Sau khi đã đùn đẩy trọng trách cao cả là rửa bát cho Lương Cảnh Liên, Tôn Nguyệt Tuyết tinh thần phấn chấn vứt cho thiếu niên tội nghiệp một ánh nhìn đầy vô tội rồi rảo bước vào phòng, bước đi vô cùng chí khí, chỉ thiếu không hất tóc, hất cằm khinh bỉ thiên hạ thôi.
Lương Cảnh Liên vẻ mặt đau khổ như tiểu tức phụ, ai oán rửa bát, hiển nhiên làm Tôn Nguyệt Tuyết đang trong phòng kia cười không ngớt, cũng may tường cách âm, chắc không Lương Cảnh Liên chỉ thiếu chút chết trong bồn rửa bát thôi.
Lương Cảnh Liên hơi nhớ lại mỹ vị, rất có cảm giác gia đình, ừm thật ngon, hảo ấm áp a. Sau này chịu khó về nhà sớm để bồi dưỡng tình cảm với nàng, ừm đúng là ý kiến không tệ, nàng tay nghề tốt như vậy, không tận dụng thì hắn không mang họ Lương!
Lương Cảnh Liên trong lòng suy nghĩ, nàng hình như không giống mọi ngày cho lắm, bình thường nàng cũng có chút làm bộ ghét bỏ hắn nhưng chưa từng cười đến thoải mái như vậy, hắn có chút suy nghĩ hơi nhiều về nàng, một nữ nhân hai mươi thì có gì phải đau thương đến độ trong mắt chỉ có mất mát cùng lạnh nhạt? Một nữ nhân sinh ra trong gia đình thượng lưu thì cần gì phải tự diễn cho người đời xem? Hắn chỉ sợ nếu như mình không sống chung với nàng lâu như vậy thì cũng bị miệng lưỡi thiên hạ lừa đến mù mắt.
Theo như suy luận được ghép từ nãy tới giờ của hắn thì con ngươi màu tím của nàng là màu mắt thật, còn cái màu đen thô đục kia chỉ là kính áp tròng thôi. Nhưng hắn có chút thắc mắc là nàng đeo kính áp tròng lâu như vậy, không cảm thấy rất hại mắt sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thật phẫn nộ nha! Hại mắt như vậy mà nàng còn cố chấp đeo, không được không được, từ giờ ở nhà hắn không cho phép nàng đeo. Đúng vậy, không cho phép nàng đeo, mắt rất quan trọng nha, cũng rất khó chịu nha. Chính xác! Hắn phải làm chính nhân quân tử, giải cứu đôi mắt đẹp của nàng.
Vả lại khi nãy nàng cũng đâu có đeo đâu, vậy thì chứng tỏ nàng tin hắn. Hừm, từ giờ hắn phải chú ý đến tin tức của nàng mới được, ai dám nói xấu nàng hắn dùng nước miếng dìm chết tên đấy.
Tôn Nguyệt Tuyết không hề hay biết mình vô tình làm ra vài sự việc lại khiến cho một người sau này vì nàng mà chửi cả thiên hạ và làm rất nhiều thứ khó tin khác. (Tác giả:Ta hờn cả thế giới =]]]Lương Cảnh Liên:liếc Ta hờn bà tác giả)
Nàng nhìn vào hộp nhỏ ở trên bàn, thứ này hình như là game [Second Life] mà Bạch Quốc Khuê gửi nàng thì phải. Suy nghĩ vừa động, nàng liền bước tới mở hộp ra, nhìn vào bên trong
Nàng lấy từ bên trong hộp ra một cái máy, nhìn bề ngoài rất giống một cái tai nghe màu bạc, ở giữa tai nghe có một cái nút màu đỏ nhỏ, nàng ấn vào thì trước tai nghe đẩy ra một mặt kính trong suốt. Trông bình thường đến kì lạ.
Nàng lấy ra cuốn sổ hướng dẫn ở bên trong hộp, bắt đầu lật từng trang, chăm chú xem...Hai khắc sau, Tôn Nguyệt Tuyết nghiêm túc đóng cuốn sổ lại, nàng cảm thán ở thế giới này chẳng có gì phát triển mà game phát triển vượt bậc như vậy.
Cái gì mà đủ loại tính năng, ma pháp vạn trượng bay tứ tung, súng ống đầy đường bắn tung tóe. Rồi còn có ăn uống, nghỉ ngơi các kiểu, không thì đảm bảo nhân vật sẽ vì kiệt sức mà ngất. Cái game quỷ gì vậy? Chưa tính còn có chức năng quan hệ để tăng thêm kích tình khi kết hôn trong game? Rồi còn có kĩ năng trong game cũng vô biên như vậy, ở ngoài mà giỏi võ vào game cũng được buff cho thành võ giả thần thánh. Má nó! Đủ biến thái.
Tôn Nguyệt Tuyết thở phì phò, nàng thừa nhận mình chưa cường hãn tới mức chấp nhận được cái việc game thì biến thái mà thế giới ngoài game chẳng còn gì phát triển, đủ ngược đời hừ hừ!
Tôn Nguyệt Tuyết vừa trấn an tâm tình muốn chửi lộn lại, nàng chợt thoáng qua ý nghĩa rủ Lương Cảnh Liên chơi cùng, nhưng ngẫm lại thì không nên, nàng không muốn mạo hiểm, thôi thì để sau vậy.
Nàng nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ vẫn còn khá sớm, chắc là nàng nên đi ngâm ôn tuyền một chút rồi chơi game sau. Nàng động ý nghĩa, bước vào không gian tùy thân. Trút bỏ quần áo rồi đem mình ngâm vào ôn tuyền đang bốc hơi nước.
"Tiểu Hồng, lấy dùm ta cái điện thoại với" Tôn Nguyệt Tuyết lên tiếng, nàng lười biếng tháo gỡ mặt nạ dịch dung, để qua một bên, rồi lặn một cái ngụp đầu xuống ôn tuyền ấm áp, lúc đưa đầu trở lên thì nàng đã thấy Tiểu Hồng đem điện thoại tới.
Lúc này nàng nhìn Tiểu Hồng, sao nàng cứ có cảm giác Tiểu Hồng có gì đó khác khác thì phải, à mà thôi, suy nghĩ nhiều làm gì. Tiểu Hồng vẫn là Tiểu Hồng đáng yêu của nàng thôi.
Nàng ấn gọi cho Bạch Quốc Khuê, ở đầu dây bên kia không cần đợi quá lâu để bắt máy, Tôn Nguyệt Tuyết có chút phì cười, họ vẫn luôn không để nàng phải chờ như vậy đấy, nàng nên vui hay nên buồn đây?
"Em một chút nữa sẽ chơi [Second Life], vì vậy anh và Khiếu phải ở đó chờ em đấy nha, em phải chỉnh hai anh một trận vì dám chơi trước em" Tôn Nguyệt Tuyết bộ dáng lười biếng, nhưng giọng nói thì đầy uy hiếp như mèo nhỏ xù lông.
"Được, bọn anh đợi em đến chỉnh" Bạch Quốc Khuê vừa mới tắm xong, toàn thân lõa thể chỉ quấn một chiếc khăn trắng ngang hông. Thân hình cao lớn rắn chắc, eo hẹp cơ bụng săn. Trên người vẫn còn đọng hơi nước, khí chất thành thục, mang theo dịu dàng lạnh nhạt giờ như được tô thêm vài phần quyến rũ của nam nhân trưởng thành, hiển nhiên đủ để lấy đi vài phần hồn phách của bất kì nữ nhân nào. (Tác giả:Ta chưa tả dung mạo đâu nha cười lớn mau mau đoán dung mạo của Khuê ca và Khiếu ca mau nào!)
"Vậy chút nữa gặp nha. À mà...Em nhớ hai anh" Tôn Nguyệt Tuyết tươi cười cúp máy, nàng hạ mi mắt, che giấu đi tình cảm lưu chuyển trong mắt. Nếu như có thể, nàng nguyện vĩnh viễn lừa dối hai người họ, nàng muốn cảm nhận một chút tình cảm ấm áp khiến nàng lưu luyến này. Xin lỗi...Em là Lục An Nguyệt...
Bạch Quốc Khuê ngạc nhiên, vật nhỏ từ khi nào lại biết bày tỏ cảm xúc với bọn hắn vậy? Mặc dù em ấy trước kia vẫn rất đáng yêu nhưng không bao giờ tự nhận rằng em ấy thích bọn hắn. Nghe cứ như là...một người khác vậy? Nhưng em ấy vẫn mãi là em gái bé nhỏ cần được che chở của bọn hắn phải không? (Tác giả:hớ hớ, chuẩn bị công cụ truy thê, con đường truy thê thật dài a~)
Tôn Nguyệt Tuyết đem điện thoại để một bên, nàng uể oải ngâm mình một lát rồi đứng dậy mặc đại một cái sơ mi kiểu to, mặc thế này thật sự rất thoải mái a! Nói rồi, nàng vào căn nhà gỗ nhỏ, bắt đầu đem một số hương liệu ra nghiên cứu.
Sau khi đã nghiên cứu khá nhiều, nàng cũng hơi mệt, liền ra khỏi không gian, leo lên giường, đeo máy [Second life] vào, khởi động. Bắt đầu trò chơi.