửu Dung, ngươi thấy cục diện thiên hạ hiện nay thế nào?”.
“Dạ?”. Tu Cửu Dung không ngờ Phong Tịch lại hỏi câu này, không khỏi ngẩn người: “Cục diện thiên hạ hiện nay?”
“Đúng vậy!”. Phong Tịch xoay người dời bước về phía cửa trướng, ngẩng đầu ngắm bầu trời sao lung linh, gió đêm khẽ lướt qua trướng, một cảm giác mát mẻ phả vào mặt nàng: “Trăng sáng và gió mát như vậy, không phải ai cũng có may mắn được hưởng thụ thưởng thức!”
“Vương, ý ngài là…?”. Tu Cửu Dung suy đoán, lại có hơi do dự hỏi nàng.
“Mấy chục năm qua từ thời Lễ Đế đều thi hành chính sách hôn quân tàn bạo, thiên tai loạn binh… dân chúng đã chịu khổ nặng nề, mà đến nay, sáu nước chư hầu công khai đấu đá, xâu xé lẫn nhau, khiến thiên hạ càng hỗn loạn bất ổn. Thiên hạ vốn đã đổi thay, chúng ta là những vương hầu quý tộc được đại quân bảo hộ, được ăn mỹ thực, mặc cẩm y, chưa từng trải qua những khốn khổ của dân chúng bách tính. Mười năm lang bạt trong giang hồ, ta đã chứng kiến biết bao nhiêu tai họa giết chóc, tội nhất vẫn là tầng lớp dân chúng nghèo hèn…!”. Phong Tịch ngắm nhìn những vì tinh tú xa xôi, thanh âm trầm thấp mang theo một chút đau đớn: “Những người dân này kỳ thật cũng không cầu có nhà cao cửa rộng, được ăn thịt cá xa hoa, bọn họ chỉ muốn được ăn no mặc ấm, có một mái nhà tranh chắn gió che mưa… Nguyện vọng của bọn họ thật sự rất đơn giản… Mặc dù không thể thỏa mãn hoàn toàn những ước nguyện nhỏ bé này, nhưng ít ra… Ít ra khi thời loạn thế chấm dứt, cuộc đời của họ sẽ tươi sáng hơn!”.
“Cho nên ngài muốn kết đồng minh với Hắc Phong Quốc, dựa vào quốc lực của hai nước để khiến thiên hạ thái bình?”. Tu Cửu Dung nói.
“Hắc Phong Quốc có ý đồ tranh bá thiên hạ, thật ra cũng chẳng có gì không tốt, có ý chí mới có thể hoàn thành đại nghiệp.”. Phong Tịch xoay người: “Đã muốn liên minh, sao còn sợ kỵ binh vào nước?”
“Nếu đã như thế, Bạch Phong Quốc chúng ta há chẳng phải sẽ trở thành thuộc địa của Hắc Phong Quốc ư? Hoặc giả có một ngày nào đó, tên nước cũng không còn!?”. Tu Cửu Dung ưu tư.
Phong Tịch mỉm cười nhẹ nhàng như làn gió, dời bước trở về ghế của mình. Nàng không ngồi xuống, chỉ khẽ nhìn vương tọa, cuối cùng thản nhiên trả lời: “Nếu thiên hạ thống nhất, nếu dân chúng yên vui, sao còn phân Bạch Phong, Hắc Phong?”
“Vương, vì sao ngài dám khẳng định công tử Lan Tức Hắc Phong Quốc có thể thống nhất thiên hạ? Vì sao ngài lại chọn ngài ấy?.” Tu Cửu Dung nhìn bóng dáng của nàng, nhất quyết hỏi cho ra lẽ sự thắc mắc tồn đọng trong lòng.
Phong Tịch nghe vậy quay lại nhìn cậu, đôi tròng mắt phát ra tia sáng bình tĩnh trí tuệ làm Tu Cửu Dung hơi cúi đầu. Một lát sau, cậu mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của nàng cất lên: “Chiến thiên hạ cần anh hùng bá chủ, nhưng trị thiên hạ lại cần minh chủ hiền quân.”
“Vương cũng sẽ là một minh quân tài trí mưu lược kiệt xuất! Vì sao nhất định phải liên minh với Hắc Phong Quốc? Vì sao ngài không tự mình quân lâm thiên hạ?”. Tu Cửu Dung thốt lên, sau khi nói xong lại cảm thấy hình như mình có hơi lỗ mãng, song cậu vẫn bất khuất nhìn chằm chằm vào Phong Tịch.
Phong Tịch cũng có chút kinh ngạc nhìn Tu Cửu Dung, cậu vốn là người hay ngượng ngùng, sống nội tâm, thế mà lại dám hỏi câu đó. Nàng quan sát cậu một lúc lâu, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng lẳng lặng ngồi xuống, tay vuốt ve hình kim long phi thiên trên vương tọa: “Quân lâm thiên hạ? Con người…ai cũng có nguyện vọng của riêng mình… Cửu Dung, nguyện vọng của ngươi là gì?”.
“Bảo vệ đại vương! Tận trung với vương!”. Tu Cửu Dung không chút nghĩ ngợi đáp, ánh mắt hết sức chân thành nồng nhiệt nhìn Phong Tịch.
Phong Tịch nghe vậy mỉm cười, vừa cảm động lại vừa thở dài: “Vậy ngươi có biết nguyện vọng của ta là gì không?”.
“Nguyện vọng của vương? Đương nhiên là bảo…”. Tu Cửu Dung buột miệng nói: “Nguyện vọng của vương đương nhiên là bảo vệ Bạch Phong Quốc, làm cho Bạch Phong Quốc vĩnh viễn được thái bình, nhân dân được yên vui!”. Có điều cậu suy nghĩ, vương vừa rồi còn đề cập đến thái bình thiên hạ, thế thì không chỉ đơn thuần là Bạch Phong Quốc, vậy nguyện vọng của ngài là gì? Chẳng lẽ là…
Phong Tịch ngồi ngay ngắn trên vương tọa, thu lại ý cười đoan trang ung dung, vẻ mặt trở nên nghiêm cẩn. Một khí thế vương giả cao quý tức khắc tỏa ra, làm cho Tu Cửu Dung không tự chủ được liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng nữa.
“Cửu Dung, là một danh tướng trong thiên hạ, quan điểm và tấm lòng phải rộng lớn, không thể chỉ giới hạn trong một người, một quốc gia.”
“Dạ!”. Tu Cửu Dung cúi đầu đáp.
“Cũng muộn rồi, ngươi đi nghỉ sớm đi!”. Phong Tịch thản nhiên phân phó.
“Vương, tất cả tướng sĩ Phong Vân Kỵ vĩnh viễn tận trung với ngài! Ngài là đại vương duy nhất của chúng thần!”.Tu Cửu Dung bỗng nhiên quỳ xuống cung kính nói, thần thái cảm khái xúc động, không chút chùn bước.
“Ta biết!”. Phong Tịch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, dời bước đến đỡ Tu Cửu Dung, khẽ thở dài bảo cậu: “Cửu Dung, ta nghĩ bọn Tề Thứ còn đang chờ ngươi đấy! Ngươi cứ thuật lại toàn bộ lời ta nói cho bọn họ!”.
“Vương, ngài…”. Tu Cửu Dung đứng lên kinh ngạc, không hiểu tại sao vương lại có thể nhìn thấu tâm tư của các tướng sĩ như vậy?
“Hơn mười năm nay sống cùng nhau, ta sao lại không hiểu các ngươi đang nghĩ gì!”. Phong Tịch mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tu Cửu Dung: “Các ngươi đều trung thành với ta, nếu dám có nghi ngờ thì sẽ mang tội bất kính, mà các ngươi cũng không phải người hồ đồ, không giải thích cho các ngươi hiểu thì các ngươi lại uất ức, cho nên… Chung quy là ngươi lại oẳn tù tì thua Lâm Cơ phải không?”
“Đúng vậy, thần lúc nào cũng thua huynh ấy, chỉ thắng được mỗi Trình Tri.”. Mặt Tu Cửu Dung thoáng ửng đỏ.
“Đi đi.”. Phong Tịch vẫy vẫy tay.
“Vâng, vương cũng nên nghỉ ngơi sớm ạ!”. Tu Cửu Dung cáo lui.
Giữa giờ Dần, ngày hai mươi tháng năm.
Trời đất vẫn hỗn độn như cũ, trong doanh trướng phát ra ánh đèn mờ nhạt, u ám, chiếu vào sắc mặt của những thủ vệ đang chán chường. Duy chỉ có đôi mắt của họ là sáng ngời nóng rực hơn cả ánh đuốc. Ngọn đèn dầu bên ngoài vẫn lập lòe mơ hồ, có một bóng người đang đứng sừng sững tại một nơi rất xa, không nói câu nào, chỉ có gió lạnh thổi tung tay áo, rồi khiến mái tóc dài của nàng phiêu phất bay lên, mông lung mờ mịt tựa như ảo ảnh.
Tới giờ Mẹo, trời sáng dần, mặt trời đỏ như hồng ngọc chậm rãi thức giấc, chiếu quang mang khắp thế gian, phủ lên mặt đất một tầng ánh sáng diễm lệ rực rỡ. Thỉnh thoảng có vài tiếng chim lanh lảnh vang lên trong Cốc, đánh thức một Vô Hồi Cốc đang ngủ say, bắt đầu một vòng quay yên ổn tĩnh nhiên hoặc giết chóc đổ máu.
“Vương, đêm qua ngài không ngủ sao?”. Phía sau truyền đến thanh âm ân cần hỏi thăm của Tề Thứ.
“Ngủ không được!”. Phong Tịch đang lẳng lặng đứng đó, không quay lại thản nhiên đáp. Nàng hơi ngửa đầu, mái tóc dài đen thẳng buông rũ phía sau lưng, tựa như một dải lụa óng ả phiêu phất, được làn gió sớm tham luyến vỗ về.
“Nghe chư tướng nói mấy ngày rồi ngài chưa nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy, ngài sẽ không thể chịu nổi.”. Tề Thứ lo lắng, đôi hàng mày rậm cũng không tự chủ được nheo lại.
Phong Tịch quay đầu nhìn Tề Thứ, nhàn nhạt cười: “Bằng tu vi của ta, chỉ mới vài ngày thôi cũng không ảnh hưởng gì, Tề Thứ, ngươi không cần lo cho ta!”.
“Vương, ngài là chủ soái của Phong Vân Kỵ, mong ngài hãy giữ gìn sức khỏe!”. Tề Thứ trịnh trọng nói.
“Ừ!”. Phong Tịch gật gật đầu, khẽ dời mắt thì thấy Phong Tức từ doanh trướng bước ra. Giống như cảm nhận được Phong Tịch đang chăm chú nhìn mình, hắn xoay người ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, sau đó lẳng lặng đi đến cạnh nàng.
“Vương, công tử, thần xin cáo lui trước.”.Tề Thứ thấy Phong Tức đến gần thì lập tức khom người lui ra.
“Ừ!”. Phong Tịch thản nhiên vẫy tay, quay đầu dời mắt nhìn thạch trận ở tiền phương: “Lan Tức công tử, ngài lại bày Tu La Trận.”.
“Phong Vương cho rằng quá tàn nhẫn sao?”. Phong Tức chớp đôi hàng mi dài, thản nhiên hỏi.
“Không có!”. Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn về doanh trướng quân Hoàng và quân Hoa đằng xa, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhạt: “Đây là chiến trường, vốn dĩ đã là một tràng Tu La… Tràng Tu La thì chỉ có dùng trận Tu La!”.
Hắn nhẹ nhàng lấy một thanh bảo kiếm, lại nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng khí lạnh trong nháy mắt xông tới. Thân kiếm phát sáng như nước mùa thu, phản chiếu cả ánh sáng mặt trời, còn mũi kiếm lại tỏa ra sự chói mắt như tuyết. Hai tay hắn tùy ý vung lên, hàn ý nhảy múa giữa trời, lan tỏa khắp trướng, hơi nóng mùa hè tức khắc trở nên giá lạnh.
Đây cũng là danh kiếm mà năm đó Thủy Đế ban tặng – Vô Tuyết Kiếm! Vô Tuyết – Vô Huyết – danh kiếm khuynh thế, giết người không để lại máu!
Hắn giương tay, tra bảo kiếm vào vỏ, thanh âm phát ra nhẹ nhàng thanh thúy. Ánh mắt hắn dừng lại trên vỏ kiếm màu vàng, phía trên có khắc một ngọn lửa đỏ như máu, bên trong ngọn lửa cũng có một giọt máu đỏ như lửa. Quốc tổ Hoàng Địch năm xưa đã mang theo thanh kiếm này chinh chiến giang sơn cùng với Thủy Đế, giết vô số địch nhân, lập nên vô vàn công huân, trở thành “Vô Huyết Diễm Vương” danh tiếng thiên hạ. Đôi mắt vàng của hắn lóe lên khát khao cháy bỏng, sự hưng phấn tột cùng… Hôm nay… thanh kiếm này sẽ gặp mặt đối thủ chân chính. Phong Tích Vân? Phong Lan Tức? Bất kể là người nào đều xứng đáng đối đầu với nó…
“Hôm nay huynh muốn đích thân xuất chiến?”. Trong trướng yên lặng chợt vang lên thanh âm lạnh nhạt không gợn sóng của người nào đó.
Hoàng Triều quay đầu thì thấy Ngọc Vô Duyên tiêu sái bước vào, phía sau lưng chàng có một tầng ánh sáng rực rỡ do được ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như một tiên nhân không nhiễm bụi trần đến từ chín tầng trời. Cả người chàng tỏa ra khí chất hư ảo lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta không thể nắm bắt lấy, tựa như chỉ cần duỗi tay ra, chàng sẽ nhẹ nhàng tan đi mất.
“Bọn họ đáng để ta đánh một trận!”. Hoàng Triều trở về ghế ngồi, tay vẫn nắm chặt Vô Tuyết Kiếm.
“Hôm nay huynh không thể xuất chiến.”. Ngọc Vô Duyên lại đáp, vẫn lẳng lặng đi vào ngồi đối diện với Hoàng Triều, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Hoàng Triều: “Quân Hoàng và quân Hoa cũng không thể xuất chiến.”.
Hoàng Triều nghe vậy nhìn về phía Ngọc Vô Duyên, hình như có chút kinh ngạc và thắc mắc vì sao chàng lại nói như thế.
“Ta vừa quan sát thấy quân Phong đã bày Tu La Trận!”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên trả lời, tựa hồ đó là nguyên nhân khiến Hoàng Triều không thể xuất chiến.
“Huynh bảo huynh có thể phá Tu La Trận.”. Hoàng Triều nhếch đôi hàng mày kiếm lên, bình tĩnh đáp.
“Ta biết phá không có nghĩa là binh lính Hoàng, Hoa cũng biết phá.”. Ngữ khí Ngọc Vô Duyên vẫn không nhanh không chậm, ánh mắt lẳng lặng nhìn thấu Hoàng Triều: “Mặc dù ta đã hướng dẫn bọn họ về phương pháp nhập trận, xuất trận, nhưng hôm nay người bày trận là Phong Vân Kỵ vô cùng tinh nhuệ, thạch trận há có thể so sánh với nhân trận. Nếu trận thế khởi động, binh lính sẽ không thể thích ứng kịp với khí thế và tốc độ của trận pháp, lại càng đừng nói đến xuất trận, phá trận!”.
“Cần bao lâu?”. Hoàng Triều nhìn bảo kiếm trong tay hỏi chàng.
“Ít nhất là hai ngày.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên cũng dừng trên thanh bảo kiếm, lặng lặng nhìn giọt máu ở giữa ngọn lửa kia, trong con ngươi thoáng hiện ra một tia âm u: “Hai người họ đều là những nhân tài bày binh bố trận, Tu La Trận của bọn họ chắc chắn là trận thế hung tàn nhất thế gian! Nếu không chuẩn bị chu toàn, sáu vạn đại quân của huynh sẽ chôn vùi trong trận pháp. Ta không nói quá đâu! Huống chi… Ngay cả Tu La Trận mà nàng cũng dám dùng, tức là… nàng đã quyết tâm muốn đánh một trận ‘Vô Hồi Chiến’ với huynh!”.
“Muốn đánh ‘Vô Hồi Chiến’ với ta?”. Hoàng Triều híp đôi mắt vàng, tay rút ra thanh kiếm, ánh kiếm sáng như tuyết chiếu vào đôi con ngươi còn rực rỡ hơn cả ánh dương quang. Hắn đột nhiên đứng dậy ngẩng đầu hét: “Được! ‘Vô Hồi Chiến’… Chiến đấu cho đến khi không thể quay về… Ba ngày sau sẽ là ngày quyết chiến!”.
Tựa hồ hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, song phương chỉ chờ phát động chiến tranh. “Vô Hồi Chiến” này đã là trận chiến không thể tránh khỏi, nhưng mà… thế sự luôn biến đổi thất thường… Dù là người tài trí cái thế đến đâu, tính ngàn tính vạn đến đâu, cũng không thể nào đoán được…
Giờ Dậu, ngày hai mươi hai tháng năm.
Khi năm vạn đại quân đen kịt lẳng lặng tràn vào Vô Hồi Cốc tựa như những chiếc lông vũ từ trên trời bay xuống, toàn bộ tam quân Phong, Hoa, Hoàng đều khiếp sợ, tất cả nhìn chằm chằm vào chiến kỳ màu đen đang mạnh mẽ tung bay trong gió kia. Ai cũng không thể tin nổi bọn họ lại đến nhanh như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người.
“Mặc Vũ Kỵ không hổ danh là kỵ binh có tốc độ nhanh nhất lục quốc!”. Trước trận quân Phong, Phong Tịch nhìn đại quân màu đen đang từ xa chạy đến, vừa bội phục vừa tán thưởng nói.
Mà ngũ tướng của Phong Vân Kỵ đều cảnh giác nhìn đại quân Mặc Vũ Kỵ, sau đó quan sát Phong Tức, lại quan sát đại vương của họ.
Phong Tức đứng song song với Phong Tịch dường như chẳng để ý gì tới lời tán thưởng của nàng, cũng không quan tâm đến sự cảnh giác của chư tướng, chỉ im lặng nhìn Mặc Vũ Kỵ đang thần tốc tiến đến, thần sắc vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Mấy vạn đại quân màu đen khẽ khàng lướt đến không hề phát ra tiếng động nào, cũng không có tiếng hành quân, đến tiếng vó ngựa cũng cực kỳ nhỏ. Họ tựa như cơn mưa phùn đều đặn rơi xuống cánh hoa sen, nhẹ nhàng như một luồng gió thổi chiếc lông vũ, trong chớp mắt đã cuốn tới trước mặt quần chúng.
“Văn Thanh bái kiến công tử!”.
“Khí Thù bái kiến công tử!”.
Đại quân dừng lại, lập tức có hai viên tướng trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến đến quỳ trước mặt Phong Tức, thần thái đều hết sức kính cẩn nghiêm trang.
Phong Tức khẽ đảo mắt nhìn hai người, thản nhiên phất tay: “Sang chào Phong Vương.”
“Đoan Mộc Văn Thanh bái kiến Phong Vương!”.
“Hạ Khí Thù bái kiến Phong Vương!”.
Hai người tức khắc quay đầu hành lễ với Phong Tịch.
“Hai vị tướng quân không cần đa lễ.”.
Phong Tịch khẽ phẩy tay, ý bảo hai người đứng dậy, ánh mắt yên tĩnh dừng trên người hai đại tướng Hắc Phong Quốc này, đôi con ngươi nàng trầm tĩnh mà sâu thẳm.
Hai vị tướng vận y giáp đen huyền như toàn bộ binh lính Mặc Vũ Kỵ khác, chỉ có điều là một người khoác áo choàng màu xanh, một người khoác áo choàng màu nâu. Người khoác áo choàng màu xanh là Đoan Mộc Văn Thanh, dáng người cao lớn, mày rậm mắt to, thần thái hiên ngang chính trực, vừa nhìn đã biết là đại nam nhi không câu nệ tiểu tiết. Còn Hà Khí Thù dáng người hơi thấp gầy, mi dài mắt nhỏ, tay chân mảnh khảnh, màu da trắng nhợt, trông giống một thư sinh trẻ tuổi từ giảng đường chạy đến, mặc dù đọc nhiều kinh thư nhưng lại chưa trải nghiệm sự đời. Duy chỉ có đôi mắt hắn là lóe lên sự thông minh khôn khéo.
Hai người đứng dậy, ánh mắt nhất tề quét về phía vị nữ vương kia, muốn biết nữ tử văn võ toàn tài, tao nhã tuyệt thế, danh truyền thiên hạ mà nổi danh cùng công tử gần mười năm nay rốt cuộc là người thế nào.
Họ ngẩng đầu, hoàng hôn nhàn nhạt lúc này đang ôm lấy một bóng hình màu trắng thon thả, sau đó… ánh mắt họ chạm đến một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng thanh tú, tia sáng màu hồng của vầng mặt trời nhẹ nhàng phản chiếu trên khuôn mặt, làm tôn lên sự cao quý và cực kỳ diễm lệ kia. Thần thái nàng đoan trang mà nghiêm nghị, khiến đáy lòng họ đột nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, nhẹ nhàng mà khoan khoái. Khóe môi nàng cong lên như bất kỳ lúc nào cũng có thể cười dịu dàng thú vị với họ. Họ bất giác cảm thấy mong chờ, đợi chờ nụ cười lúm đồng tiền này hé mở tỏa sáng thiên địa tăm tối … Có điều nụ cười kia không xuất hiện, chỉ có đôi mắt trong suốt sáng ngời lặng yên chiếu đến, tựa như nàng đã thấy rõ những vực sâu trong thâm tâm của cả hai, khi ánh mắt gặp nhau, bọn họ không tự chủ được cúi đầu xuống.
Phong Tịch quay lại nhìn Phong Tức, lẳng lặng trao đổi ý kiến với hắn, sau đó khẽ vẫy tay: “Tề Thứ, dẫn hai vị tướng quân này xuống nghỉ ngơi, cũng sắp xếp chu đáo cho binh lính Hắc Phong Quốc vừa từ xa đến!”
“Rõ!”. Tề Thứ khom người đáp ứng.
Mà Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù cũng quay đầu nhìn về phía Phong Tức
Ánh mắt Phong Tức dừng trên người Phong Tịch, đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như bầu trời đêm, cũng không có nổi một ánh sao, chỉ thản nhiên mở miệng bảo: “Ở Bạch Phong Quốc, các ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của Phong Vương!”
“Rõ!”. Hai người cúi đầu.
“Mặc Vũ Kỵ đã đến, xem ra Bạch Phong Quốc và Hắc Phong Quốc liên minh rồi!”.
Ngọc Vô Duyên nhìn đạo quân màu đen vừa quét qua Vô Hồi Cốc, thanh âm như gió khẽ lướt qua mặt hồ, khiến mặt hồ thoáng gợn sóng rồi biến mất, chỉ còn một làn sương mù đọng lại giữa không trung.
“Mặc Vũ Kỵ đến nhanh thật!”. Hoàng Triều nhíu đôi mày kiếm nhìn đại quân màu đen phía đối diện.
“Mặc Vũ Kỵ nổi tiếng là đại quân có tốc độ nhanh nhất, quả nhiên là danh bất hư truyền.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên dõi theo lá cờ đen tung bay giữa không trung, trên mặt cờ chẳng có hoa văn gì, tựa như một chiếc lông vũ đang khiêu vũ trong gió, vừa mềm mại lại vừa có sự ma mị của đêm khuya, giống như chỉ cần liếc mắt một cái thôi, nó đã bao trùm toàn bộ con người.
“Nàng chịu để cho Mặc Vũ Kỵ tới Bạch Phong Quốc, một lòng tin tưởng hắn sao?”. Hoàng Triều khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói biểu lộ sự buồn bực. Hắn trông thấy cờ Bạch Phượng, cờ Mặc Vũ đang tung bay phấp phới, tựa như hóa thân của hai người ấy đang đứng sóng đôi với nhau… Ngón tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
“Vô Hồi Chiến, thắng bại khó định.”. Ngọc Vô Duyên xoay người trở về doanh trướng.
“Phong Tích Vân… Phong Lan Tức… Nếu ta không thể thắng bọn họ, làm sao có tư cách nắm giữ thiên hạ?!”. Hoàng Triều phía sau thốt lên kiên định. Ngọc Vô Duyên nghe thế xoay người lại nhìn, chỉ thấy cặp mắt vàng của hắn không hề dao động.
Ngọc Vô Duyên im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Binh lực của bọn họ hiện nay hơn hẳn huynh, vậy thì dùng ‘Cửu môn trận’ đi, động không bằng tĩnh.”.
“Không, Hoàng Triều ta không phải là người thích chờ đợi!”. Hoàng Triều ngạo nghễ đáp: “Hơn nữa…”. Ánh mắt hắn dường như được những vì sao xa xôi hút lấy, từ xa xa nhìn lại, ý cười trong ánh mắt ngày càng nồng đậm hơn: “Xem ra ta không tính sai!”
Ngọc Vô Duyên chợt nhìn thấy phía tây nổi lên một màu vàng chói mắt, tựa như ánh mặt trời rơi vào trong Cốc. Kim quang tuôn trào, che phủ mặt đất, đó là… Kim Y Kỵ, Kim Y Kỵ của Hoa Quốc!
“Kim Y Kỵ thật sự cũng đã đến.”. Ngọc Vô Duyên khẽ thở dài: “Tất cả đã tụ hội tại Vô Hồi Cốc!”
“Hoa Thuần Nhiên… quả nhiên ta không nhìn lầm!”. Hoàng Triều cười sang sảng, nhìn Kim Y Kỵ đang ngày một đến gần, quay đầu nhìn quân Phong ở xa xa: “Lần này, lộc tử thùy thủ!” []
[] Lộc tử thuỳ thủ: chẳng biết hươu chết về tay ai; chưa biết ai thắng ai – ví với việc tranh giành thiên hạ, chưa biết ai thắng ai thua.
“Một Hoa Thuần Nhiên vốn chỉ dùng nhan sắc khuynh thế hóa ra cũng rất can đảm thông minh.”. Ngọc Vô Duyên nhìn đại quân y giáp vàng rực, khí thế dâng trào kia, cảm thán nói: “Vốn chỉ là công chúa sống an nhàn sung sướng trong chốn thâm cung mà dám ngông cuồng điều động đại quân, sự gan dạ và khôn ngoan này của nàng quyết không thua đấng nam nhi hào kiệt nào. Mà nàng điều quân đến đây, một mặt vừa tiếp viện Hoa Vương, mặt khác lại là…”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên rơi vào người Hoàng Triều, chàng mỉm cười: “Ta nghĩ có lẽ nàng cũng đang nghi ngờ huynh có ‘dị tâm’, thật là một nữ nhi tài trí mưu lược!”.
“Xem ra trên đời này quả thật có rất nhiều nữ tử tài giỏi không thua gì nam giới.”. Hoàng Triều cao ngạo lúc này cũng không khỏi vuốt cằm khen ngợi: “Mỹ nhân đệ nhất Hoa Quốc chắc cũng là nữ nhân thông minh nhất Hoa Quốc!”
“Chẳng qua đối với quân tình biến ảo, chiến trường tàn sát này… thì Hoa Thuần Nhiên chưa từng ra khỏi cửa cung sẽ không bao giờ đoán biết được.”. Ngọc Vô Duyên cảm thán nói: “Tuy vậy những việc nàng làm cũng chỉ nằm trong kế hoạch của huynh. Người có thể vượt quá kế hoạch của huynh, chỉ có mỗi…”. Chàng nhẹ nhàng thở dài, vẫn không muốn nói tiếp.
“Trên đời này chỉ có một Phong Tích Vân.”. Hoàng Triều đảo mắt liếc Ngọc Vô Duyên, sau đó nhìn lên trời cao: “Nếu nữ tử trong thiên hạ đều như nàng, vậy thì đàn ông trên đời còn tồn tại để làm gì?!”
“Huynh có nghĩ đến, vì thiên hạ trong lòng huynh, sẽ có một ngày… Vô Huyết Kiếm dính máu của nàng?”. Ngọc Vô Duyên đột nhiên hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn Hoàng Triều.
“Dính máu của nàng?”. Hoàng Triều cúi đầu nhìn bảo kiếm bên thắt lưng, thanh bảo kiếm sáng như tuyết, không nhuốm bụi trần sẽ có ngày chĩa vào Phong Tịch, sẽ có ngày dính máu của nàng sao?
Trong thoáng chốc, một cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn … Thanh bảo kiếm lạnh lẽo nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực nàng, một dòng máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bộ xiêm y màu trắng. Máu bắn tung tóe lên khuôn mặt, nóng ẩm và đau nhức, để lại một ấn ký màu đỏ trên thân kiếm kia, dù lau thế nào cũng không hết… Bóng trắng từ từ rơi xuống vực, sắc mặt nàng xám tàn, không còn sinh khí, không có tiếng động, chầm chậm rơi xuống đáy vực sâu… Không! Không thể nào! Hai tay hắn bất giác nắm chặt chuôi kiếm, giống như sợ nó đột nhiên nhảy ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bi thán của người kia, chợt cắn răng, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ lên bầu trời: “Dùng kiếm này thề, tâm chỉ có thiên hạ!”.