Tranh Tranh

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Minh Tiêu ở lớp số , thậm chí còn là tồn tại đặc biệt ở trung học Kỳ An, tính cách rất kém, không thích giao lưu, học rất giỏi, đứng nhất khối, từ trước đến giờ giáo viên không quản hắn, ngủ trong giờ học còn hỏi hắn có cộm không, đương nhiên không hỏi lộ liễu như vậy, đại khái là ý này.

“Mỗi ngày cậu ta đi học đều xe đón xe đưa, nhưng hỏi thăm bạn hồi tiểu học của cậu ta cũng đều ngậm miệng không nói.” Giả Thân ngủ ở khu vực của lớp số , giống như coi lớp số là nhà rồi.

Bốn mắt và Từ Sênh tìm họ để chơi, phát hiện trong lều vải biến thành người khác, mới đầu hơi kinh ngạc, biết được đầu đuôi câu chuyện thì kinh ngạc hơn.

“Vậy Diệp Hàm Tranh có sao không nhỉ?” Đêm hôm khuya khoắt Từ Sênh còn túm một bạn nữ khác, sợ người khác nói lời dèm pha, trước đó học sinh cấp hai vừa biết được một ít quan hệ nam nữ, cũng bắt đầu học tránh nghi ngờ, bốn mắt nói: “Chắc không có chuyện gì chứ? Diệp Hàm Tranh lại sẽ không chọc cậu ta.”

Kiều Khả đề nghị: “Nếu không chúng ta đi theo dõi tình hình xem đi?”

Giả Thân lập tức nằm ngửa, đắp chăn lên tá ma giết lừa.

tá ma giết lừa: sau khi xay xong thì giết chết lừa, tương tự như câu qua cầu rút ván

Khoảng tám giờ tối, mười mấy cái lều vải phân bố ở các góc trên núi, đống lửa đốt ở giữa, còn có mấy cái kính viễn vọng chống dưới bầu trời đêm, một lều vải trong số đó vẫn bật đèn, Diệp Hàm Tranh muốn chỉnh đèn sáng lên một chút, nhưng điều kiện ngoài trời có hạn, làm thế nào cũng lờ mờ, may là quản gia có chuẩn bị đèn pin công suất cao, Diệp Hàm Tranh tìm sợi dây, buộc đèn pin lên khung trên đỉnh đầu, hỏi: “Cậu… bạn, bạn học Lục? Độ sáng này được chưa?”

Lục Minh Tiêu đang suy nghĩ, ngồi trong túi ngủ, trên người khoác tấm thảm nhỏ Diệp Hàm Tranh mang tới, rét đến nhíu mày.

Quá kỳ lạ… rốt cuộc hắn bị nối sai mạch nào, lại muốn chạy tới đây chịu khổ?

“Bạn học Lục?” Diệp Hàm Tranh nghiêng đầu lại gọi một tiếng.

Lục Minh Tiêu vẫn chưa tìm được manh mối, bảo cậu im lặng.

Diệp Hàm Tranh nghe lời ngậm miệng, ngồi bên cạnh, sắp xếp quần áo quản gia mang tới cho Lục Minh Tiêu, thực sự mang theo hai cái áo khoác dày, Diệp Hàm Tranh lấy ra, chuẩn bị lát nữa đi ngủ phủ bên ngoài túi ngủ, trừ quần áo và đồ ăn vặt ra, quản gia còn lấy giúp hai quyển sách, thật ra thẻ đánh dấu trang của một quyển rơi ra rồi, Diệp Hàm Tranh không hỏi, trực tiếp lật đến chỗ Lục Minh Tiêu đọc hôm qua, kẹp thẻ đánh dấu trang vào, những chuyện này cậu đều làm mỗi ngày, nhưng lần đầu tiên Lục Minh Tiêu nhìn chăm chú như thế, không nói ra được khác biệt, nhưng lại cảm thấy rất không giống, như thể hôm qua Diệp Hàm Tranh vừa đến nhà họ Lục giúp hắn buộc dây giày, thoáng cái đã lớn.

“Tóc của cậu là màu nâu.”

“Ừm?” Diệp Hàm Tranh nói: “Chắc do ánh đèn? Nhưng đúng là tóc của tôi hơi nhạt màu, không đen bằng cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu nói: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Úi da.” Diệp Hàm Tranh vội vàng che miệng, nói ra mấy chữ qua kẽ ngón tay: “Quên mất.”

Lục Minh Tiêu lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay đầu sang bên.

Kiều Khả và bốn mắt vẫn tới, ghé vào bên ngoài lều bị cóng nửa tiếng, không nghe thấy tiếng động kỳ lạ, mới chạy về đi ngủ.

Ngày hôm sau là buổi học đánh giá thực vật, mỗi lớp chia thành năm nhóm, do nhóm trưởng dẫn đội, đi vào rừng hoang, trước sau Cốc Vũ, cây cối đều đâm chồi, ngân sam cao vút, cây bách khổng lồ to khỏe, cành xanh lá xanh, che kín bầu trời.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy Diệp Hàm Tranh thận trọng, bảo cậu dẫn theo Kiều Khả bốn mắt và bốn bạn nữ khác cùng đi, Từ Sênh cũng phải trở thành nhóm trưởng, không cùng nhóm với họ.

“Đất núi trơn ướt, khi mọi người đi đường nhất định phải chú ý an toàn, phải nghiêm ngặt tuân theo lộ trình quy định, có vấn đề gì, nhanh chóng thông báo cho thầy cô.” Chủ nhiệm lớp lại điểm danh, phát hiện có hai người sau nhóm của Diệp Hàm Tranh: “Lớp số ba?”

Giả Thân nói: “Phải rồi cô, lớp bọn em đã xuất phát rồi.”

Chủ nhiệm lớp nói: “Vậy được, các em đi theo Diệp Hàm Tranh.”

Giả Thân lưng rộng, vừa vặn che kín Lục Minh Tiêu, đêm qua Diệp Hàm Tranh đã cảm thấy hắn thất thần, lo lắng nhìn thoáng qua đằng sau.

Thân cây xù xì gần giống nhau, chỉ khác biệt về hình dạng lá cây và tên gọi, căn bản không thu hút người địa phương, Kiều Khả không có hứng thú với mấy cái này, nhưng hôm nay có bốn bạn nữ đi theo, lại muốn khoe khoang mình học rộng tài cao.

Thế là kể chuyện ma.

“Đàn anh của trường cấp ba nói, lúc ấy ngay trên con đường này, đụng phải một bà cụ bị đau chân, tóc tai bà cụ bù xù, toàn thân rách rưới, chỉ có chân đi một đôi giày thêu màu đỏ mới tinh.” Giọng Kiều Khả âm trầm đáng sợ, dọa mấy bạn nữ nép vào nhau, trốn sau lưng Diệp Hàm Tranh và bốn mắt, “Anh ấy thấy bà cúi đầu khóc, đi tới giúp bà, hỏi nhà bà ở đâu…”

Trong đó có một cô gái tên là Sở Hân Hân, mặt mũi xanh mét hỏi: “Sau, sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Kiều Khả quái dị mà nhếch môi, chỉ vào một đống đất nhỏ bên trái: “Bà lão ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt trắng toát không có gì cả, âm u nói… nhà tôi ở đó!”

“A a a ——!” Sở Hân Hân sợ tới nỗi thét một tiếng, không kiểm soát được trượt chân một cái, mắt thấy sắp ngã xuống, con đường này hơi dốc, mặc dù không lớn, nhưng lăn xuống theo bậc đá chắc chắn ngã không nhẹ, Diệp Hàm Tranh túm lấy cổ tay cô, kéo Sở Hân Hân lên, hỏi: “Sao rồi? Có bị thương không?”

Sở Hân Hân nói: “Không sao không sao.” Cô nghĩ lại còn rùng mình, vỗ vỗ ngực, nói cảm ơn với Diệp Hàm Tranh, bình tĩnh lại giơ tay bóp cổ Kiều Khả: “Cho cậu dọa người ta! Trước tiên tôi phải biến mộ phần bên trái thành nhà của cậu!”

Kiều Khả “Oái” một tiếng né tránh, vội vàng kêu cứu mạng với Giả Thân, Giả Thân vì cứu vãn mặt mũi tối hôm qua, vén tay áo liền muốn giúp đỡ, kết quả phát hiện những bạn nữ khác đều vây quanh, dỗ dành Kiều Khả quay đầu chạy ngay, bốn mắt thích xem trò vui, không có việc gì cậu ta cũng chạy tới theo.

Trong nháy mắt, trên con đường rợp bóng cây nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt mà đứng.

“Cậu chủ?” Diệp Hàm Tranh thừa dịp xung quanh không có ai, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.

Lục Minh Tiêu giả vờ như không nghe thấy, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tay Diệp Hàm Tranh.

“Cậu chủ?” Còn mấy bước nữa là đến cuối rồi, Diệp Hàm Tranh đi tới bên cạnh hắn hỏi: “Bây giờ chúng ta quay về à?” Vừa dứt lời, Lục Minh Lục đột nhiên kéo tay cậu lại.

Diệp Hàm Trang nghi hoặc: “Sao vậy cậu chủ?”

Lục Minh Tiêu xụ mặt nói: “Không sao.”

Không sao, tại sao phải nắm tay?

Diệp Hàm Tranh không tin, đi theo hắn vài bước, trở tay nắm lấy lòng bàn tay của hắn.

Lục Minh Tiêu ngẩn ra mấy giây, cũng không rút tay về, Diệp Hàm Tranh mím môi lén lút cười lên, Lục Minh Tiêu đen mặt hỏi: “Cười gì mà cười.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không nghĩ tới cậu chủ cũng sợ chuyện ma nha?”

Lục Minh Tiêu giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhìn mười ngón tay đan xen của hai người, lại nuốt ngược vào, trên mặt viết: Ai sợ cái thứ vớ vẩn kia?

Đúng là ngây thơ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio