Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyệt Hạ vừa đi vào, Ngữ Yên đã vui vẻ đi đến ôm choàng lấy cô.
- Con gái của mẹ, về rồi sao. Mau mau tắm rửa đi. Con muốn ăn gì, mẹ cho người làm cho con.
Nguyệt Hạ cười nhẹ.
- Theo ý mẹ, mẹ muốn ăn gì, thì con cũng vậy.
Ngữ Yên gật gù.
- Được rồi.
Rồi cô đi lên phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tông màu trầm yêu thích của cô. Cô đi vào quăng balo lên giường, ngồi xuống ghế thở dài. Nhưng rồi cô đá suy nghĩ đó đi rồi vác đồ vào trong phòng tắm rửa VSCN, lát sau cô lau tóc đi ra.
Cô đi xuống lầu, ngồi dùng bữa với mẹ mình, rồi nhàm chán lết qua bên ghế ngồi xem ti vi, vì là tuổi còn nhỏ nên mẹ cô chẳng cho cô đụng tay vào thứ gì cả, làm hiện tại cô chỉ có thể nằm ườn trên ghế dài xem ti vi và lướt điện thoại. Nằm mãi trên ghế mất tiếng sau cô mới ngồi dậy tắt ti vi, ngửa đầu ra sau thở dài mệt mỏi.
Trần Khôi đi tới nói.
- Cô chủ có muốn đi mua sắm không. Để tôi chuẩn bị xe cho cô.
Nguyệt Hạ nói.
- Không cần đâu.
Trần Khôi nghe vậy, cũng chỉ cúi người đứng lùi ra sau. Cô cầm điện thoại lên nhìn màn hình đã điểm giờ trưa, cô thầm nghĩ.
- Tận chiều thì Tiểu Thần mới tan học. Chán thật ấy.
Vừa suy nghĩ chợt màn hình đt cô vang lên sđt lạ, cô khó hiểu áp lên tai mà nghe. Phía bên kia, vang lên giọng nói lạ.
- Thưa cô, cô là Nhược Vân Hạ đúng không ạ ?
Nguyệt Hạ đáp.
- Là tôi.
Người ở đầu dây bên kia vội đáp.
- Tiểu Thần ở trường có xảy ra cãi nhau với các bạn khác, phụ huynh của bé ấy muốn gặp phụ huynh của em Tiểu Thần. Tôi xem trong hồ sơ của em ấy có điền sđt của cô, phiền cô có thể đến trường học chuyến không ạ.
Nguyệt Hạ nghe vậy, mới đứng dậy.
- Được. Tôi sẽ đến ngay.
Trần Khôi nhìn thấy cô đi ra mang giày vào, thì đi theo nói.
- Cô chủ Hạ, cô đi đâu để tôi đưa cô đi.
Nguyệt Hạ không quay lại chỉ nói.
- Vậy thì phiền ông.
Ra ngoài xe, cô ngồi bên ghế dưới đôi mắt hồng ngọc lạnh lùng hướng ra ngoài hàng cây xanh thẳm, Trần Khôi ở phía trên quan sát từng hành động của cô nhưng không tài nào đoán được là cô đang nghĩ gì. Chỉ có thể im lặng và đi theo chỉ thị của cô, Trần Khôi ngẫm nghĩ trong đầu.
- Ông chủ chỉ ra lệnh là giám sát cô chủ Hạ, đúng là cô ấy thay đổi hẳn sau lần tai nạn đó. Nhìn cô chủ Hạ bây giờ, lại khó đoán hơn y hệt như ông chủ vậy.
Trường Học Của Tiểu Thần
Chiếc xe đen sang trọng chạy vào trong sân trường dừng ở bãi đỗ xe, Nguyệt Hạ bước xuống xe đi về phòng hiệu trưởng, Trần Khôi theo đó di chuyển theo sau cô. Ngay tại phòng hiệu trưởng, có vị phu nhân mập mạp to tròn trên người vận bộ đồ sang trọng kèm theo đá quý đeo trên người, giờ đang cưng chiều ôm lấy tên nhóc mập mạp bị bầm mặt mũi than trách.
- Ôi, con trai quý tử của mẹ. Con sao rồi ? Hiệu trưởng, trường các người quản lý sao thế hả, đánh con tôi ra thế này. Ông có bồi thường nổi không hả ?
Đứa con trai được mẹ bảo bọc cũng ôm lấy mẹ mình khó bù lu bù loa.
- Mẹ ơi, chính nó đã đánh con đó.
Hiệu Trưởng khó xử nói.
- Phu nhân, xin hãy bình tĩnh.
Ở phía bên kia, Tiểu Thần cũng bị thương trên mặt, rụt rè cúi đầu. Vị phu nhân kia đo qua chỉ vào mặt cậu chửi bới.
- Mày nghĩ mày là ai mà dám đánh con trai yêu quý của tao. Cái thứ con hoang, cha mẹ mày là ai, không biết dạy dỗ mày sao.
Tiểu Thần ngước mặt cãi lại.
- Là do cậu ta gây sự trước, với lại dì không có quyền sỉ nhục cha mẹ cháu.
Lời vừa dứt bà ta đã tát vào mặt Tiểu Thần, làm cả thân thể cậu bé ngã sang bên, má đỏ tấy lên lực tát mạnh kia. Vị phu nhân gân cổ chỉ vào cậu.
- Thứ mất dạy như mày, dám đánh con tao, xem tao xử mày như thế nào.
Bà ta định giơ chân đá vào người Tiểu Thần, thì Nguyệt Hạ đã xuất hiện cước đá văng bà ta ngã lăn qua bên. Cô phủi bụi trên chân, rồi hừ lạnh quì xuống bế Tiểu Thần lên xem xét.
- Cháu sao rồi.
Tiểu Thần thấy cô liền khóc oà lên ôm chầm lấy cô.
- Cô Hạ.
Nguyệt Hạ đưa tay xoa xoa má cho cậu nhóc, nói.
- Ngoan, đợi cô xong việc, đưa cháu đi chơi.
Tiểu Thần ngoan ngoãn gật đầu, Nguyệt Hạ bế lấy Tiểu Thần lên, rồi liếc xuống thân ảnh vị phu nhân đang lồm cồn bò dậy kia. Bà ta tức giận quay qua.
- Là đứa nào đ...ế...a...Nhược Tiểu Thư sao lại ở đây thế. Thật vinh hạnh cho tôi quá.
Nguyệt Hạ nói.
- Bà nói xem, tại sao tôi lại ở đây ?
Bà ta nhìn qua Tiểu Thần đang được cô bế trên tay, mặt bà ta nhanh chóng trở nên tái đi, khi đó nhận ra thì đã quá muộn. Bà ta vội nói.
- Nhược...Nhược tiểu thư, là tôi mờ mắt, tôi sai rồi. Nếu tôi biết đó là con của Đại thiếu gia, tôi sẽ không dám đụng đâu ạ ?
Nguyệt Hạ nhìn bà ta, rồi lạnh giọng.
- Không biết sao. Hay là bà nghe được rằng địa vị của chị dâu trong Nhược Gia rất thấp, nên bà muốn tạo ấn tượng với mẹ tôi.
Nghe đến đó bà ta lại run người hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Nguyệt Hạ hừ lạnh quay đi, trước khi đi cũng không để lại câu.
- Đợi mai nghe tin công ty chồng bà phá sản đi.
Vị phu nhân đó nghe thế liền la hét, vội đuổi theo cô, nhưng bị Trần Khôi cản lại.
- Nhược Tiểu Thư, xin hãy thương tình, làm ơn, công ty chồng tôi không thể phá sản được. Làm ơn...