Núi Bắc, Tuyên Sơn.
Nhìn sơn động trống trơn, Phong Tịch chợt buông tay, bộ nam trang trong lòng nàng rơi xuống đất.
Người ấy không chờ nàng? Bị thương nghiêm trọng đến vậy mà vẫn bỏ đi, không chờ nàng lấy thuốc về?!
“Thật là một người ngu ngốc!”
Phong Tịch thì thào mắng, sau đó đi ra cửa, lại phát hiện không ít người đang vây bên ngoài động.
“Bạch Phong Tịch, giao Huyền Tôn Lệnh ra đây!”.
Lời thoại giống nhau, chẳng qua mình đã biến thành mục tiêu, Phong Tịch có chút cảm thấy giễu cợt.
“Ta không có giữ cái thứ nào gọi là Huyền Tôn Lệnh, các ngươi nhanh nhanh rời đi, tránh chọc ta tức giận!”.
Phong Tịch nhàn nhạt liếc nhìn đám người, có một số kẻ chưa bao giờ thấy mặt, có một số tên đã từng gặp tại chân núi Tuyên. Đếm đi đếm lại phải đến hơn một, hai trăm người, đúng là chưa chịu từ bỏ. Một Huyền Tôn Lệnh thật sự có thể khiến người ta hiệu lệnh thiên hạ, đứng đầu vạn dặm giang sơn ư? Vớ vẩn!
“Nói cái rắm! Yến Doanh Châu là người ngươi cứu, lúc ấy hắn còn hôn mê bất tỉnh, ngươi muốn lấy Huyền Tôn Lệnh vô cùng dễ dàng! Ngươi còn dám bảo không có?!”. Một gã đại hán mặc áo đay quát.
Gã vừa nói xong chợt thấy hoa mắt, cổ bị siết chặt, cực kỳ khó thở, cúi đầu thì thấy một dải lụa trắng đang quấn trên cổ mình.
“Ngươi… Ngươi… khụ khụ… Buông… Buông ra… Ta! Khụ khụ…”. Gã đại hán la hét đứt quãng, vẻ mặt đỏ bừng, miệng há hốc ho sặc sụa. Hắn dùng cả hai tay ra sức kéo bạch lăng khỏi cổ, tiếc rằng càng kéo lại càng quấn chặt hơn.
“Hừ! Ta nói không lấy Huyền Tôn Lệnh tức là không lấy! Bạch Phong Tịch ta nói dối hồi nào? Ta không phải là con hồ ly đen kia!”. Phong Tịch lạnh lùng đáp, sau đó nàng thu tay về, bạch lăng tháo ra buông tha cho tên kia.
Người nọ vội vàng hít thở từng ngụm không khí, cảm giác như vừa lấy lại mạng từ tay Diêm Vương.
“Phong nữ hiệp, nếu Huyền Tôn Lệnh không ở trong tay cô, vậy mời cô nói cho chúng tôi biết Yến Doanh Châu đang ở đâu.”. Một tên tuổi chừng ba mươi, ngũ quan thẳng thắn, vẻ mặt chính khí lên tiếng.
“Ngươi là ai?”. Phong Tịch liếc mắt một cái hỏi.
“Tại hạ Nam Quốc Lệnh Hồ Cư, phụng mệnh Nam Vương đưa Huyền Tôn Lệnh về Đế Đô, bình ổn cục diện phân tranh thiên hạ.”. Lệnh Hồ Cư ôm quyền trả lời tiếp: “Thỉnh Phong nữ hiệp yên tâm, tôi chỉ muốn Huyền Tôn Lệnh, quyết không đả thương người.”
“Bình ổn cục diện thiên hạ phân tranh? Lời ngươi nói thật là quang minh chính đại nhỉ!”. Phong Tịch cười mỉa một tiếng, ngửa đầu lên trời, thoáng thở dài: “Lệnh Hồ Cư cũng là nhân vật tiếng tăm ở Nam Quốc, ngươi không có tư tâm thì ta tin, có điều Nam Vương của các ngươi… Ha ha… Miễn đi!”
“Nếu nữ hiệp tin Lệnh Hồ Cư, xin chỉ ra Yến Doanh Châu đang ở đâu.”
“Ta cũng không biết hắn đi đâu.”. Phong Tịch lắc đầu nói: “Nếu ngươi tìm được hắn đừng quên báo cho ta biết một tiếng, ta còn muốn lột một lớp da hắn đây!”. Nói xong lời này nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Lệnh Hồ đại hiệp, đừng bị cô ta lừa!”. Một tên béo người đầy thịt đứng dậy hét lớn, dáng người cao to khiến Lệnh Hồ Cư bên cạnh trở nên cực kì thấp bé, thân hình trông chỉ bằng một nửa tên kia.
“Đúng, đừng bị cô ta lừa, có khi cô ta đang che giấu Yến Doanh Châu. Nói không chừng Huyền Tôn Lệnh đã sớm trong tay cô ta.” Mọi người đều suy đoán.
“Câm mồm!”. Lệnh Hồ Cư bỗng nhiên quát lớn: “Bạch Phong Tịch từ khi xuất đạo tới nay không làm chuyện phi hiệp nghĩa, quyết không phải loại người tiểu nhân như lời các ngươi nói. Sao có thể để các ngươi vũ nhục như vậy!”
“Gì?”. Phong Tịch nghe vậy không khỏi nhìn về phía Lệnh Hồ Cư, tinh tế đánh giá hắn.
Phải biết rằng nàng tuy nổi danh nhưng tính tình trời sinh phóng khoáng khó kiềm, làm việc tùy thích, tự nhận là chính nhân quân tử thì có hơi trơ trẽn. Có người sợ nàng, có người khinh bỉ nàng, có người xa lánh nàng… Về phần người thích nàng lại càng ít, khó có người tôn kính nàng như vậy, nhất là loại người vừa nhìn đã biết là chính nhân quân tử, bảo sao nàng không kinh ngạc cho được.
“Sao ngươi dám khẳng định ta hiệp nghĩa mà không phải tiểu nhân?”. Phong Tịch cười như không cười nhìn Lệnh Hồ Cư.
“Tôi biết.” Lệnh Hồ Cư cũng không nói nhiều, chỉ gật gật đầu: “Nếu Phong nữ hiệp cũng không biết Yến Doanh Châu ở đâu, vậy tại hạ xin cáo từ.”. Sau đó cánh tay hắn giơ lên: “Chư vị anh hùng Nam Quốc, nếu các người còn xem ta là minh chủ, vậy xin mời cùng ta rời khỏi đây!”.
Nói xong hắn hướng về phía Phong Tịch vừa chắp tay vừa xoay người rời đi, trong đám quần hùng có hai, ba mươi người theo sau hắn.
Thấy Lệnh Hồ Cư đi khỏi, Phong Tịch quay đầu nhìn về nhóm hào kiệt vẫn còn ở lại đây, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Các ngươi nhất định muốn bức ta đại khai sát giới sao? Bạch Phong Tịch ta cũng không phải thiện nam tín nữ, tay không dính máu đâu!”.
Tiếng nói vừa dứt, bạch lăng bỗng nhiên vờn quanh thân nàng, ví như rồng trắng bay lên. Trong tích tắc, một luồng sát khí mãnh liệt đánh úp về phía mọi người, khí lạnh chảy ra từ sâu trong lòng, ai ai cũng không tự chủ được vận kình toàn thân, mắt nhìn chằm chằm vào Phong Tịch, sợ nàng đột nhiên động thủ.
Đến ngay cả người đã đi xa ba trượng như Lệnh Hồ Cư cũng cảm giác được luồng khí thế kia, tay theo phản xạ đặt lên chuôi kiếm bên hông. Rồi đột nhiên hắn tỉnh ngộ buông tay ra, thở dài một hơi, nhanh chân rời khỏi. Có điều không biết tiếng thở dài kia là vì Bạch Phong Tịch hay vì các hào kiệt này?
Bạch lăng phiêu phất hạ xuống, tay Phong Tịch từ từ thu hồi lụa trắng từng chút một, mở miệng thản thiên nói: “Các ngươi đi đi, ta không muốn thấy máu.”. Vẻ mặt nàng dường như vô cùng chán nản.
Mọi người không tự giác được nuốt nước bọt xuống, nhớ đến khí thế sắc bén vừa rồi lại bất giác sợ hãi, có điều họ vẫn muốn lấy Huyền Tôn Lệnh nên chẳng cam lòng rời đi.
Trong lúc giằng co, bỗng nhiên Phong Tịch khẽ cau mày, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt chợt lóe lên. Thân hình nàng lướt nhanh như tia chớp, đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần đã không thấy bóng dáng nàng đâu.
Trên đỉnh núi Bắc, Phong Tịch đứng thẳng đón gió, cúi đầu liền thu hết tình tình bên dưới vào trong mắt.
Bên sườn Tây núi Tuyên xuất hiện binh lính lúc nhúc như kiến, nhìn trang phục nàng đoán đó là cấm vệ quân của nước Bạch. Trong rừng cây phía Nam núi Tuyên thi thoảng hiện lên hai, ba bóng đen, thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ công cao cường. Phía Bắc núi Tuyên lại có những anh hùng giang hồ y phục khác nhau. Mà phía Đông không nhìn rõ cái gì, không nghe thấy động tĩnh, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng đó mới là nơi nguy hiểm nhất!
“Một tấm Huyền Tôn Lệnh thôi mà dẫn được nhiều người tới vậy!”. Phong Tịch thở dài.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về đằng tây, ráng chiều đỏ mờ ánh lên nét rực rỡ khắp thiên hạ. Núi Tuyên xanh tươi cũng bị nhuộm một dải ánh sáng nhàn nhạt diễm lệ, thiên địa đập vào mắt giờ khắc này đẹp đến khó tả, nhưng cái đẹp này lại khiến con người ta cảm thấy trong ngực nặng nề, mang theo chút gì đó buồn bã không thể tan biến.
“Mặt trời lặn đẹp vô tận, cũng gần hoàng hôn rồi.”
Gió thổi tay áo tung bay, mái tóc dài lay động trong không trung, trên mặt Phong Tịch gợn lên một tầng ưu thương.
“Yến Doanh Châu, huynh còn sống hay đã chết?”.
Nàng biết rằng với thân thủ của mình muốn tránh những kẻ đang tìm kiếm trên núi để đi xuống nhất định không vấn đề gì, nhưng còn Yến Doanh Châu thì sao? Chịu trọng thương như vậy, hắn tuyệt đối chưa thể rời khỏi Tuyên Sơn, nhưng nhiều người tìm hắn thế liệu hắn có thể trốn ở đâu? Có thể trốn đến khi nào?
Phong Tịch liếc nhìn tịch dương lần cuối, chầm chậm bước xuống núi.
Lầu Túy Tiên, thành Nguyễn.
Thời điểm chạng vạng là lúc tửu lầu náo nhiệt nhất, bởi vì Hắc Phong Tức nổi danh thiên hạ xuất hiện, thuận miệng muốn mời chư vị anh hùng nước Bạch cùng say một cuộc. Do vậy chẳng những ở đây có những người đến chúc thọ Hàn lão gia, mà những người khác kính trọng đại danh Phong Tức đã lâu dù không mời cũng tự đến, muốn chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế của công tử Phong Tức!
Ngươi kính ta uống, xẻ dê giành bò, đấu mẹo uống rượu, tất cả mọi người đều say sưa bất tận.
Còn Phong Tức kia lại có khả năng ngàn chén không say, hễ có người kính rượu, hắn uống một hơi cạn sạch.
Uống đến khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều đã say, có người nằm trên bàn, có người ngã dưới đất, không còn một ai tỉnh.
“Đến đây! Uống tiếp đi! Nấu dê mổ bò cho vui, cùng ta uống ba trăm chén! Vẫn chưa tới ba trăm chén đâu, mọi người dậy uống tiếp nào!”. Trong lầu chỉ nghe thấy tiếng vang vọng của Phong Tức, không có người hưởng ứng, chỉ có không ít tiếng ngáy vang lên.
“Ai, sao lại vô dụng đến thế chứ?”. Phong Tức thấy không ai đáp, hắn phủi tay vô cùng tao nhã đứng dậy. Trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái kia không hề chứa một chút men say, đôi mắt trong suốt có lẽ nhuốm mùi rượu nên giờ đây sáng ngời hơn cả muôn vàn tinh tú.
“Công tử, có thư ạ.”. Chung Ly đi vào trong lầu đưa cho hắn một phong thư.
Phong Tức tiếp nhận, nhìn lướt qua, trên mặt hiện ra nét tươi cười.
Liếc mắt thấy mọi người đã say ngủ trong lầu, Phong Tức nhẹ nhàng cười nói: “Nếu tất cả các vị anh hùng đều đã say, ta xin cáo từ.”
Ra khỏi lầu Túy Tiên, một cơn gió lạnh phả vào mặt, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trăng mờ sao thưa.
“Trăng sao đêm nay dường như không đẹp như đêm qua.”. Hắn thản nhiên buông một câu, khoanh tay bước đi, theo sau là Chung Ly và Chung Viên.
Phía Nam núi Tuyên, Phong Tịch xuyên qua rừng cây lặng yên không một tiếng động. Nàng như làn khói trắng xẹt qua trong nháy mắt, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp nhìn rõ đã mất tung tích.
Bỗng nhiên từ đâu vang lên tiếng thở dốc, giống như tiếng hổn hển của dã thú bị thương, Phong Tịch ngay lập tức dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe thấy gì nữa.
Ban đêm trong rừng cây là một không gian tăm tối, ngẫu nhiên xuất hiện một tia sáng nhợt nhạt, gió thổi lá cây phát ra tiếng “sàn sạt”, ngoài ra tất cả đều âm u yên tĩnh.
Phong Tịch đứng thẳng, lẳng lặng chờ.
Rốt cuộc cũng có một thanh âm hít vào thật nhẹ truyền đến, nàng nhanh chóng bay đến chỗ phát ra tiếng động kia. Một đạo kiếm quang lóe lên, đâm thẳng về phía nàng, nàng sớm đã có phòng bị, bạch lăng bay ra, nháy mắt cuốn lấy thanh kiếm. Sau đó nàng lại ngửi thấy mùi máu tươi quẩn quanh chóp mũi.
“Yến Doanh Châu?”. Nàng cúi đầu kêu lên, bạch lăng buông ra, bay trở về trong tay áo.
“Phong nữ hiệp?”. Giọng nói của hắn khàn khàn vang lên, kiếm quang thu lại.
Dựa theo ánh sao nhàn nhạt, với thị lực tốt của người tập võ, Phong Tịch nhìn thấy Yến Doanh Châu nửa quỳ trên đất. Nàng vội vàng cúi người ngồi xổm xuống, chỉ thấy hắn đổ nhiều mồ hôi to bằng hạt đậu, mặt tái nhợt như tờ giấy, môi đã trở nên tím xanh.
“Thương thế lại tăng thêm rồi.”
Phong Tịch cúi đầu than một câu, sau đó vội vàng lấy thuốc ra từ trong lòng, đưa hắn ăn hai viên Phật Tâm Đan. Tay nàng bất giác chạm vào dưới xương sườn hắn, chỉ cảm thấy ẩm ướt, không nhìn cũng biết nhất định là tay đã dính toàn máu đen. Trong lòng nàng khẽ run lên, bất chấp mọi thứ, xé một mảnh áo bên sườn hắn, đổ ra một viên Phật Tâm Đan khác, bóp vỡ thoa lên miệng vết thương. Cuối cùng lại rắc thêm Tử Phủ Tán, rồi cởi vạt áo bên hông hắn, cẩn thận băng chặt miệng vết thương.
“Bỏ quần áo ra, ta giúp huynh bôi thuốc mấy vết thương kia.”. Phong Tịch thản nhiên phân phó.
Lúc này Yến Doanh Châu lại không hề thẹn thùng, vô cùng hợp tác cởi bỏ xiêm y.
“Ha ha…” Phong Tịch giống như nghĩ đến cái gì bỗng cười một tiếng: “Ta vốn tưởng rằng huynh vô y chạy mất, ai ngờ huynh lại mặc quần áo, huynh lấy đâu ra vậy?”.
“Giết một người, đoạt lấy.”. Yến Doanh Châu thấp giọng nói, bỗng hắn “vèo vèo” hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ vì miệng vết thương dính chặt vào quần áo, tuy gỡ ra cẩn thận nhưng vẫn đau đớn khó chịu.
“Cho đáng.”. Phong Tịch chửi nhỏ, lực tay nàng trở nên nhẹ nhàng, thật tỉ mỉ giúp hắn cởi quần áo, tránh chạm vào miệng vết thương bên sườn: “Sao huynh không đợi ta trở về?”.
Yến Doanh Châu cũng không trả lời, ánh mắt trong bóng đêm lóe sáng nhìn Phong Tịch.
“Bạch Phong Tịch ta là người sợ liên lụy sao?”. Phong Tịch cúi đầu hừ lạnh, hai tay lưu loát bôi Tử Phủ Tán.
Yến Doanh Châu vẫn chẳng hé răng.
Hai người không nhắc lại nữa, một người chuyên tâm bôi thuốc, một người ăn ý phối hợp.
Chỉ là… trong lần bôi thuốc đầu tiên, có người hôn mê bất tỉnh, người còn lại chú tâm cứu người, trong lòng không gợn suy nghĩ, căn bản cũng không ngờ rằng đây là một kiểu tiếp cận da thịt giữa nam và nữ.
Nhưng lúc này cả hai đều rất tỉnh táo. Trong bóng đêm hai người dựa gần vào nhau, luồng hô hấp nóng rực phả vào cổ nhau. Một người cảm thấy có đôi tay mềm mại mát mẻ đang chạy dọc trên cơ thể, tâm tình lay động, thoải mái đến mất hồn! Một người cảm nhận dưới đôi tay mình là cơ bắp rắn chắc, khí lực mạnh mẽ, những vết thương bất giác cũng không còn đáng sợ xấu xí, ngược lại khiến cho lòng người mềm đi! Đôi bên rõ ràng ý thức được đối phương là một người đàn ông (phụ nữ), nhưng đều sinh ra một thứ gì đó tinh tế vi diệu. Không khí xung quanh chợt trở nên ám muội, hơi thở ẩm ướt quẩn quanh hai người, mặt họ nóng bừng lên, tim đập như nổi trống! Giờ phút này họ đang trải qua thứ cảm giác chưa từng có trong cuộc đời.
Sau khi bôi thuốc xong, một người lẳng lặng mặc xiêm y, một người yên tĩnh ngồi bên cạnh. Giữa hai người đều không phát ra tiếng nói, tựa hồ đang suy nghĩ thứ gì, đều nảy sinh một cảm giác bất đồng.
Bỗng nhiên bọn họ đều cảnh giác đến nguy cơ đang tiếp cận, không hẹn mà cùng kéo tay đối phương, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Một ánh đao sáng như tuyết chém xuống bọn họ, hai người đồng thời lao đi tránh. Sau đó dải lụa trắng bay ra, lưỡi Thanh Phong đâm tới, nghênh đón đám người mặc áo đen từ trên không bay xuống.
Toàn bộ đám người áo đen đều là cao thủ nhất đẳng, không thể so sánh với đám hào kiệt tốt xấu lẫn lộn gặp vào ban ngày. Nhóm người này có tất cả mười tên, trong đó bốn tên chặn đánh Yến Doanh Châu, còn sáu tên khác vây quanh Phong Tịch. Chúng đều cầm Đoạn Hồn đao, đao pháp tinh thông, công thủ tính toán, nhìn là biết cùng xuất thân từ một môn phái. Vả lại còn thường xuyên luyện tập, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Phong Tịch đối phó với sáu người không cần hết sức, vẫn công thủ bình thường.
Nhưng Yến Doanh Châu lại lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, với võ công của những tên áo đen này nếu từng tên giao đấu thì sẽ không phải đối thủ của hắn. Nhưng võ công của chúng cũng không kém quá xa, lúc này lại đến bốn người liên thủ cùng đánh, hắn thật sự phải tung hết lực. Huống hồ bản thân hắn vốn đã bị trọng thương, công lực lẫn tinh thần suy yếu đi rất nhiều, bởi vậy trong phút chốc trên người lại xuất hiện thêm hai vết thương.
Phong Tịch thoáng nhìn khẽ chau màu, ngay lập tức nàng xuất toàn lực, bạch lăng tung bay, khi thì tựa như một thanh kiếm lợi hại không thể đỡ, khi thì như một ngọn roi dài tàn nhẫn vô tình, khi lại giống một đại đao quét ngang ngàn quân. Khí thế như mưa to gió lớn đánh úp về phía sáu người.
Công kích của sáu tên kia lập tức bị xáo trộn, chỉ có thể phòng thủ. Nhưng Phong Tịch cũng không cho chúng có cơ hội nghỉ ngơi, bạch lăng biến thành rắn bạc chọc thẳng về ba người bên trái, ba tên này theo phản xạ nhảy ra sau để tránh đi mũi nhọn. Phong Tịch nháy mắt bay lên, chưởng trái đánh về ba người bên phải, ba người đó vội vàng vung đao nghênh địch. Ai ngờ chưởng trácủa nàng hóa thành đao, lao vùn vụt như tia chớp đâm vào tay cầm đao. Chỉ nghe những tiếng “Bộp bộp bộp” vang lên, ba người kia đều bị chém vào vai phải, đại đao trong tay rơi xuống đất.
Phong Tịch một đòn thuận lợi nhưng vẫn chưa dừng lại, thân mình xoay chuyển giữa không trung đánh tiếp về phía ba tên bên trái, đại đao của ba kẻ kia vung lên, ánh đao chói mắt, dựng thành một bức tường đao. Bạch lăng của Phong Tịch biến thành đạo sáng trắng lao về phía tường đao, âm thanh “bang bang bang” vang dội, ba thanh đại đao cứng như thép đều bị chặt đứt. Mà ba kẻ kia còn chưa phục hồi tinh thần, Phong Tịch đã đến trước mặt, vung tay trái lên, đầu ngón tay như hoa lan điểm vào trước ngực bọn chúng. Cả ba đều cảm thấy ngực tê rần, đồng loạt ngã xuống đất.
Bên này Phong Tịch thuận lợi, bên kia Yến Doanh Châu lại rất căng thẳng. Bốn người nọ thấy kiếm thế của hắn càng lúc càng yếu lại tăng lực công kích, tứ đao dệt thành một màn mưa bao vây lấy hắn khiến hắn không tránh đi được. Trong lúc hỗn loạn bị trúng một đao giữa lưng, gói đồ trên lưng bị chém đứt, rơi xuống đất, rớt ra một khối đen tuyền từ chiếc hộp trong túi.
Bốn tên đó vừa nhìn thấy vật rơi ra từ trong hộp, không hẹn mà bỏ lại Yến Doanh Châu, bay vút về phía vật kia. Yến Doanh Châu thấy vậy không khỏi khẩn trương, thét lớn một tiếng, cũng bay người theo.
Phong Tịch vừa đánh lui được sáu người liền nghe thấy tiếng Yến Doanh Châu hét lớn, quay đầu lại nhìn thì thấy bọn họ đều bay tới cái hộp gỗ. Lập tức nàng vung tay lên, bạch lăng lượn tròn nhanh chóng cuốn vật màu đen lại, nàng thu tay, lụa trắng trở về. Tay trái nàng mở hé nhìn vật kia, cảm giác lạnh lẽo, đúng là Huyền Tôn Lệnh mà người người đều muốn.
Mà Yến Doanh Châu vừa thấy Phong Tịch tiếp được cái hộp, không khỏi hét lớn: “Đừng cầm!”. Thanh âm vô cùng hoảng sợ.
Phong Tịch lấy được Huyền Tôn Lệnh liền xẹt đến trước Yến Doanh Châu, thấy hắn hoảng loạn như thế, tưởng hắn sợ nàng cướp, liền trấn an nói: “Yên tâm, không vứt của huynh đâu.”.
Yến Doanh Châu thấy Phong Tịch dừng ở bên người, lập tức nhặt gói đồ trên đất lên, cầm lấy tay Phong Tịch quát khẽ: “Mau buông tay!”
Phong Tịch thấy hắn để ý đến chuyện này như vậy không khỏi có chút thất vọng, nhẹ nhàng buông ra, ngoài miệng thản nhiên đáp: “Ta nói sẽ không cướp Huyền Tôn Lệnh của huynh!”
Trong lúc nói chuyện, tay phải nàng cũng giơ cao, bạch lăng mang theo mười phần công kích đánh thẳng về bốn tên còn lại. Bốn người né tránh không kịp, tất cả đều bị bạch lăng quật ngã xuống đất.
Yến Doanh Châu ngay lập tức nắm chặt cổ tay trái Phong Tịch, tay lên xuống điểm huyệt đạo trên cổ tay trái của nàng, sau đó ngẩng đầu lo lắng nói: “Nàng mau uống mấy viên thuốc đi!”.
Lúc này Phong Tịch mới phát hiện ra cánh tay trái của mình hoàn toàn biến thành màu tím, hơn nữa màu tím kia còn tiếp tục lan rộng khắp cả tay. Mặc dù Yến Doanh Châu đã điểm huyệt đạo nhưng vẫn chậm một bước. Nàng tức khắc hiểu rằng trên món đồ kia có bôi kịch độc, mà lúc vừa chạm vào nàng đã bị trúng độc. Phong Tịch không chút do dự lấy Phật Tâm Đan từ trong người ra, nuốt cả hai viên.
Mười kẻ kia sau khi đã trì hoãn một lúc, đồng loạt vây quanh hai người bọn họ.
Yến Doanh Châu nắm lấy tay phải của nàng, kéo nàng lui ra sau bỏ chạy. Lúc này hai người bọn nọ một người thân bị thương nặng, một người trúng kịch độc, không thể đấu lại cùng lúc mười người. Mà ai biết sau lưng bọn chúng còn bao nhiêu tên khác nữa.
Yến Doanh Châu kéo Phong Tịch chạy vội, ban đầu Phong Tịch còn có thể đuổi kịp hắn, nhưng càng về sau nàng càng cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút đi, thân thể mỗi lúc yếu dần, đầu ngày một nặng, ngực như có thứ gì đó chặn lại rất khó thở, bước chân cũng chậm hẳn.
Còn Yến Doanh Châu đã bị thương nay lại thêm thương, tinh thần thể lực đã sớm cạn khô, hơn nữa lại chạy gấp rút như vậy, trong chốc lát sức cùng lực kiệt, lảo đảo một cái, hai người đồng loạt ngã nằm xuống đất.
“Huynh mau đi đi.”.
Giọng nói mỏng manh của Phong Tịch vang lên, ánh mắt đã có chút mơ hồ. Lúc này ngay cả sức nói chuyện nàng cũng không có, không khỏi tự chế nhạo mình. Thường ngày nàng cười nói cũng giết người được, thế mà cũng có lúc khoanh tay chịu chết như hôm nay.
Yến Doanh Châu liếc mắt nhìn nàng một cái, tựa như đau đớn xuyên thấu tâm hồn, khiến nàng thanh tỉnh một chút. Đôi mắt chớp chớp nhìn lại hắn, phát hiện ra khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn thật là anh tuấn, vẻ mặt cố chấp quyết liệt.
Hắn bò dậy, cố hết sức ôm lấy nàng, tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng với tốc độ chậm như vậy, sau lưng đã có thể nghe được tiếng bước chân của truy binh.
“Thật là khờ, tội gì phải chết cùng nhau? Một người sống cũng đã là tốt rồi.”
Phong Tịch thì thào mắng, nàng biết Yến Doanh Châu dù chết cũng sẽ không buông nàng ra! Nam nhân như vậy… Ai…
Bỗng nhiên cảm giác được thân hình Yến Doanh Châu dừng lại. Nàng ngẩng đầu thì thấy trước mắt đã hết đường, phía dưới là triền núi, mà bọn họ đang đứng trên đỉnh núi.
“Phong Tịch, chúng ta cùng đánh cược! Thắng thì sống sót! Thua thì cùng chết với nhau! Nàng có nguyện ý hay không?”. Yến Doanh Châu cúi đầu hỏi, đôi tay ôm nàng không tự chủ được siết chặt lại.
“Được.”. Phong Tịch thản nhiên đáp, sau đó cười cười: “Lúc chết còn được Liệt Phong tướng quân bồi táng, đây quả thật là chuyện rất đáng giá.”
Yến Doanh Châu bỗng nhiên cúi đầu nhìn nàng, dựa gần như vậy, hơi thở hai người quẩn quanh trên mặt, đôi môi gần sát nhau khiến Phong Tịch không khỏi nghĩ thầm: Tảng đá này có phải muốn hôn mình không?
Nhưng chẳng có gì xảy ra, ánh mắt Yến Doanh Châu thâm trầm hơn cả đêm đen, sáng ngời so với vì sao giá lạnh. Hắn nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt ẩn giấu một điều gì đó đặc biệt, sau đó lại khẽ thở dài: “Có thể chết cùng Bạch Phong Tịch, Yến Doanh Châu ta chết cũng không uổng phí!”
Vừa dứt lời, hắn tức khắc ôm chặt lấy Phong Tịch lăn xuống sườn núi. Trong lúc rơi xuống, Phong Tịch có thể cảm nhận được thân hình va chạm chấn động với mặt đất, nhưng cũng không quá mạnh. Cả người nàng từ đầu đến chân được Yến Doanh Châu che chở trong vòng tay, những va chạm cùng đau đớn đều được hắn giảm đi một phần, nỗi đau trên thân thể nàng không nhiều nhưng lại rơi thẳng vào tận đáy lòng nàng.
Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông bảo vệ nàng.
Nàng từ thuở thiếu niên đã thành danh, từ lúc xuất đạo tới nay, ngoại trừ một Hắc Phong Tức thì không có ai là địch thủ, dĩ nhiên chưa bao giờ cần người bảo vệ. Mà cho tới tận bây giờ cũng không ai muốn bảo vệ Bạch Phong Tịch – võ công đệ nhất đệ nhị trong chốn giang hồ. Thế mà hành động này của Yến Doanh Châu đã làm nàng dâng lên cảm giác xúc động, khiến trái tim nàng không biết tại sao đột nhiên nhảy múa.
Nàng im lặng nằm trong lòng hắn, cảm giác được vòm ngực rộng lớn của một nam nhân, thưởng thức sự bảo vệ ấm áp này, sau đó… từ từ… từ từ tri giác dần rời khỏi nàng… Nàng sẽ chết sao? Đây là cảm giác lúc chết sao? Thật ra cũng chẳng đáng sợ lắm, trái lại còn có vị ngọt nhẹ nhàng, ấm áp chảy trong tim!
Đêm đen Tuyên Sơn vô cùng im lặng, xuyên qua một rừng cây u ám, thỉnh thoảng xẹt qua vài đạo bóng đen, ánh đao tóe lửa, có tiếng thì thầm nói chuyện, hoặc hai ba tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chân núi Tuyên, trong một tòa đình treo màn che được làm từ vải bố lúc này có ba người, ở giữa đình là một vị công tử áo đen tuấn nhã dựa trên một chiếc ghế lớn, chính là Hắc Phong Tức, hai bên có Chung Ly và Chung Viên đứng hầu.
Phong Tức ngẩng đầu nhìn sắc trời, mảnh trăng khuyết đang treo lơ lửng giữa đêm tối.
“Chung Ly, truyền tin.”. Phong Tức thản nhiên phân phó.
“Dạ, công tử.”
Chung Ly khom người đáp, sau đó đi ra lương đình, giơ tay lên, một vật bay đến, giữa không trung phát ra một chút ánh sáng, nháy mắt lại tắt.
Một lát sau, trên bầu trời hiện lên bốn đạo ánh sáng, cũng chợt lóe rồi biến mất, nhưng đủ để kẻ có tâm ý thấy rõ ràng.
Phong Tức đợi loạt ánh sáng kia tắt đi, mới nâng chén trà lên, mở nắp cúi đầu thưởng thức hương trà. Hắn nếm một ngụm rồi gật đầu nói: “Lá trà không nhiều không ít, thời gian pha trà cũng vừa đủ, hương vị đạm mà thanh, vị đắng trước rồi mới ngọt lành, không nồng không chát, đây mới là trà ngon.”
“Công tử, Tịch cô nương còn ở trên núi.”. Chung Viên bỗng nhiên nói.
“Bằng thân thủ của nữ nhân kia có thể tự mình xuống núi bình yên.”. Phong Tức không thèm để ý, cầm chén trà đưa ra, Chung Viên lập tức tiếp nhận.
“Nếu nàng không thể phá trận… vậy không xứng đáng là Bạch Phong Tịch nổi danh cùng ta!”. Phong Tức ngẩng đầu nhìn lên không trung thưa thớt thỉnh thoảng có vài ngôi sao sáng chiếu.
Phía Bắc núi Tuyên, vài bóng đuốc rực cháy.
Các võ lâm hào kiệt trải qua một ngày đêm tìm kiếm trên núi nay đã vừa mệt vừa đói, cả đám người xiêm y ướt đẫm, thần sắc mỏi mệt.
“Mẹ nó chứ, Yến Doanh Châu rốt cuộc đang ở đâu?”. Có người tức giận mắng.
“Đúng vậy, lão tử mệt mỏi một ngày không ăn không uống, đều tại tên Yến Doanh Châu chết tiệt làm hại!” Có người phụ họa.
“Còn thêm ả Bạch Phong Tịch kia nữa! Nếu không phải do ả ta thì Huyền Tôn Lệnh mới là của chúng ta!”. Lại có tên giận cá chém thớt.
“Đúng! Con đàn bà thối đó thích chõ mõm vào chuyện của người khác! Nếu có một ngày rơi vào tay lão tử, ta nhất định phải chém ả thành mười tám đoạn mới có thể mới giải được mối hận trong lòng!”. Có kẻ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hà đại hiệp, ta thấy chúng ta nên xuống núi trước. Hôm nay đen đủi như vậy xem ra vẫn không tìm được, chi bằng nghỉ ngơi đi, ngày mai mang theo lương khô rồi chúng ta quay lại?”. Có người đề xuất ý kiến.
“Nói có lý.” Kẻ khác cũng tiếp lời: “Sau khi chúng ta xuống núi thì phái người chặn các đường ra, chỉ cần Yến Doanh Châu xuống núi, chúng ta tự nhiên sẽ bắt được hắn.”
Người được xưng là Hà đại hiệp chính là Hà Huân, ông chủ tiêu cục Thiên Huân trong Đông Triều. Tiêu cục này đều có phân cục, thế lực vô cùng to lớn, lại thêm chính lão võ công cao cường, vô tình liền trở thành thủ lĩnh của đám người tìm kiếm.
Hà Huân quan sát thấy thần sắc mọi người đều mệt mỏi, bản thân cũng cực kì nhớ đến thức ăn nóng cùng chăn êm nệm ấm, ngay lập tức gật đầu đồng ý nói: “Cũng được, hôm nay chúng ta xuống núi trước, ngày mai lại lên, Yến Doanh Châu có trốn cũng không thoát.”
Vì thế một đám người liền xuống núi.
Xuống núi luôn dễ dàng nhanh chóng hơn nhiều so với lên núi, những người này lại đều là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa còn bị hấp dẫn bởi món ngon rượu ngọt phía dưới kia nên đều chạy như bay, nhanh chóng đến được chân núi, nhìn thấy đèn đuốc đằng trước đã sớm muốn trở về.
Bọn họ cứ đi về phía trước mãi, đi tới đi lui cũng chẳng ra được, chỉ vòng quanh tại một chỗ. Mà ánh đuốc phía trước vẫn duy trì khoảng cách như trước, thoạt nhìn gần như vậy mà lại xa không thể với tới.
“Tà môn! Tại sao tất cả chúng ta toàn đi lòng vòng?”. Có người reo lên.
“Có phải quỷ xây tường chặn đường không?” Có người sợ hãi kêu lên.
Lời vừa nói ra, bỗng nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy bốn phía trở nên âm trầm rét lạnh, giống như có vô số quỷ ảnh đánh bọn họ, một trận gió núi cuốn tới, thổi tắt cây đuốc trong tay mọi người, xung quanh liền chìm vào màn đêm hắc ám.
“Má ơi! Quỷ…Quỷ!” Có người hoảng sợ hét to.
“Trời ơi! Có quỷ! Cứu mạng!”
“Đừng bắt ta! Tránh ra!”
“Cứu mạng! Cứu mạng…”
“Cút đi! Mấy con quỷ kia! Ta chém chết các ngươi!”
“Á… Quỷ giết người!”
Nhất thời, đám người thường ngày tự cho là anh hùng hào kiệt quốc gia đều chạy trối chết, hoảng sợ không thôi, vung đao chém về phía các quỷ ảnh.
Trong bóng đêm, chỉ có trăng sao mờ ảo trên bầu trời thấy cảnh này, bọn họ chém giết lẫn nhau, thịt tanh mưa máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân, hài cốt đứt lìa chồng chất. Cuối cùng tiếng gào thét sợ hãi hòa với tiếng kêu la hung ác đều dừng lại, chân núi Tuyên trở nên tĩnh lặng.
Ngoài kia một dặm, vài ánh đèn đuốc lóe lên tia sáng mờ nhạt, tựa như đang chờ đợi người lữ hành trở về.
Phong Tịch tỉnh lại sau cơn đau đớn, mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở trong một sơn động được soi sáng bằng tia mờ nhạt của một cây đuốc mỏng manh.
Nàng cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên tay trái của mình bị có một lỗ hổng, còn Yến Doanh Châu lại đang vùi đầu xuống cánh tay trái đó, dùng nội lực hút độc cho nàng, máu chảy trên mặt đất toàn là màu tím!
“Không cần đâu!”.
Phong Tịch kêu lên mới phát hiện ra giọng nói của mình còn nhỏ hơn cả tiếng mèo con, muốn ngăn cản hắn nhưng lại nhận ra rằng căn bản nàng chẳng thể nhúc nhích! Đây là độc gì? Sao lại lợi hại đến thế!
Cuối cùng Yến Doanh Châu cũng ngưng hút độc, hắn lấy một viên Phật Tâm Đan từ trong người nàng ra nghiền nhỏ đắp lên vết thương trên tay trái, sau đó xé một mảnh vải trên ống tay áo mình băng bó cho nàng.
Khi hắn đang làm những việc này, nương theo ánh sáng mỏng manh của cây đuốc, Phong Tịch thấy rõ cả tay hắn lẫn tay của mình. Chỉ thấy màu tím trên tay mình đã bớt đi rất nhiều, ngược lại toàn bộ cánh tay trái của hắn đã biến thành màu tím! Trong nháy mắt, có một sự kinh hãi bao trùm cả người nàng.
Nàng nhớ rằng rõ ràng mình đã nuốt hai viên Phật Tâm Đan giải được bách độc rồi, vì sao đến bây giờ độc trên người nàng vẫn chưa hết? Một suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu khiến nàng không khỏi rét run.
“Đây là loại độc gì?” Giọng nàng khàn khàn hỏi.
“Nuy man thảo.” Yến Doanh Châu bình tĩnh trả lời.
Nuy man thảo! Kịch độc tuyệt đỉnh thiên hạ! Có thể nói là độc không có thuốc giải.
“Huynh… Huynh…” Phong Tịch nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, rất muốn đánh hắn một chưởng cho tỉnh, trong lòng chất chứa một nỗi đau xót, nửa ngày mới khàn giọng nói: “Tứ tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng quốc có phải đều ngu ngốc như huynh không? Nếu quả thật như vậy, ta hoài nghi “Tranh Thiên kỵ” của nước Hoàng cũng chỉ là hư danh! Loại người như huynh sao có thể đi tranh đoạt thiên hạ được!”
“Yến Doanh Châu ta không bao giờ nợ ân tình người khác, trước đây nàng giúp ta hút độc, bây giờ ta hút độc cho nàng, về sau chúng ta không ai nợ ai. Huống hồ nàng cũng vì ta mà trúng độc.”. Yến Doanh Châu chỉ thản nhiên đáp.
Hắn cúi đầu nhìn cánh tay nàng, cánh tay mảnh mai thon dài, mịn màng như ngọc, trên tay hiện lên màu tím nhợt nhạt, đẹp đến yêu dị! Cũng chính đôi tay này có thể vung lụa trắng cứu người mà cũng có thể đoạt mạng người! Một đôi tay như vậy, một người như vậy, lẽ ra nên ở bên cửa sổ hạ rèm bích, cầm đóa u lan, cúi đầu thưởng hương, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Trên đời này sao lại có người như huynh?! Biết rõ là kịch độc khó giải mà vẫn dám tự mình hút độc trên người ta! Huynh muốn chết đến thế sao?”
Phong Tịch thở dài, bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khiến toàn thân nàng tựa như rơi vào hầm băng!
Thật ra… Phật Tâm Đan đã không còn! Một lọ Phật Tâm Đan chỉ có sáu viên mà viên cuối cùng vừa rồi đã đắp lên tay nàng! Hắn… một cơ hội để sống cũng chẳng có!
“Nàng nếu có thể chống đỡ nhất định phải chống đỡ tiếp, như vậy cơ hội sống sót sẽ lớn hơn.”. Yến Doanh Châu buông tay Phong Tịch, ngẩng đầu nhìn nàng: “Bạch Phong Tịch không phải là người dễ dàng chết như vậy!”
“Còn huynh? Huynh không coi trọng tính mạng mình sao?”. Phong Tịch nhìn hắn, khuôn mặt dưới ánh lửa kia không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một làn sóng ngầm mãnh liệt.
Bỗng nhiên Yến Doanh Châu dập tắt cây đuốc, sau đó “vụt” đứng dậy đi tới bên động, dò xét trong chốc lát rồi trở về bên người Phong Tịch, đưa nàng giấu kỹ sâu bên trong.
“Những tên áo đen đuổi tới ư? Huynh…”
Giọng nói Phong Tịch đột ngột ngừng lại, đã bị Yến Doanh Châu điểm huyệt.
Bàn tay thô ráp lướt qua da mặt nàng, tựa như không dám chạm mạnh mà chỉ như chuồn chuồn lướt nhẹ nhàng trên nước, sau đó hắn thu tay, cầm chuôi kiếm bên hông, xoay người đi ra ngoài động.
Đừng đi! Đừng đi!
Trong lòng Phong Tịch điên cuồng gào thét, đi chỉ còn con đường chết!
Giống như nghe được tiếng của nàng, Yến Doanh Châu dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng, người đứng thẳng, trong đầu dường như có gì đó đang kịch liệt đấu tranh, rốt cuộc hắn quay về phía nàng.
Trong huyệt động đen tối vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người đó nóng bỏng mà thâm trầm nhìn Phong Tịch. Hắn cuối cùng cũng cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai nàng: “Ta sẽ trở về! Kiếp sau ta sẽ trở về tìm được nàng! Kiếp sau ta nhất định sẽ không đoản mệnh! Phong Tịch, nhớ kỹ cho ta!”.
Môi hắn nhẹ nhàng đặt xuống, tựa như lông vũ lướt qua, bỗng hung năng cắn nàng một cái! Phong Tịch chỉ cảm thấy vành môi đau rát, sau đó khóe miệng chảy đến vị tanh nồng xen lẫn cả vị mặn, cuối cùng là một đôi mắt sáng như sao đêm, long lanh vô tận không muốn xa rời đối diện nhìn nàng.
Một chuỗi nước mắt chảy xuống.
Là của nàng? Hay là của hắn? Không biết. Chỉ thấy bóng dáng màu đen kia đã đi ra khỏi động, bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm, nàng biết rằng, từ nay về sau có lẽ sẽ không còn được gặp lại…