Nguyệt Hạ vẫn đứng đó, cô nói.
- Người đàn ông tên là Lục Ảnh Sư, cậu hai biết chứ.
Thiên Vỹ nhìn cô.
- Vậy thì sao.
Cô nói.
- Ông ta và ba con là bạn thân sao.
Thiên Vỹ nâng mắt đáp.
- Đã từng.
Nguyệt Hạ gật gù rồi nói tiếp.
- Cậu hai có biết khi gặp con, Ảnh Sư đã nói gì không ? Ông ta nói chúng ta sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.
Thiên Vỹ nghe vậy, đôi mắt đã có tia dao động, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói.
- Hắn là tên lừa gạt, con tốt nhất đừng tin lời hắn nói. Lâu lâu mới về Mộ Dung Gia, con mệt rồi, đi nghỉ đi.
Nguyệt Hạ nói.
- Không. Con muốn cậu hai cho con câu trả lời, rốt cuộc ông ta và mẹ con có mối quan hệ gì ?
Thiên Vỹ đứng dậy đối diện cô, đôi mắt xanh dương nhìn xoáy sâu vào cô.
- Con không nên biết quá nhiều, đi về phòng đi.
Nguyệt Hạ nói.
- Nếu cậu hai không nói, bản thân con tự tìm câu trả lời.
Thiên Vỹ giữ lấy hai vai cô.
- Không được. Đừng để ta phải nhốt con vào phòng tối như lúc trước. Nghe lời đi.
Nguyệt Hạ gật đầu đáp.
- Tốt thôi, cậu hai cứ làm đi. Đây vốn đâu phải là lần đầu con bị nhốt chứ. Rõ ràng ngay từ lúc nhỏ cậu hai cũng giống như vậy thôi đúng không. Thế nên, lúc nào cậu cũng muốn để con thử cảm giác mà cậu từng bị sao.
Thiên Vỹ lạnh lùng.
- Đừng vượt qua giới hạn của ta.
Nguyệt Hạ nói.
- Đủ rồi, cậu hai đã mệt chưa. Sống trong dằn vặt như vậy, mà cậu hai còn bình thản vậy sao.
Thiên Vỹ nhìn cô, ông đưa tay áp lên má cô.
- Tất cả mọi thứ ta làm, là để đảm bảo rằng khi con đảm nhiệm chức trách này. Không một ai có thể gây khó dễ cho con. Cuộc sống này, rất tàn khốc. Bản thân con sẽ không thể chịu được.
Nguyệt Hạ muốn nói gì đó, lúc này ở bên ngoài cô nghe được tiếng nói của mẹ cô cùng giọng nói của người đàn ông đó.
- Em đưa anh về đây, không sợ anh trai em tức giận sao ? Còn cả nếu các con của em biết được việc anh và em ở cùng nhau như vậy ?
Ảnh Sư đang ôm lấy eo Ngữ Yên, Ngữ Yên cười nói.
- Anh trai em thì không sao, còn tụi nhỏ. Bọn chúng ở bên biệt thự rồi, không hay qua đây đâu. Anh lo à.
Ảnh Sư nhìn bà mỉm cười.
- Sẽ không.
Rồi cả hai trao nhau nụ hôn sâu, rồi từ từ vào trong phòng đối diện đóng cửa lại, Nguyệt Hạ ở trong nghe được tất cả, cô tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm đưa đôi mắt hồng ngọc giờ lại chứa vài tia đỏ. Thiên Vỹ nhìn cô, ông cất lời.
- Vân Hạ, bình tĩnh.
Cô nhìn Thiên Vỹ nói.
- Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi.
Thiên Vỹ đáp.
- Từ sau khi ba con mất.
Lời ông vừa nói ra như tiếng sét đánh vào tai cô, lửa giận của cô càng trở nên lớn hơn. Cô quay người muốn mở cửa ra ngoài, đi qua bên đó, Thiên Vỹ vội ôm lấy cô, cô kìm giọng.
- Cậu bỏ con ra.
Ông xoay người cô lại đối diện mình.
- Vân Hạ, không được kích động. Nếu con tức giận mà đi qua đó, mọi kế hoạch của ta sẽ tan vỡ.
Nguyệt Hạ nghe vậy, cũng cố bình tĩnh mà nói.
- Kế hoạch. Cậu đang nói tới việc gì.
Thiên Vỹ đáp.
- Về cái chết của ba con, ta nghi ngờ là hắn cũng liên quan và cả mẹ con.
Nguyệt Hạ lùi vài bước, Cô lắc đầu.
- Không thể.
Thiên Vỹ nói.
- Đó hiện tại chỉ là sự nghi ngờ của ta mà thôi. Thế nên, con nhất định không được để lộ ra ngoài việc này.
Nguyệt Hạ nhìn ông.
- Tại sao, cậu lại giấu việc này chứ. Nếu như con không hỏi, cậu thật sự muốn giấu việc này mãi mãi hay sao.
Thiên Vỹ không trả lời, cô cúi đầu.
- Cậu...tàn nhẫn thật đấy.
Rồi cô bỏ đi ra ngoài, cánh cửa dần đóng lại, cô ngước nhìn cửa phòng trước mắt bên trong phát ra vài thứ tiếng rên rỉ. Cô không nói gì, mà cất bước đi xuống lầu, cô lên xe phóng xe rời đi. Trần Khôi đứng đó nhìn theo, Thiên Vỹ cũng đi ra nhìn theo, Trần Khôi nói.
- Ông chủ, tứ tiểu thư.
Thiên Vỹ thở dài.
- Đáng ra ta không nên để con bé biết.
Biệt Thự Nhược Gia
Cô xuống xe, xách túi bánh vào trong, vào tới nơi phòng khách. Các anh cùng Y Nguyệt và Tiểu Thần đang ngồi đợi cô. Vừa nhìn thấy cô, Vân Trạch đã nghiêm giọng.
- Em đã biết mấy giờ rồi hay không. Về trễ cũng phải nhắn tin hay gọi điện báo chứ, làm cả nhà lo lắng phải ngồi đợi em như thế này.
Nguyệt Hạ không nhìn qua, cô chỉ thì thào.
- Xin lỗi.
Rồi muốn đi về phòng mình, tất cả thấy cô có hơi lạ, Vân Huyền đứng dậy đi đến giữ bả vai cô, ép cô đối diện anh.
- Em sao vậy.
Vân Huyền giật mình, đôi mắt cô cứ vô hồn như trải qua cú sốc nào đó. Cả người vô lực, anh vội lắc vai cô giọng khẩn trương.
- Vân Hạ, em làm sao vậy.
Mọi người bị thái độ của cô làm cho căng thẳng, cô nói giọng rất âm trầm.
- Em mệt rồi, mình nói chuyện sau đi.
Vân Thần lo lắng chạy đến ôm lấy chân cô, nói.
- Cô Hạ, cô mệt ạ. Khi nào thì cô khoẻ lại ạ.
Nguyệt Hạ đưa tay vuốt tóc Vân Thần nói.
- Mai cô sẽ khoẻ ngay. Đây túi bánh cho con.
Vân Thần mỉm cười sáng lạn.
- Con cảm ơn ạ.
Nguyệt Hạ vò đầu cậu bé.
- Đứa trẻ ngoan.
Rồi cô đứng dậy bỏ đi lên phòng mình, Vân Lang nhìn Vân Huyền.
- Con bé sao thế ?
Vân Huyền vò đầu.
- Em không biết nữa, có lẽ em ấy trải qua cái đó sốc lắm. Nhìn em ấy cứ như người mất hồn vậy.
Vân Trạch đứng dậy.
- Để con bé nghỉ ngơi trước, mai rồi hẳn hỏi sau. Anh về phòng đây.
Mạnh ai liền về phòng nấy, Nguyệt Hạ đưa túi còn lại cho Gia Linh, cho cô bé đi nghỉ. Bản thân đóng cửa rồi khoá cửa lại, Tiểu Lạp thấy cô về liền đứng dậy vẫy đuôi. Cô đi đến ngồi xuống ôm lấy chú chó của mình.
- Tiểu Lạp, làm con người mệt quá. Cứ vui rồi lại buồn, cứ tin tưởng rồi bị phản bội.
Tiểu Lạp thấy cô khóc, nó kêu tiếng buồn bã, dụi đầu nó vào trán cô an ủi. Nguyệt Hạ mỉm cười nói.
- Không sao. Ta không khóc chỉ là có hơi tức giận một chút thôi. Có mày ở bên cạnh thật tốt.