Bên trong khoang thuyền của chiếc thuyền màu đen hết sức hoa lệ, màn che bằng tơ tằm màu tím, bàn khắc hoa văn, sàn trải thảm đỏ, trên vách treo những bức tranh sơn thủy. Nổi bật nhất là người đang tựa lưng vào chiếc ghế dựa mềm mại kế bên song cửa, bởi vì có hắn mà tất cả những thứ hoa lệ này đều hóa thành ung dung thanh nhã.
Phong Tức ngồi trên giường, hai bên là Chung Ly và Chung Viên, trên mặt đất có một người nam đang quỳ gối cúi đầu, sắc mờ tối trong khoang thuyền khiến khuôn mặt y không rõ ràng, chỉ như một cái bóng mơ hồ không thấy được, cũng không chạm vào được, tuy nhiên có thể đoán ra tuổi của y không lớn lắm.
Uống xong chén trà, Phong Tức mới nhàn nhã mở miệng: “Chuyện gì?”
Nam tử đang quỳ đáp: “Chuyện công tử dặn dò đã có manh mối, Vân công tử xin ý kiến của công tử, có cần trực tiếp hạ thủ hay không?”
“Ừm.”
Phong Tức đậy nắp chén trà, Chung Ly tiến lên nhận lấy, đặt xuống bên cạnh.
“Phát hiện được gì rồi?”.
“Trước mắt chỉ bám theo hành tung, chưa điều tra ra mục đích thật sự của bọn chúng.”
“Vậy à?” Phong Tức trầm giọng: “Tạm thời đừng ra tay, chỉ cần theo sát thôi.”
“Vâng.”
“Còn nữa, chuyện Huyền Tôn Lệnh bảo cậu ấy không cần để ý, ta tự có sắp xếp.”
“Vâng.”
“Đi đi.” Phong Tức phất tay.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Nam nhân kia lui về sau, bên trong phòng chìm vào yên tĩnh, ánh mắt Phong Tức rơi vào nơi nào đó, hình như đang trầm tư, sau một lúc lâu mới quay lại hỏi Chung Ly: “Thu xếp ổn thỏa cho Phượng cô nương chưa?”.
“Bẩm công tử, Chung Viên đã bố trí cho Phượng cô nương ở trên khoang thuyền rồi ạ.” Chung Ly đáp.
“Ừ.” Phong Tức gật đầu, ngửa người ra sau dựa vào thành ghế, nhìn ra khoang thuyền, bây giờ đã là buổi chiều tối, hoàng hôn thâm trầm buông xuống.
Cửa bị đẩy ra, Chung Viên cầm một hộp ngọc màu đen tiến vào trong phòng, đặt lên bàn, mở hộp, trong nháy mắt ánh sáng tỏa ra chói lọi xua đi vẻ u ám trong phòng, trong hộp đựng một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ em.
Chung Ly gỡ chiếc đèn lồng trên vách xuống, bỏ viên dạ minh châu vào chính giữa, sau đó treo lên, viên dạ minh châu phát sáng lấp lánh như ban ngày.
“Sáng quá.”. Phong Tức quay lại liếc nhìn ngọn đèn, xoa xoa ấn đường, năm ngón tay khép lại che đi đôi mắt, cũng che luôn sắc thái âm u khó hiểu trong con ngươi hắn.
Chung Ly, Chung Viên nghe vậy nhìn nhau, từ khi theo công tử đến giờ, biết công tử ghét ánh nến hay ánh đèn tối tăm, bất luận là ở nhà hay bên ngoài đều dùng dạ minh châu làm đèn, hôm nay sao lại bảo sáng quá?
“Đốt một ngọn đèn, xong rồi lui xuống đi.”. Phong Tức buông bàn tay đang che trán, hai mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng.” Chung Ly, Chung Viên đáp.
Một người gỡ dạ minh châu, một người thắp đèn dầu, sau đó rời đi, nhẹ nhàng khép cửa.
Đợi bước chân hai người đi xa, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn dầu hiu hắt, bầu bạn với tiếng nước sông.
Phong Tức lẳng lặng nằm ngửa trên ghế, nhắm đôi hàng mi, khuôn mặt trầm tĩnh, phảng phất suy nghĩ như đang chìm vào ảo mộng.
Thời gian chầm chậm trôi, chỉ có gió sông thỉnh thoảng thổi qua ngọn đèn mờ nhạt, ánh sáng tản ra không gian tịch mịch, tựa như sợ kinh động đến người đang chợp mắt trên chiếc ghế.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Phong Tức mở mắt, tầm nhìn chuyển đến mặt sông đen nhánh, ngọn đèn ngẫu nhiên xuất hiện bên bờ, rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến đôi mắt kia phát sáng như ngọc, lóe lên hàn quang thăm thẳm sắc bén.
“Huyền Tôn Lệnh!”. Ba chữ nặng nề thốt ra, ánh sáng lạnh lẽo thoáng lấp lánh, hắn khẽ giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay mình rồi hơi nắm lại, cất tiếng thở dài: “Bạch Phong Tịch…”
Sáng sớm khi Chung Ly, Chung Viên đẩy cửa vào thì phát hiện công tử nhà họ vẫn đang nằm trên ghế dựa, áo mũ như cũ, hai người liếc mắt qua chiếc chăn đã trải trên giường, không hề có dấu vết xê dịch.
“Công tử.” Chung Ly khẽ gọi.
“Ừ.” Phong Tức thức dậy đáp lời, hơi duỗi người cứng nhắc, vẻ mặt hắn vô cùng bình thường, không thấy có chút mệt mỏi.
Chung Viên bước lên hầu hạ hắn súc miệng rửa mặt, chải đầu thay quần áo, sau khi hoàn tất mọi thứ, Chung Ly đã bày xong bữa sáng lên bàn, một ly nước trong, một bát cháo, một đĩa sủi cảo, dĩ nhiên những thứ này chất lượng hơn là số lượng.
Nước trong ly được lấy từ “Suối Thanh Thai” – Thiên hạ đệ nhất suối của Bạch Phong Quốc, cháo được nấu từ loại gạo đặc sản “Trân Châu Hương” trộn với tổ yến, ngân nhĩ, bạch liên hầm chín của Hắc Phong Quốc, còn đĩa sủi cảo có nhân được làm từ lõi cải non trắng được xưng là “Bạch Ngọc Phiến” của Hoa Quốc. Phong Tức vốn không thích ăn thịt.
Phong Tức uống ly nước trước, sau đó ăn chút cháo, rồi gắp miếng sủi cảo, có điều vừa đến bên môi, hắn liền buông đôi đũa xuống, rốt cuộc chỉ ăn được chén cháo.
“Hấp hơi lâu, lõi cải quá nhừ, lần sau phải để ý lửa.” Hắn liếc nhìn đĩa sủi cảo nói.
“Dạ.” Chung Ly dọn chén đĩa.
Phong Tức đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách lấy giấy bút, trải giấy trắng lên bàn, hạ bút viết, động tác lưu loát liền mạch, chỉ chốc lát đã viết xong hai phong thư.
“Chung Viên, phái hai người chia nhau gửi những bức thư này.”. Hắn dán kín hai phong thư rồi đưa cho Chung Viên.
“Dạ, công tử.”. Chung Viên nhận lấy thư, đi ra ngoài cửa, còn Chung Ly bưng trà bước vào.
Phong Tức nhận lấy chén trà uống một hớp, sau đó buông xuống, ngẩng đầu lên căn dặn: “Chung Ly, chuẩn bị đi, sáng mai thuyền cập bến, chúng ta đổi sang đi bộ, thẳng đến Hoa Quốc.
“Dạ, công tử.”. Chung Ly cúi đầu đáp, tựa như nhớ tới việc gì đó, quay đầu hỏi Phong Tức. “Công tử, chẳng phải ngài đã hẹn gặp Tịch cô nương ở Hoàng Quốc sao?”.
Phong Tức nghe vậy cười giễu: “Nếu nữ nhân kia đồng ý với người khác chuyện gì chắc chắn sẽ làm được, còn đối với ta, cô ấy nhất định không làm, huống chi ngày ấy ngươi có nghe thấy nàng nói đồng ý chưa?”.
Chung Ly cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu, quả thật không nghe thấy chính miệng Phong Tịch hứa chắc chắn.
“Bởi vậy, chúng ta phải đi Hoa Quốc.”. Phong Tức nâng chén trà lên, mở nắp ra, hơi nóng phảng phất tràn ngập gương mặt hắn. Giờ khắc này ánh mắt hắn cũng thoáng như sương mù: “Nữ nhân kia thật sự nhường Huyền Tôn Lệnh cho thế tử nước Hoàng! Nàng thật là…”
Lời cuối ngập ngừng không nói ra, khẩu khí làm người khác khó đoán.
“Vậy tại sao phải đi Hoa Quốc, công tử, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, vì sao không trở về?”. Chung Ly nhăn mặt nhíu mày hỏi. Cậu mới chỉ mười lăm tuổi, dù đã quen theo công tử phiêu bạt giang hồ từ năm bảy tuổi, nhưng xa nhà quá lâu rồi, thật tình cậu rất nhớ mẫu thân.
“Đi Hoa Quốc, có rất nhiều lý do.”. Sương mù dày đặc bao phủ khuôn mặt Phong Tức, tình cờ phản chiếu ánh sáng mặt trời, hắn đặt chén trà xuống rồi đứng dậy vỗ đầu Chung Ly: “Chung Ly, chúng ta sẽ về nhà, nhanh thôi.”
“Dạ.” Chung Ly an tâm gật đầu: “Công tử, tôi lui xuống trước.”
Sau khi Chung Ly trở ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Phong Tức, hắn đến bên cửa sổ, vươn người đón ánh mặt trời, đôi mắt nhíu lại nhìn đàn chim bay lướt qua sông, tự lẩm bẩm: “Hoa Quốc à…”
Trong khoang thuyền, Phượng Tê Ngô vừa tỉnh lại đã thấy một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng bên giường, đầu búi hai búi tóc, nụ cười ngọt ngào, trên khuôn mặt thật thà hiện lên hai lúm đồng tiền, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Phượng cô nương, cô tỉnh rồi, nô tỳ tên là Tiếu Nhi, công tử dặn nô tỳ kể từ giờ trở đi sẽ là người hầu hạ cô nương.” Tiếu Nhi cười giòn tan.
Phượng Tê Ngô nhàn nhạt gật đầu, ngồi dậy.
“Cô nương muốn dậy sao? Tiếu Nhi hầu hạ người.” Tiếu Nhi vừa nói vừa bắt đầu làm, giúp Phượng Tê Ngô thay quần áo, rửa mặt chải đầu, sau đó trang điểm cho nàng.
Còn Phượng Tê Ngô từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trầm mặc phối hợp.
“Cô nương thật xinh đẹp.”
Trang điểm xong, nhìn dung mạo đoan trang thanh nhã như hoa trong gương đồng, Tiếu Nhi không khỏi khen ngợi.
Khóe môi Phượng Tê Ngô giãn ra, hưởng ứng lời khen của cô.
“Em mang bữa sáng lên cho cô nương.”. Tiếu Nhi mở cửa rời đi.
Phượng Tê Ngô đứng lên, đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, ánh mặt trời xuyên qua chói mắt. Nàng không khỏi nhíu mắt lại, quay đầu đánh giá khoang thuyền, mọi thứ ở đây đều hết sức đắt tiền, nhưng khi kết hợp lại chẳng thấy thô tục, mỗi một vật đều được sắp xếp hợp lý. Chợt đưa mắt nhìn quanh, dường như có một sự cao quý trang nhã bao phủ, nàng nghĩ, gia tộc mình ngày xưa khi còn hưng thịnh cũng chẳng xa hoa đến thế.
Chiếc thuyền vô cùng rộng rãi nhưng người trên thuyền thì không nhiều, ngoại trừ mấy gia nhân thì nàng chưa hề gặp ai nữa. Nàng cảm thấy trên thuyền dường như không chỉ có mấy người này thôi, nhưng những người khác đang ở đâu? Còn hắn? Hắn đâu rồi?
“Cô nương, dùng điểm tâm đi.”. Tiếu Nhi đã trở về.
Phượng Tê Ngô đến trước bàn rồi ngồi xuống, trầm mặc ăn sáng, Tiếu Nhi đứng bên cạnh cầm khăn tay nóng cho nàng.
Đối với sự im lặng của Phượng Tê Ngô, Tiếu Nhi cũng lơ đãng không chú ý, từ đầu đến cuối đều mang bộ dáng tươi cười, khi cô mang bát đũa sang phòng bếp rồi quay lại đã thấy Phượng Tê Ngô lấy ra cây tỳ bà.
Hai ba tiếng đàn ríu rít leng keng cất lên vẫn chưa tạo thành một khúc. Ánh mắt Phượng Tê Ngô dán chặt vào đầu ngón tay, đầu ngón tay kéo căng dây đàn, dây đàn xoắn lại…
“Phượng cô nương, nàng thức dậy chưa?”. Giọng nói nhàn nhạt nhã nhặn của Phong Tức chợt vang lên.
Phượng Tê Ngô run người, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
“Công tử đang ở trên khoang thuyền.”. Tiếu Nhi thốt lên.
“Đến đây trò chuyện với ta nhé, được không?”. Thanh âm của Phong Tức vang lên rõ ràng, tựa như người đang đứng trước mặt.
Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà đứng dậy, Tiếu Nhi mở cửa, dẫn nàng đến khoang thuyền.
Giây phút đẩy cánh cửa ra, trước mắt nàng là một bóng dáng cao ngất mạnh mẽ đang quay lưng về phía cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên qua song cửa chiếu vào người hắn, toàn thân hắn nhuộm một dải sáng mỏng lung linh.
Nghe tiếng mở cửa, hắn xoay người lại, ánh sáng quanh thân cũng lưu động, giơ tay phất áo, ánh nắng rơi rơi, trong chớp mắt, căn phòng u ám, cõi lòng âm u của ai đó đã được soi rọi. Ánh dương quang nhảy múa, trái tim nàng cũng nhảy theo, sau đó… con ngươi đen thuần như ngọc kia di chuyển, nàng có thể thấy được sự ấm áp từ màu đen đó, một sự ấm áp được giấu kín thật sâu, thật bí mật như thế, chợt như vô tình hiển hiện, chỉ là… chàng giấu nó vì ai?
“Phượng cô nương đã quen chưa?”. Phong Tức ôn hòa cười hỏi, vẫy tay tỏ ý mời nàng ngồi.
“Tê Ngô đã sớm quen với ‘tùy ngộ nhi an’[].”. Phượng Tê Ngô cũng thản nhiên đáp, nàng bước đến chiếc ghế mềm mại bên cạnh, ngồi xuống.
[]Tuỳ ngộ nhi an: thích ứng trong mọi tình cảnh; thoả mãn trong mọi tình cảnh; gặp sao yên vậy
“Phượng Tê Ngô… Tê Ngô… Tên này thật là hay!”. Phong Tức ngồi xuống chiếc ghế lớn, ánh mắt nhu hòa nhìn Phượng Tê Ngô, cô gái này vẫn luôn lạnh lẽo thê lương. Hắn cất tiếng hỏi tiếp: “Trong nhà Tê Ngô có bao nhiêu người?”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp của Phong Tức gọi “Tê Ngô”, con ngươi nàng nháy mắt tỏa ra hào quang dịu dàng mà ấm áp, khuôn mặt như ngọc lấp lánh, làn da trắng hơn sương tuyết, diễm lệ chói lóa, rơi vào mắt bốn người trong phòng, làm trong lòng họ không khỏi tán thưởng.
“Không nhà không người thân, nơi nào có ngô, nơi đấy có tê.” []. Thanh âm Phượng Tê Ngô lúc ẩn lúc hiện theo gió bay đi, ánh mắt nàng rơi vào đôi con ngươi Phong Tức, dường như mang theo sự cố chấp.
[]Nơi nào có ngô, nơi đấy có tê: Nơi nào có ngô đồng, nơi ấy có chim đậu – Nghĩa tương tự “Đất lành chim đậu”
Phong Tức nghe thấy liền nhìn vào đôi mắt nàng, ánh mắt như vậy làm hắn bỗng vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ vén vài sợi tóc mai trên trán Phượng Tê Ngô, sau đó đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt nàng… mày như lông vũ, mắt như vì sao, da trắng như tuyết, môi tựa cánh hoa… Khuôn mặt không chút điểm trang vẫn đoan nhã tự nhiên, lạnh nhạt thanh quý. Đúng là giai nhân tuyệt sắc, mười năm giang hồ, đã lâu không gặp một nhân vật nhẹ nhàng khoan thai thế này.
“Vì sao?”. Phong Tức trầm giọng hỏi không rõ ràng nhưng Phượng Tê Ngô hiểu được.
Mặc cho đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua khuôn mặt mà chưa ai dám chạm vào của nàng, Phượng Tê Ngô cảm giác được sự ấm áp và mùi hương nhẹ nhàng thơm mát ấy thoảng qua cánh mũi, thanh nhã như u lan.
Phượng Tê Ngô khẽ khép đôi mi, thì thầm nói: “Vì thiếp tự nguyện!”
Đúng vậy, bởi vì tự nguyện! Bởi vì nàng tự nguyện!
Tay Phong Tức nhẹ nhàng dừng trên cằm nàng, nâng cằm lên, thở dài gọi tên: “Tê Ngô.”
Phượng Tê Ngô mở mắt, đôi mắt trong veo như nước, không vấy bẩn tạp chất, cũng chẳng có sự do dự, phản chiếu bóng dáng của người trước mắt, một bóng dáng thật rõ ràng.
Dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ chính mình như vậy, cặp mắt thuần khiết kia phản chiếu sự ôn hòa mà vô tình của hắn, Phong Tức chợt có chút phân vân, thu lại lời sắp nói, nắm bàn tay lại, cánh tay buông xuống, mỉm cười ưu nhã thản nhiên: “Tê Ngô, ta sẽ giúp nàng tìm một cây ngô đồng tốt nhất.”
Trái tim nàng chợt trầm xuống, trong nháy mắt đau đớn vô bờ, vì sao không phải câu: “Ta sẽ là cây ngô đồng tốt nhất cho nàng”?
“Nếu Tê Ngô không thích nói chuyện, vậy thì nàng xướng một khúc đi.”. Phong Tức dựa vào chiếc ghế lớn, hắn vẫn là Phong công tử cao quý như vương hầu, trên gương mặt vẫn thấp thoáng nụ cười nhẹ nhàng ung dung không đổi dù trải qua nghìn vạn năm: “Giọng hát của Tê Ngô tựa như âm thanh của thiên nhiên, khiến mọi người nghe mãi không chán, ta rất thích.”
Rất thích thật không? Vậy thì tốt, xướng cho hắn nghe một trăm năm cũng được.
“Công tử đã nghe qua ‘Tư Đế Hương’ chưa?”. Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng hỏi.
“Tê Ngô hát cho ta nghe đi.”. Phong tức nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng người.
“Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu
Trai trẻ phong lưu bước bước mau
Ước nguyện chung thân bên chàng ấy
Dẫu tình có nhạt cũng không sầu” []
[]Ngày xuân du, hạnh hoa xuy đầu đầy, mạch thượng nhà ai còn trẻ đủ phong lưu? Thiếp nghĩ tương thân giá cùng một sinh nghỉ. Túng bị vô tình khí, bất năng xấu hổ. – Tư Đế Hương, bài thơ sáng tác bởi Vi Trang thời Đường
Tiếng ca trong trẻo không nhiễm bụi trần uốn lượn trong phòng, bay ra khung cửa sổ, tung tẩy khắp mặt sông.
Mặt sông mênh mông, ánh nắng tươi sáng, cỏ lau um tùm, vài con thuyền đánh cá chở theo người ngư ca hào sảng, làm bạn với tiếng hót của chim bói cá, tất cả hòa quyện thành bức tranh tươi đẹp, ở giữa là làn khói mơ hồ quấn quanh.
“…Thiếp nguyện chung thân bên chàng ấy
Dẫu chàng vô tình cũng không sầu…”
Chữ “vô tình” và chữ “không sầu” quấn quýt si mê với nhau, tựa như trái tim như biển lớn của nàng không oán không hối, dù cho gió thổi cũng chẳng thể tan biến.
Thành Thái, Nam Quốc.
Thành Thái là một tòa thành ở nước Nam, rất thuận tiện đi sang thành Nhĩ – vốn là một tòa biên thành tiếp giáp nước Hoàng. Ngày xưa muốn đến thành Nhĩ phải đến thành Qua, thành Duẫn trước, thế nhưng vào “Đại chiến thành Qua” năm năm trước, hai tòa thành này đã bị nước Hoàng thôn tính.
“Tốt lắm, cuối cùng cũng đến được thành Thái.”
Đứng ngoài cổng thành, Phong Tịch ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ lớn được khắc trên cổng thành, cảm thán nói.
“Phác nhi, đệ nhanh lên một chút, chúng ta vào thành ăn cơm.”. Phong Tịch quay đầu gọi cậu ấm đang nhích từng bước kia.
“Tỷ có tiền ăn cơm không?”. Hàn Phác ôm cái bao tử trống rỗng, uể oải nói.
Hai người lúc này trông rất sạch sẽ chỉnh tề, ngoại trừ mặt Hàn Phác có vẻ hơi xanh xao.
“Không có.”. Phong Tịch phủi phủi cái túi tiền bên người, hết sức thẳng thắn đáp.
“Không có tiền thì sao ăn cơm? Chẳng lẽ tỷ muốn ăn cướp?”. Hàn Phác đứng thẳng lưng, chân thật nói.
Không nên trách cậu nói năng lỗ mãng, chẳng qua mấy ngày nay ở chung với Phong Tịch đã làm cậu hiểu được rằng, bất kỳ hành vi nào không bình thường mà đối với Phong Tịch thì nó cũng trở thành bình thường.
“Cướp?”. Phong Tịch quái đản kêu lên, lắc đầu luôn: “Sao mà được, ta đường đường là Bạch Phong Tịch, há có thể làm cái chuyện đấy!”
“Những chuyện này mà tỷ còn nói không làm sao? Thuốc nhà đệ tỷ cũng đến cướp, không phải cướp thì là gì?”. Hàn Phác bĩu môi nói.
Nghĩ lại thì ban đầu cậu cũng sùng bái ngưỡng mộ hai vị đại hiệp Bạch Phong Hắc Tức lắm, bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của họ, ai ngờ đâu mấy cái vị đại hiệp này thỉnh thoảng cũng chẳng khác gì vô lại.
“Hì hì, Phác nhi, về chuyện thuốc nhà đệ, cái đó người ta kêu là làm từ thiện.”. Phong Tịch cười ruồi: “Còn chuyện tiền ăn hôm nay, ta sẽ tìm cách.”
“Tìm cách gì?”
“Đi theo ta.” Phong Tịch ngắm đôi mắt của Hàn Phác, cười có ý đồ.
Bị nàng nhìn, Hàn Phác cảm thấy lạnh gáy, lông tơ dựng đứng, trực giác cậu mách bảo không ổn.
“Đi mau, Phác nhi, còn ngớ ra làm gì nữa.”. Phong Tịch thúc giục cậu.
Hàn Phác không thể làm gì khác, đành đi theo Phong Tịch.
Hai người rẽ qua hai con đường, đằng trước khu phố hết sức náo nhiệt, người đi đường chen chúc nhau.
“Đến rồi.”
Nghe tiếng kêu của Phong Tịch, cậu ngước lên nhìn, thấy tấm biển trên đầu ghi hai chữ to thật to: “Sòng bạc”.
“Đây không phải là quán cơm, đây là sòng bạc mà!”. Hàn Phác la lớn. Tuy rằng lúc thầy giáo đến dạy cậu hay trốn học, nhưng bốn chữ “Sòng bạc Cửu Thái” này cậu vẫn hiểu nghĩa nha.
“Thì ta biết nó là sòng bạc.”. Phong Tịch vỗ đầu cậu, chỉ vào biển hiệu: “Nghe nói ‘Sòng bạc Cửu Thái’ này là sòng lớn nhất ở thành Thái, không xảo trá, cũng không ức hiếp lừa gạt người chơi!”
“Chẳng lẽ tỷ muốn đi đánh bài thắng để kiếm tiền ăn cơm sao?”. Hàn Phác suy đoán ý đồ của nàng. Mà hao tổn tâm tư suy nghĩ làm gì, nữ nhân được xưng tụng đại hiệp võ lâm này tất nhiên biết đánh bạc. Mấy tháng sống chung với nàng, cậu chẳng lạ gì những chuyện kỳ quái nữa.
“Phác nhi, đệ cũng không ngốc lắm!”. Phong Tịch tán thưởng nói.
“Tỷ không có tiền thì lấy gì đặt cược?”. Hàn Phác nghi ngờ hỏi, cậu không bị mấy cái câu dụ dỗ của nàng mê hoặc đâu, mỗi khi nàng khen cậu cái gì, thì nhất định đang có âm mưu nguy hiểm với cậu.
“Ai bảo ta không có tiền đặt cược.”. Phong Tịch cười tủm tỉm, nụ cười này bây giờ trông có chút giống Phong Tức.
Hàn Phác nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt quan sát miếng tuyết ngọc hình trăng khuyết trên trán nàng.
“Lẽ nào tỷ muốn dùng khối nguyệt ngọc này đặt cược? Còn không thì đem nó ra cửa hiệu đổi lấy vài cái ngân diệp cho đảm bảo.”. Có điều đây là ký hiệu ‘Tố y tuyết nguyệt’ của nàng, lỡ nàng thua bạc thì biết làm sao? Miếng tuyết ngọc này trên đời chỉ có một khối thôi, cũng giống như miếng ngọc màu đen của Phong Tức kia.
“Thứ này à…” Đầu ngón tay Phong Tịch khẽ vuốt miếng ngọc ánh trăng, tiếc hận đáp: “Đây là vật gia truyền, không thể bán, không thì ta đã sớm đem nó đổi cơm ăn rồi.”.
“Vậy thì tỷ dùng cái gì làm tiền vốn bây giờ?”. Hàn Phác thận trọng vừa hỏi vừa chạy xa Phong Tịch ba bước. Trên đường đi, những thứ trên người cậu có thể bán thì đã bán hết rồi, chỉ còn lại thanh dao găm gia truyền mà cha tặng cậu, quyết không thể để nàng mang đi bán lấy tiền đánh bạc được, nếu lỡ thua, sau này xuống lòng đất sẽ bị cha đánh vỡ đầu mất.
“Đi theo ta rồi biết.”.Phong Tịch duỗi tay bắt lấy cậu, kéo cậu vào sòng bạc.
Vừa vào trong, cả hai người lập tức ngửi thấy một mùi lạ khó chịu và vô số tiếng gào thét rung trời.
“Chúng ta đến chơi bàn đơn giản nhất đi.”. Phong Tịch kéo Hàn Phác chen vào đám đông.
Tay của Hàn Phác bị Phong Tịch nắm, tay kia đưa lên bịt mũi.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, thời tiết rất lạnh, trong sòng bạc đều đóng kín các cửa, chỉ mở một cửa lớn, người lại quá đông, vì vậy không khí rất ngột ngạt. Nghĩ lại cậu được nuông chiều từ bé, mấy ngày nay đi theo Phong Tịch mặc dù phải ăn ngủ ngoài đường, thế nhưng chưa hề tiếp xúc qua những người thuộc tầng lớp hạ tiện thế này. Hiện giờ trong tai cậu vang lên tiếng mắng chửi thô bỉ, mắt chứng kiến những khuôn mặt tham lam đầy dục vọng, mũi ngửi thấy mùi mồ hôi chua lét pha trộn mùi hôi thối của cơ thể nhiều ngày không tắm, trong ngực bỗng dâng trào cảm xúc, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, thế nhưng tay vẫn bị Phong Tịch nắm chặt, không thể động đậy.
Mà Phong Tịch dắt cậu lượn trái lách phải, cuối cùng cũng chen được vào trong.
“Đặt nhanh! Đặt nhanh! Sắp mở rồi! Sắp mở rồi!”. Nhà cái còn đang gào thét.
“Ta đặt đại!”. Phong Tịch đập tay xuống đất.
Một tiếng kêu trong trẻo như làn gió vang lên làm cho con dân cờ bạc giật nảy mình, mọi ánh mắt đang nhìn chiếu bạc chuyển sang người nàng.
Thoáng chốc, mấy tên vốn không phân biệt nổi trời nam đất bắc, vợ con cha mẹ này như bị làn nước quất vào mặt, ai nấy đều giật mình tỉnh táo, đôi mắt đo đỏ nhìn cô gái áo trắng tóc dài đằng trước. Khí chất nàng tươi mát thuần khiết như đóa sen xanh, gương mặt trong veo không nhiễm bụi trần, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh tựa vì sao, nàng mỉm cười trêu đùa khiến mọi người nghi ngờ mình đang lạc trong mộng, tiên nữ ở đâu từ trên trời ngã xuống?
“Này! Ta đặt đại nha! Mau mở ra xem!”. Phong Tịch phất tay áo, một làn gió mát thoáng qua đánh thức nhà cái còn đang ngây ngốc.
“Hả… Tiên… cô nương… chỗ này… Đây không phải là chỗ cô nên tới.”. Nhà cái hồi phục tinh thần lúng túng nói.
“Tại sao ta không thể tới?”. Phong Tịch giơ tay chỉ vào đám đông: “Bọn họ tới được thì ta tới được, ông mau mau mở đi!”
“Cô nương, ở đây không phải chỗ cho phụ nữ chơi đùa.”. Bên cạnh lại có người khuyên.
“Tại sao?”. Phong Tịch nghiêng mắt liếc gã, người nọ bị ánh mắt của nàng đảo qua, không khỏi cúi đầu, nàng hỏi: “Đông Triều có luật quy định phụ nữ không được chơi cờ bạc? Hay là Nam Quốc có luật quy định phụ nữ không được bước chân vào sòng bạc?”
Chuyện này? Quả thật không có văn bản quy định rõ ràng. Mọi người thầm nghĩ, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy có nữ nhân bước vào sòng bạc, gào thét đặt cược, thật là hiếm có trên đời!
“Nếu không có, ta đây chơi tiếp!”. Thấy mọi người nghẹn họng, ngón tay Phong Tịch chỉ vào nhà cái: “Này ông kia, còn không mau mở đi! Chờ ông lâu lắm rồi!”
“Việc này… Cô nương… cô cược cái gì?”. Nhà cái bất đắc dĩ hỏi.
“Thì cược cái đó đó!” Phong Tịch nói.
“Cô nương, nhà cái hỏi cô cược bao nhiêu?”. Người bên cạnh có hảo tâm nhắc nhở.
“À, chuyện này hả?”. Phong Tịch kéo Hàn Phác lên phía trước. “Ta cược bằng tiểu tử này!”.
“Hả!”. Mọi người há hốc mồm, không ngờ nàng đánh cược bằng người thật luôn.
“Tỷ…”. Hàn Phác nghe vậy hoảng sợ, định quay đầu mở miệng kêu thì đột nhiên im bặt, cậu đã bị nàng điểm huyệt.
“Ông xem thử đứa nhỏ này bao nhiêu tiền?”. Phong Tịch cười híp mắt hỏi nhà cái.
“Năm ngân diệp nhé.”. Nhà cái nói, nhìn cậu bé này gầy teo yếu ớt, sợ sống còn không nổi, bây giờ mà trả năm ngân diệp đã là tốt lắm rồi.
“Năm ngân diệp ít quá.”. Phong Tịch cò kè mặc cả, tay vịn khuôn mặt Hàn Phác xoay về phía nhà cái: “Ông coi, đứa trẻ này mai mốt lớn lên đẹp trai nhường nào, mắt to mi dài, da mịn như nước, trông còn xinh đẹp hơn cả một bé gái, nếu như…”. Phong Tịch quỷ dị hạ giọng: “Nếu như có người nào lắm tiền đến mua… chắc chắn kiểu gì cũng được bốn mươi ngân diệp, ta cũng không cần đến bốn mươi ngân diệp, đành chịu thiệt chút, lấy mười ngân diệp thôi, thế nào?”
“Cái này… Cái này…”. Nhà cái nhìn khuôn mặt của Hàn Phác quả thật rất tuấn tú, chỉ có đôi mắt chồng chất phẫn nộ, ông ta bỗng cảm thấy sợ, dời ánh mắt: “Được rồi, vậy mười ngân diệp.”
“Thỏa thuận.”. Phong Tịch gật đầu giục nhà cái: “Mau mở đi, ta đặt đại!”
Nhà cái lắc xúc xắc, hơn mười ánh mắt theo dõi tay lão, cuối cùng lão đặt kịch xuống bàn, tất cả mọi người chăm chú nhìn cái đậy đĩa xóc.
“Mau mở ra! Mau mở ra!”
“Đại! Đại! Tiểu! Tiểu!”
Các con bạc thét lên, nhà cái thấy chúng nhân đã quá ham muốn, không khách khí giơ tay vét tiền.
“Ôi! Thua rồi!”
Người vui kẻ buồn.
“Lại nữa! Lại lần nữa!”
Phong Tịch hưng phấn kêu lên, bộ dáng đúng chuẩn dân cờ bạc, khi nãy mọi người vẫn thấy nàng có chút tiên khí siêu phàm thoát tục thì bây giờ chẳng còn sót lại chút gì.
Vì vậy nàng tiếp tục chơi mấy ván nữa, cũng không biết là do số nàng đỏ hay do nhà cái đặc biệt chiếu cố, dù cho có đặt bên nào thì khi mở ra cũng trúng đậm, chỉ sau vài ván, trước mặt nàng đã chất cả đống ngân diệp.
“Hôm nay thật may mắn quá!”. Phong Tịch vừa nhét nhét ngân phiếu vào túi, vừa cười híp cả mắt: “Thật ngại quá, ta có việc phải đi trước.”
“Cô… Cô đi hả?”. Nhà cái không khỏi kêu lên, thắng tiền rồi bỏ đi?
“Đúng đó, ta rất đói bụng, muốn đi ăn cơm, hôm khác sẽ quay lại chơi.”. Phong Tịch quay đầu cười, mặt mày rạng rỡ như hoa, mọi người rung động hoa mắt, chẳng biết lúc này là lúc nào, trong khi đang mơ mơ màng màng, nàng đã dắt tay Hàn Phác đi mất.
Bước trên đường lớn, cuối cùng Phong Tịch cũng giải huyệt cho Hàn Phác.
“Tỷ… Tỷ dám lấy đệ làm vốn đặt cược! Tỷ muốn bán đệ đi sao?”. Hàn Phác vừa thoát khỏi bị điểm huyệt lập tức kêu gào, không quan tâm đến những người xung quanh.
“Suỵt!”. Phong Tịch giơ đầu ngón tay lên môi, ánh mắt cười như không cười nhìn Hàn Phác: “Phác nhi, đệ có muốn bị điểm huyệt tiếp không?”
Một câu nói ra thật hiệu nghiệm, Hàn Phác im ngay không dám kêu gào nữa, nhưng lòng cậu vẫn tràn ngập lửa giận, toàn thân phát run, nước mắt ầng ậng, không cam lòng lên tiếng: “Uổng công đệ tin tưởng tỷ như vậy, xem tỷ như người thân, thế mà tỷ lại mang đệ đi đánh bạc, còn muốn bán đệ cho mấy kẻ lắm tiền.”
“Phác nhi, đó chỉ là cách tạm thời thôi, đừng để ý nữa.”. Phong Tịch vỗ đầu cậu như đang vuốt ve một chú chó nhỏ không vâng lời.
“Nếu như tỷ thua thì biết làm sao? Chẳng lẽ bán đệ thật?”. Hàn Phác dĩ nhiên không tin.
“Sao thế được!” Phong Tịch kiên quyết bác bỏ lời cậu.
“Hứ! Coi như tỷ cũng có lương tâm.”. Hàn Phác hừ một tiếng.
Ai ngờ nàng lại nói như vầy:.
“Phác nhi, đệ chưa biết tỷ tỷ ta sao rồi.”. Phong Tịch lùi lại về phía sau, gật gù đắc ý nói: “Ngày xưa ta tung hoành ngang dọc các sòng bạc gần mười năm, có bao giờ thua đâu, với bản lĩnh của ta, muốn đại là đại, muốn tiểu là tiểu, không có chuyện đánh thua!”. Nàng nói rất tự hào.
“Tỷ…”. Hàn Phác vừa nghe xong thì tức giận trừng mắt líu lưỡi, hất đầu xoay người đi, vừa đi vừa cả giận: “Đệ không muốn theo tỷ nữa! Đệ không cũng không nhận tỷ là tỷ tỷ nữa! Không bao giờ… để ý đến tỷ nữa!”
“Phác nhi! Phác nhi!”. Phong Tịch nhìn dáng vẻ giận dỗi của cậu thì vội vàng kéo lại, ôn nhu trấn an: “Phác nhi, yên tâm đi, tỷ tỷ quyết không thua để mất đệ đâu, đây chẳng qua là tỷ đùa chút thôi, thật sự sẽ không thua đâu! Nếu có thua thì ta cũng cướp đệ về! Nên biết rằng với võ công của ta, ngay cả con hồ ly đen kia có tới cũng cướp không lại ta!”
“Hừ!”. Hàn Phác tuy bị kéo tay nhưng vẫn xoay mặt qua chỗ khác, phớt lờ nàng.
“Phác nhi ngoan, tỷ tỷ hứa với đệ, mai mốt không bao giờ mang đệ đi cược bạc nữa!” Phong Tịch bất đắc dĩ chỉ biết dùng những lời tốt đẹp để xoa dịu cậu.
“Đây là tỷ nói đó nhé, nói thì phải giữ lời! Sau này không được mang đệ đánh cược nữa!”.
“Ừ! Ta sẽ giữ lời!”. Phong Tịch gật đầu.
“Sau này bất luận thế nào cũng không được mang đệ ra đánh bạc! Không được bán đệ đi! Không được chán ghét đệ! Cũng không cho… không cho tỷ vứt bỏ đệ!”.
Nói xong câu cuối Hàn Phác bỗng khóc thút thít, vành mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống. Một nỗi sợ hãi vồ lấy cậu, cậu sợ mình bị bỏ rơi, sợ phải lẻ loi một mình như trong đêm hỏa hoạn hôm đó, dù la hét rách cả họng cũng không ai trả lời!
“Được, được, được! Ta đồng ý hết với đệ!”. Phong Tịch thấy cậu khóc thì không khỏi thở dài, ôm cậu vào lòng, không còn ý muốn đùa giỡn nữa.
Thật ra cậu vẫn chỉ là một đứa bé vốn đang nằm trong lòng vờ làm nũng cha mẹ, thế nhưng số phận đẩy đưa, không bao giờ cậu có cơ hội làm điều đó nữa. Những năm tháng sau này chỉ còn phong ba giang hồ làm bạn, đi khắp bốn phương sống cuộc đời còn lại của mình. Mà nàng lại là một khúc gỗ duy nhất trên dòng sông mà cậu có thể bám vào, đến khi khúc gỗ ấy cũng muốn bỏ cậu đi, một kẻ vốn đang khủng hoảng vì tan cửa nát nhà như cậu sẽ không thể chịu nổi đả kích to lớn.
“Phác nhi, tỷ tỷ sẽ không bỏ đệ, tỷ tỷ sẽ chăm sóc đệ cho đến khi đệ có thể tự mình bay giữa trời.”. Nàng bất tri bất giác nói.
“Tỷ hứa rồi đó, tỷ không được đổi ý!”. Hai tay cậu ôm chặt lấy Phong Tịch, chỉ sợ cái ôm ấm áp này sẽ đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của người qua lại đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy một lớn một nhỏ nương tựa nhau giữa đường, khiến cho họ cảm thán thở dài, sau đó liền quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Hai người kia tựa như hai cánh chim hồng nhạn lạc đàn, cô độc bay qua vạn lý mới tìm thấy nhau, làm người ta không nỡ quấy rầy.
“Được rồi, đi ăn cơm trước nào!”. Phong Tịch buông Hàn Phác ra, lau nước mắt trên mặt cậu: “Lớn rồi mà còn khóc, nhớ năm xưa khi tỷ ra ngoài cũng chưa từng khóc, người khóc là cha tỷ đó.”
“Dạ.” Hàn Phác ngượng ngùng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt.
Hai người muốn tìm một quán trọ để ăn cơm thì phía trước có một đám người đang đến. Từ già trẻ đến lớn bé đều ngồi trên xe bò, có người khiêng sọt, vác bao lớn bao nhỏ trên lưng, sắc mặt ai cũng vội vã tái vàng, khắp thân đầy gió bụi. Mọi người liền nhường đường cho họ, Phong Tịch và Hàn Phác cũng tránh sang một bên, nhìn nhóm người này xuyên qua đám đông, thẳng về hướng cửa nam thành Thái.
“Ôi! Lại thêm người chạy nạn nữa rồi!”. Bên tai có người than thở.
“Lão bá, những người này từ đâu đến đây? Bọn họ đang đi đâu?”. Phong Tịch hỏi một lão già đứng bên đường.
“Đại khái là cô nương đã lâu rồi chưa vào thành đúng không?”. Lão già đánh giá Phong Tịch, có chút ngạc nhiên khi thấy dung nhan phi phàm của nàng: “Đám người này đều đến từ thành Dị, thành Giám, Vương phái đại tướng quân Thác Bát Hoằng tấn công nước Bạch, họ chạy nạn đến đây.”
“Tấn công nước Bạch? Chuyện này xảy ra khi nào?”. Phong Tịch nghe vậy không khỏi cả kinh, mấy ngày nay đều mang Hàn Phác đi đường núi, chưa hề vào thành, ngay cả tin tức quan trọng thế nàng cũng chưa nghe tới.
“Đó là chuyện khoảng một tháng trước rồi.”. Lão già cảm thán: “Chẳng biết Huyền Tôn Lệnh này sẽ lấy thêm bao nhiêu mạng người nữa đây!”
“Huyền Tôn Lệnh? Nam Vương xuất binh công thành là vì Huyền Tôn Lệnh đang ở nước Bạch ư?”. Ánh sáng trong mắt Phong Tịch lạnh dần.
“Đúng vậy.”. Lão già như trải qua tang thương, âm thầm đau xót: “Huyền Tôn Lệnh ơi Huyền Tôn Lệnh! Vì nó mà không biết bao nhiêu người chết!”
“Chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.”. Phong Tịch tự mình than thở.
Huyền Tôn Lệnh xuất hiện ở Bạch Quốc rồi mất tung tích, trừ nàng ra thì chẳng còn ai biết lệnh đã rơi vào tay thế tử nước Hoàng. Những người khác đều cho rằng Bạch Vương đã đoạt được, mà Nam Vương lấy cái cớ Huyền Tôn Lệnh mà tấn công nước Bạch, mục đích chính của y là nhân cơ hội này chiếm luôn hai thành trì của Bạch Quốc.
“Đến đây là an toàn rồi, họ còn muốn đi đâu nữa?”. Hàn Phác thắc mắc trong lòng.
Nếu đã tránh họa thì thành Thái cách thành Dị, thành Giám đến mấy thành, đã sớm tránh khỏi chiến tranh, không hiểu vì sao những người đó vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước đến thành Nhĩ, cũng là một tòa biên thành.
“Bọn họ muốn đi Hoàng Quốc chứ sao.”. Lão già nhìn về cuối con đường nói, cửa nam bên đó, ra khỏi cửa nam là đường thông đến thành Nhĩ: “Bạch, Nam hai nước chiến tranh liên miên, lực lượng ngang nhau, mỗi khi khai chiến không có bên nào chiếm ưu thế. Những người ngồi ở vương điện thì không nói, người khổ chỉ toàn là con dân bách tính, hỗn loạn bất ổn, gia đình người thân khó bảo toàn. Nước Hoàng lại là nước lớn trong sáu nước chư hầu, ít có chiến tranh, vả lại đều thu xếp ổn thỏa cho hết thảy những ai chạy nạn từ quốc gia khác đến, đối với những người dân này mà nói, nước Hoàng là chốn thiên đường.”
“Vậy sao bọn họ không đến Bạch Phong Quốc, Hoa Quốc, Hắc Phong Quốc?”. Hàn Phác hỏi: “Hoa Quốc không phải là nước giàu nhất trong sáu nước sao?”
“Ôi, tiểu huynh đệ, Hoa Quốc xa quá.”. Lão già mỉm cười nhìn Hàn Phác: “Đối với dân chạy nạn nước Nam, Bạch Phong Quốc, Hoa Quốc thật sự rất xa, huống chi Hoàng Quốc trước mặt cũng đâu thua kém gì hai nước đấy, đương nhiên họ sẽ đến nơi gần nhất. Về phần dân chạy nạn nước Bạch, có lẽ họ đang chạy đến Hắc Phong Quốc.”
“À.”. Hàn Phác gật đầu, quay lại nhìn Phong Tịch, phát hiện ra ánh mắt cùa nàng đang nhìn gì đó phía trước.
Đó là một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi trong đám đông chạy nạn, có vẻ rất đói, chỉ vào hàng bánh nướng bên đường mà gào khóc, người mẹ uể oải tiều tụy của nó tìm mọi cách dỗ dành nhưng nó vẫn không ngừng, bà đành bất đắc dĩ đến ăn xin chủ quán, lại bị chủ quán đẩy ra, ngã nhào trên đất.
Ánh mắt lão già cũng nhìn qua đằng kia, chỉ thở dài thật sâu: “Mỗi ngày đều có những người như vậy đấy, nếu lão Hách quê mùa này còn bố thí cho họ nữa thì chính lão cũng không có cơm để ăn. Ai! Kỳ thật dân chúng bình thường chỉ mong có cơm ăn mà thôi, đâu quan tâm đến chuyện Huyền Tôn Lệnh quý hơn hay là Huyền Mặc Lệnh quý hơn.”
Phong Tịch đi qua, đỡ người đàn bà trên mặt đất dậy, móc từ trong túi ra mấy tấm ngân diệp đưa cho bà ta.
“Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!”. Người đàn bà vừa thấy ngân diệp lớn thế này, cho rằng mình đã gặp được thần tiên, luôn mồm cảm tạ.
Phong Tịch lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt, không còn nét sáng lạn như trước, quay lại nắm tay Hàn Phác: “Phác nhi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn trong xanh, ánh dương quang vẫn long lanh như trước.
“Kỳ thật mọi chuyện rất đơn giản, dân chúng chỉ mong có cơm ăn mà thôi… chỉ mong có cơm ăn mà thôi.”
Phong Tịch thì thào thở dài, mang theo nỗi buồn vô cớ, cũng dường như đã hiểu ra chuyện gì.