Một Tiếng Sau
Tất cả các học sinh quần áo ai nấy đều lôi thôi lếch thếch, Mộc Vu không nhân nhượng liền bắt tất cả chạy phạt vòng xung quanh quân doanh. Còn lớp của Nguyệt Hạ thì được ngồi nghỉ ngơi đợi tất cả các lớp chịu phạt xong mới có thể tiếp tục. Bạch Liên vừa chạy với vẻ mặt thống khổ, cũng không quên hướng cái liếc cháy mắt đến cô.
Mất khoảng lúc sau tất cả mới hoàn thành xong vòng, ai nấy về hàng mà thở gấp lấy hơi. Vì là khối nên được chia ra, khối được Mộc Vu đảm nhiệm còn khối được sĩ quan khác chịu trách nhiệm quản lý. Tất cả bắt đầu vào việc luyện tập trải nghiệm việc làm một quân nhân như thế nào, đội cứu trợ y tế đã phải khiêng một vài học sinh ngất đi vì mệt mỏi. Tất cả trải qua buổi luyện tập như vậy, cứ thế ngày qua ngày.
Ngày Đầu Tiên - Tuần Thứ Hai
Vào buổi sáng, tất cả cùng nhau lên xe di chuyển đến nơi đóng khu khác của Tư Không. Khối , đều xếp hàng ngay ngắn ở sân lớn, Từ Hy đứng ôm cánh tay cô, nũng nịu.
- Hạ Hạ, tớ mệt quá đi.
Cô mỉm cười vuốt đầu nhỏ bạn mình.
- Cố gắng gượng đi, đã qua một tuần rồi đấy.
Mộc Vu ở trước nói.
- Tất cả các bạn, trải qua một tuần luyện tập sức bền, hôm nay chúng ta sẽ được tập luyện sử dụng vũ khí cùng với lựu đạn. Thế nên, sẽ rất nguy hiểm nếu các bạn không làm đúng theo chỉ thị. Nên các bạn cần phải thật tập trung nghe theo lời dặn của các quân nhân ở đây.
Xong, các lớp được chia ra mỗi lớp một vị huấn luyện, lớp của Nguyệt Hạ được Mộc Vu dẫn dắt. Lớp cô được đưa đến bãi đất trống luyện tập bắn súng, vừa vặn chạm mặt với lớp của anh ba cô, Tư Khả và lớp vị chủ tịch hội học sinh kia. Ở phía kia, phó chủ tịch hội học sinh Lam Ly vừa nhìn thấy Từ Hy liền giơ tay vẫy vẫy.
- Hy Hy.
Từ Hy vừa nghe tiếng liền đưa mắt ghét bỏ nhìn cậu ta, Mộc Vu thì đen mặt đưa mắt sát khí về phía cậu ta. Nguyệt Hạ thì khỏi nói, Tư Khả vẫn đang giương nụ cười đểu về phía cô, ở gần đó còn có vị chủ tịch Tịnh Hải đưa mắt ôn nhu nhìn cô dịu dàng. Cô ngẩng đầu thấy anh hai mình Vân Lang liền mỉm cười vẫy tay với anh, Vân Lang cũng mỉm cười cưng chiều đáp lại. Vân Huyền thì lo đứng lườm quýt cái tên đang ve vãn cô.
Mộc Vu cầm lấy một khẩu súng lục hướng cô.
- Em thử xem.
Cô nhận lấy, mặc dù kiếp trước là sát thủ nhưng khi xuyên đến đây thân phận chính của cô là Nhược Vân Hạ chân yếu tay mềm đương nhiên là đối với dùng súng thì không thể nào thành thạo, cô chỉ đành diễn kịch là không biết dùng, hướng mặt khó hiểu trước anh.
- Tôi không biết dùng súng.
Mộc Vu đi đến lắp đạn giúp rồi thì thầm nhỏ với cô.
- Tôi cứ nghĩ là em phải biết rõ chứ. Em cứ như là một người khác vậy mà.
Nguyệt Hạ thầm than trong đầu.
- Giác quan anh ta nhạy bén thật.
Cô nhăn mày nói.
- Tôi không có bị đa nhân cách.
Mộc Vu cong môi đôi chút, rồi đứng áp sát sau lưng cô nắm lấy tay cô áp lên khẩu súng, giơ lên ngắm vào bia ở phía trước. Nhờ tư thế đó của anh khiến cho máu ghen của Tư Khả sôi trào, sự nhăn mày từ Tịnh Hải. Vân Huyền muốn xông tới nhưng bị đàn em cản lại. Vân Lang đang cầm bút ghi lại tình hình thấy cảnh đó mà cây bút trong tay đã bị bẻ gãy mất tiêu cùng nụ cười ấm áp trên môi vẫn giữ nguyên.
Đoàng.
Nguyệt Hạ bóp cò trúng ngay hồng tâm, Mộc Vu liền mỉm cười nói.
- Tốt lắm.
Cô cười nhẹ.
- Cũng nhờ anh giúp, tôi nhất định sẽ luyện tập thật tốt.
Rồi bắt đầu mỗi học sinh đều luyện tập, Nguyệt Hạ rời đi mua nước vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
- Xem ra tính đa nghi của anh ta đối với sự thay đổi của Vân Hạ khá lớn. Không hổ là nam phụ nguy hiểm.
Đang đi thì đã bị tiếng nói của Tư Khả kéo khỏi suy nghĩ trong đầu.
- Em cùng với Hắc Mộc Vu thân thiết từ bao giờ.
Cô ngước đầu nhìn qua vẻ mặt của Tư Khả. Rồi cô nhìn qua phía Mộc Vu đứng đằng xa.
- Với anh ta, không thân.
Tư Khả nói.
- Sau này đừng có lại gần tên đó. Tốt nhất là đừng nói chuyện càng tốt.
Nguyệt Hạ nghe vậy, lắc đầu ngán ngẩm.
- Yên tâm đi, tôi tránh anh ta còn không kịp nữa là.
Tư Khả nhận được câu trả lời liền vui vẻ, kẹp cổ cô nói.
- Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em khỏi hắn.
Nguyệt Hạ phải đỡ cả người anh đang đè trên lưng cô, nặng nề nói.
- Không mượn, mà anh nặng quá. Xuống nhanh coi.
Tư Khả vui vẻ nằm ườn trên lưng cô, làm cô phải cực khổ đỡ cả người anh. Huyết Tư Không đứng ở xa nhìn qua, mà đưa tay xoa xoa cằm mỉm cười đầy ẩn ý, tạch lưỡi nói với Vân Lang đang đứng ở bên cạnh.
- Chà, chà, thằng nhóc đó vậy mà cũng biết chọn người cơ đấy. Cậu nghĩ sao về thằng nhỏ nhà tôi, nhị thiếu gia.
Vân Lang cười đáp.
- Vân Hạ chọn ai thì đó cũng là quyết định của con bé. Nhưng mà để nói chuyện cưới hỏi cháu e là phải đợi con bé tốt nghiệp cấp xong đã.
Tư Không cũng gật gù.
- Hừm, cũng đúng. Phải đợi xong cấp đã.
Tịnh Hải đứng ở bên một góc sân giương ánh mắt không vui về phía cô và Tư Khả.