Sau một tuần, tình trạng của Lục Minh Tiêu tốt hơn nhiều, Diệp Hàm Tranh không dám tỏ ra buồn ngủ trước mặt hắn, đành phải len lén ngủ gà ngủ gật trong lớp vào ban ngày, thím Vương nói bị hoảng sợ cũng là một loại bệnh, nếu như không quên được, khắc ở trong lòng cả một đời, sau này chắc chắn dẽ để lại di chứng.
Diệp Hàm Tranh sợ hãi, lại không dám ngủ, dẫn đến sáng nay khi mặc quần áo giúp Lục Minh Tiêu cài sai hai cái khuy áo, đầu nặng trình trịch còn suýt chút nữa đâm vào ngực hắn.
Lục Minh Tiêu lùi nửa bước, cau mày hỏi: “Cậu là thằng ngốc à?” Diệp Hàm Tranh toét miệng cười, định lừa gạt qua cửa.
Lúc nghỉ giữa tiết, Kiều Khả phàn nàn: “Giáo viên bất công quá đi, Diệp Hàm Tranh lên lớp ngủ gật thì quan tâm nó có phải bị ốm hay không, nếu như tôi mà ngủ gật trong giờ học, sẽ đuổi tôi ra ngoài phạt đứng!”
Từ Sênh nói trúng tim đen: “Bởi vì ngày thường cậu ấy nghe lời, ông không nghe lời chút nào.” Lại xác nhận với Diệp Hàm Tranh: “Cậu sẽ không thật sự bị ốm chứ?”
Diệp Hàm Tranh nằm sấp trên bàn mơ mơ màng màng nói: “Không bị ốm, chỉ hơi buồn ngủ.”
“Nửa đêm mày đi làm ăn trộm hả?” Hôm qua Kiều Khả cuối cùng cũng mua được ván trượt, lại gần bên cạnh Diệp Hàm Tranh nói: “Lúc nãy tao đến nhà vệ sinh nhìn thấy bạn học tiểu học của mày.”
Diệp Hàm Tranh ngẩng đầu, cằm ép trên mu bàn tay hỏi: “Ai nhỉ?”
“Chính là cái người giúp bọn mình ấy, hình như tên là Lương Thiệu Vũ, tao vốn định nói cảm ơn với nó, nhưng nó tránh đi rõ xa, thật giống như tao là hồng thủy mãnh thú.”
Diệp Hàm Tranh nhớ lại, nhưng cậu không có ấn tượng gì về Lương Thiệu Vũ, Kiều Khả nói: “Nhưng mà tao vẫn nói cảm ơn với nó, dù sao nhận người một giọt cần phải dũng tuyền tương báo (), nhưng người này có hơi kỳ lạ.”
() câu gốc là tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: cho dù nhận được một chút ân huệ nho nhỏ của người ta cũng nên báo đáp gấp bội.
Bốn mắt lại một lần nữa phối hợp quay đầu lại: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Rõ ràng hôm đó nó giúp bọn tao, kết quả lại nói xấu sau lưng Diệp Hàm Tranh không dễ chọc, nó sợ bị chuyển trường mới giúp đỡ, còn bảo tao cách xa Diệp Hàm Tranh ra, để khỏi sau này dẫn lửa thiêu thân.”
Bốn mắt hỏi: “Có ý gì?”
Kiều Khả nói: “Tao cũng không biết, nhưng ghét loại người nói xấu sau lưng như nó, kiên quyết giữ gìn tình hữu nghị giữa tao và bạn học Diệp!” Nói rồi đập một phát lên vai Diệp Hàm Tranh, cười khà khà nói: “Có cảm động lắm không?”
Đợi cả buổi Diệp Hàm Tranh cũng không đáp lại, Kiều Khả cúi đầu, phát hiện cậu đã nằm sấp trên mu bàn tay ngủ rồi.
“Rốt cuộc là buồn ngủ tới mức nào đây?” Kiều Khả gãi tóc, lúc dự định đổi đối tượng khác để khoe khang ván trượt mới lợi hại cỡ nào, đột nhiên phát hiện Từ Sênh lấy ra một cái gương nhỏ trong ngăn kéo, soi gương tô son, Kiều Khả nói: “Bà điên rồi hả?”
Từ Sênh vậy mà không phản bác, chỉnh sửa xong ngay ngắn ngồi tại chỗ đọc sách, giả vờ như là thục nữ, động tác của không ít đứa con gái trong lớp giống hệt cô, còn có mấy người thẹn thùng xì xào bàn tán, Kiểu Khả ngờ vực mà ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng ở cửa phòng học, dừng lại vài giây đồng hồ, quay người rời đi.
Diệp Hàm Tranh ngủ bù ở trường, buổi tối lên tinh thần một chút, canh giữ ở bên giường của Lục Minh Tiêu lẳng lặng chờ, nhưng hôm nay Lục Minh Tiêu hơi lạ, mặc dù không vùng vẫy ra mồ hôi lạnh, nhưng từ đầu đến cuối hơi cau mày, tuy không rõ ràng, nhưng Diệp Hàm Tranh vẫn nhìn ra, sợ hắn lại gặp ác mộng, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, nhỏ giọng vỗ về bên tai.
Ngày hôm sau không cần đi học, Diệp Hàm Tranh đi theo quản gia đến sân tỉa hoa cỏ, quản gia nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, dặn đi dặn lại cậu đang chăm sóc Lục Minh Tiêu đồng thời bản thân cũng phải chú ý nghỉ ngơi, Diệp Hàm Tranh nghe lời gật đầu, nhìn quản gia cắt đi mấy cành hoa nở héo hỏi: “Đây là hoa dành dành ạ?”
“Không phải.” Quản gia nói: “Trông giống thế thôi.” Cụ thể tên là gì, y cũng không biết rõ, chỉ biết loại hoa này tựa như có một ít tác dụng an thần trợ ngủ, Trình Thư Uẩn cảm thấy đẹp, bèn chuyển về mấy cây trồng ở trong sân, Diệp Hàm Tranh hỏi: “Vậy có thể trồng trong chậu hoa không?”
Quản gia nói: “Có thể, chỉ cần có thể đón ánh nắng là được.” Đang trò chuyện, người giúp việc chạy ra, nói là Trình Thư Uẩn gọi điện, hai vợ chồng già từ năm trước đến bây giờ đều chơi ở bên ngoài, thỉnh thoảng gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình của cháu trai, quan tâm một chút, quản gia thả kéo xuống đứng lên, vậy mà nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.
“Cậu chủ dậy rồi?” Y đi vài bước mới hỏi: “Dậy từ lúc nào?”
Người giúp việc nói: “Lúc hai người đi ra thì xuống lầu, luôn đứng ở đó, vẫn chưa ăn sáng.”
Quản gia nói: “Đi chuẩn bị trước đi.” Y vội vàng quay vào nghe điện thoại, sau khi cúp điện thoại mới đi tới sau lưng Lục Minh Tiêu, Lục Minh Tiêu không nhúc nhích, từ đầu đến cuối nhìn ngoài cửa sổ, quản gia cũng không quấy rầy hắn, nhìn ra theo, Diệp Hàm Tranh trong sân không biết tìm được một chậu hoa sứ ở đâu, đang cầm cái xẻng nhỏ nhổ trồng mấy cây hoa màu trắng kia, giống như sợ làm rễ cây bị thương, cẩn thận từng li từng tí, thậm chí nằm rạp trên mặt đất.
“Chậc.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ nói: “Đúng là đồ đần.”
Quản gia cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Lục Minh Tiêu mất hứng hỏi: “Đúng vậy cái gì?”
Quản gia nói không có gì. Lục thiếu gia xưa nay đã như vậy, mình có thể nói Diệp Hàm Tranh vừa ngu vừa ngốc, nhưng người khác không được nói.
Một lát sau, quản gia hỏi: “Cậu chủ cảm thấy, Hàm Tranh tới nhà lâu như vậy, coi như là bạn chơi của cậu không?”
Lục Minh Tiêu nói: “Không tính.”
“Vậy coi nó là gì đây?” Quản gia có đôi khi cảm thấy rất tò mò, nếu như không phải bạn chơi, thì là người hầu, nhưng nhà họ Lục không từ bi đến mức để cho một người hầu đi học, Lục Minh Tiêu cũng sẽ không quan tâm đến một người hầu như thế.
“Bóng đá.” Lục Minh Tiêu im lặng mấy giây, cho ra đáp án.
“Bóng đá?” Quản gia nhìn Diệp Hàm Tranh đang cầm chậu hao hoa về nói: “Hóa ra là như vậy…”
Lục Minh Tiêu thích bóng đá, hằng năm Trình Thư Uẩn đều sẽ tặng hắn một quả bóng coi như món quà, tuy rằng hắn tùy hứng, nhưng đối với thứ yêu thích luôn luôn quý trọng, mười mấy quả bóng đá để trong phòng trò chơi, đến bây giờ vẫn giữ gìn rất tốt.
Thì ra cho tới nay Diệp Hàm Tranh cũng bị xem như quà của bà nội tặng, vừa khéo món này hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên mới đặc biệt chú ý, giữ lâu như vậy.
“Cậu chủ!” Diệp Hàm Tranh đầy bụi đất chạy vào: “Tôi có thể đặt chậu hoa này trong phòng ngủ không?”
Lục Minh Tiêu không khách sáo nói: “Xấu hoắc.”
“A?” Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái: “Nhìn rất đẹp mà.”
“Tôi nói cậu.” Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn túm cậu lên lầu: “Mau đi rửa sạch sẽ, bẩn muốn chết.”
Diệp Hàm Tranh ôm chậu hoa thật chặt, sợ rơi xuống đất: “Vậy hoa thì sao? Có thể đặt trong phòng không?”
Lục Minh Tiêu: “Tôi không thích hoa.”
Nhưng mà nó cũng có thể làm cho cậu chủ ngủ ngon.
Diệp Hàm Tranh đang nghĩ ngợi làm sao để thuyết phục Lục Minh Tiêu, lại nghe hắn nói: “Không được đặt bên cạnh tôi.”
“Được thôi.” Diệp Hàm Tranh cong mắt cười lên: “Vậy đặt ở ban công được không?”
“Tùy ý.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Đặt ở ban công còn có thể đón ánh nắng, quản gia nói nó thích phơi nắng.”
Lục Minh Tiêu ác miệng: “Cũng có thể sẽ nắng chết.”
“Sẽ không.” Tui sẽ không để cho chết nắng, Diệp Hàm Tranh lén lút làm mặt xấu, nói trong lòng.