Tôn Nguyệt Tuyết đang nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó thì Tiểu Hồng bỗng ngậm một chiếc điện thoại màu trắng đưa tới, nó lắc cái đuôi rắn làm chiếc chuông trên đuôi nó tạo thành những tiếng động vui tai. Tôn Nguyệt Tuyết mở mi mắt, hơi nhíu mày hỏi
"Tiểu Hồng...Có chuyện gì?" Nàng lười biếng đáp, giọng nói để lộ một chút biếng nhác nhưng vẫn tản ra một loại mị hoặc.
Tôn Nguyệt Tuyết vươn cánh tay vì được ngâm trong nước suối mà trở nên láng mịn ửng hồng, qua làn hơi nước mờ ảo, nàng cầm lấy chiếc điện thoại. Để ra trước mặt, nhìn vào màn hình.
Bỗng Tôn Nguyệt Tuyết khuôn mặt trở nên tỉnh táo, khóe miệng không nhịn được mà cong thành nụ cười nhu nịch.
"Khuê, anh sao bây giờ mới gọi cho em?" Tôn Nguyệt Tuyết hờn giận nói, giọng nói lộ rõ vẻ uất ức lại có chút tủi thân, nhưng thật sự thì nàng đang rất vô tư a!
"Không phải là do em bỏ quên hai bọn anh sao?" Chất giọng trầm khàn rất nhẹ nhàng của Bạch Quốc Khuê vang lên trong điện thoại có phần mờ nhạt, nhưng lại khiến Tôn Nguyệt Tuyết nghe vô cùng hưởng thụ
"Là do Tuyết nhi của mấy anh rất bận mà" Tôn Nguyệt Tuyết cười hắc hắc mấy tiếng, làm cho Bạch Quốc Khuê đang yên tĩnh đầu dây bên kia cũng không nhịn được mà cười rất khẽ.
"Ừ, em rất bận, là bọn anh rất rảnh" Bạch Quốc Khuê cười sủng nịch, chỉ tiếc là Tôn Nguyệt Tuyết không thấy mà thôi
"Anh gọi cho em giờ này có việc gì vậy?" Tôn Nguyệt Tuyết vuốt mái tóc ướt đẫm nước của mình, nhẹ giọng nói
"Không có việc thì không được gọi cho em sao?" Bạch Quốc Khuê dựa người vào một chiếc ghế sofa bọc da màu xám, bộ dáng cũng không kém phần lười biếng so với nàng. Nhưng khóe miệng thì lại là nụ cười dung túng
"Em nào dám" Tôn Nguyệt Tuyết bày ra giọng nói vô cùng uất ức, khiến Bạch Quốc Khuê cũng hơi thấy tội lỗi
"Được rồi, không đùa với em nữa. Anh đã gửi cho em bộ trò chơi [Second Life] rồi. Không phải em nói rất muốn chơi thử sao? Anh cùng Quốc Khiếu đều đã chơi được hai tháng rồi" Bạch Quốc Khuê vuốt ly trà thủy tinh trong suốt được làm vô cùng tỉ mỉ, nhìn chất lỏng màu cam đỏ bên trong, bình thản trả lời
"Hửm? Anh cùng Khiếu dám chơi trước em? Hai anh giỏi lắm, mau khai ra danh tính cùng địa điểm của hai anh. Em liền vào giáo huấn hai anh một trận" Tôn Nguyệt Tuyết hung hăng cao giọng nói, nhưng giọng nói thì vô vàn vui vẻ
"Không phải là muốn giúp em lên cấp sao? Em thật là vô tâm, đã không cảm kích còn muốn giáo huấn anh. Hử?" Bạch Quốc Khuê nhướn mày, nghe giọng nói như là mèo nhỏ xù lông thì có chút tức cười, cũng giở giọng trêu đùa vật nhỏ
"Hừ! Anh có ý kiến gì? Muốn em tuyệt giao với anh sao? Còn không mau khai ra danh tính!" Tôn Nguyệt Tuyết mặt đỏ lựng lên vì cái giọng trêu ghẹo con gái nhà lành của Bạch Quốc Khuê. Hừ hừ! Dám dùng giọng nói quyến rũ đó làm bản chất sắc nữ của nàng trỗi dậy? Thật đáng chết mà!
"Ha ha...Bọn anh đều dùng tên thật, ở hai sever đều có thể tìm được bọn anh" Bạch Quốc Khuê vẫn giữ nụ cười dung túng vật nhỏ, thành thật trả lời. Vật nhỏ càng ngày càng dễ xù lông rồi...
"Nga! Tối nay em mà đăng lý xong rồi, hai anh phải dẫn em đi thăng cấp. Nếu mà hai anh dám trốn, đừng hòng nhìn thấy mặt của em!" Tôn Nguyệt Tuyết không chút nể nang đe dọa người nào đó, nàng tuyệt đối không có cảm thấy việc đe dọa này rất đáng ghét, hừ hừ!
Bạch Quốc Khuê cười một tiếng, lẳng lặng nghe tiếng cúp máy của đầu dây bên kia rồi mặt đặt điện thoại xuống. Tôn Nguyệt Tuyết dĩ nhiên biết hai bọn họ căn bản sẽ không bao giờ cúp máy trước nàng, vì thế nên nàng phải cúp máy trước thôi.
Second Life? Hừm, nhắc mới nhớ, thế giới này mặc dù giống với thế giới của nàng nhưng ngành kĩ thuật lại phát triển vượt bậc, nêu ra ví dụ thì [Second Life] chính là ví dụ điển hình nhất, nó là một game nhân vật ảo cho phép người chơi điều khiển nhân vật bằng ý chí, có thể coi nó là một loại game cho phép ta chiến đấu y như thật vậy.
Trong Second Life có tổng cộng hai Sever, một là [Mộng Chi Cảnh] là một thế giới thiên về kiếm hiệp võ lâm, có thêm chút dị giới. Ở [Mộng Chi Cảnh] gồm có cả Phương Đông và Phương Tây, dĩ nhiên là ở thời kì cận đại. Còn sever kia là [U Huyền Cảnh] Nó là thế giới mạt thế tương lai với đại dịch zombie tràn lan.
Chủng tộc trong [Second Life] vô cùng đa dạng, ở cả hai sever đều có cùng những loại chủng tộc như nhau, nào là thú nhân, con người, tinh linh, vân vân và mây mây, hay thậm chí là cả người lai, nhưng không phải ai cũng có thể chọn người lai. Nó còn tùy vào may mắn nữa.
Mà trong [Second Life] thì căn bản không thể qua lại giữa hai sever, người chơi chỉ có thể chọn một trong hai. Nhưng cũng không phải không có trường hợp đặc biệt. Ví dụ như là nghề nghiệp ẩn, một vài nghề nghiệp có khả năng đi lại giữa hai sever, hoặc là người chơi hoàn thành một nhiệm vụ nào đó nhận được một tấm [Vân Phù] Thì có thể qua lại giữa hai sever, chỉ là mỗi tấm [Vân Phù] Chỉ dùng được một lần mà thôi.
Nếu nàng nhớ không lầm, nữ chủ chính là gặp vài nam chủ trong trò chơi này, nữ chủ cũng chính là một trong số những người có khả năng đi lại giữa hai sever. Mà đến tận
[Second Life] Nàng từ lâu cũng đã muốn chơi thử mấy game thực tế ảo kiểu này, chỉ là thế giới nàng làm gì có...Giờ thì được chơi rồi ha ha ha! Cơ mà nàng muốn chơi trong yên bình...Vì thế nên chắc nàng phải động não tìm cho mình thật nhiều lợi thế mới được.
Theo như nàng nhớ thì nữ chủ để có thể qua lại giữa hai sever thì đã thảo luận gì đó với GM quản lý phần đăng ký nhân vật thì phải, không lẽ nàng cũng phải mặt dày đi thảo luận kiểu đó? Nàng có may như nữ chủ không? Không thì kẻo nàng chuốc họa mất, nhưng không thử thì làm sao biết được...Thôi thì tí nữa nàng sẽ đánh cược một lần vậy. Vả lại đa số là lúc đăng ký, GM cũng không phải dễ gặp như vậy, may mắn thôi!
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã nghĩ ngợi một lát, nhìn vào quả đồng hồ mà trong không gian đã trồng sẵn để canh giờ, chỉ mới có tiếng mà thôi. Như vậy cũng đủ rồi. Tôn Nguyệt Tuyết vươn vai, vài giọt nước đọng trên cánh tay trắng nõn men theo làn da rớt xuống, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào cơ thể yểu điệu quyến rũ làm tăng thêm yêu mị phong tình
Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ mang theo hàng vạn phong tình, cánh mũi thon cao nhỏ xinh với hàng mày lá liễu khéo léo, tựa như thể một cái nhăn mày cũng có thể làm người khác say mê. Đôi môi mềm hơi ánh đỏ, ướt át kiều diễm như đóa hoa phù dung nở rộ. Ba ngàn tóc đen mềm muợt đọng nước ôm sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tạo nên một loại mỹ cảm rất lả lướt. Cái trán cao trắng nõn, ở giữa trán có một bông hoa mẫu đơn ngả màu đỏ đang nở rộ, vô cùng cao quý. Thân hình quyến rũ bức người, lồi lõm có, lại cân đối hoàn mỹ. Làn da tựa như nhung, mềm mịn đến không nỡ buông tay. Hàng lông mi dày dài cong vút như cánh quạt che giấu đi kiều mị trong đôi con ngươi màu tím hơi đượm buồn nhưng trong suốt nhu hòa. Khí chất thanh lãnh, dễ chịu nhưng cũng lạnh nhạt. Cả người nàng tản ra hơi thở cao quý không thể xâm phạm lại mang theo hương thơm mát rượi xoa dịu tâm can.
Bông hoa mẫu đơn này cùng với hình chim phượng hoàng căn bản là đã xuất hiện trên người nàng ở thế giới kia, nhưng khi nàng muốn nó mới hiện ra, còn không thì chỉ cần bước vào không gian này thì nó cũng sẽ tự động hiện ra. Hoặc cũng có lúc nàng lơ đãng, hoặc cảm xúc không ổn định cũng sẽ hiện ra, cũng khá phiền phức nhưng người khác nhìn, nếu không quan sát kĩ sẽ tưởng đây là hình xăm, nàng cũng không có để ý cho lắm, chỉ cần không ai gây rắc rối cho nàng là được
Tiểu Hồng là một con độc xà cũng bị chủ nhân làm cho mê mẩn, cũng may nó là một con độc xà bình thường có linh tính, chứ nếu là một người bằng xương bằng thịt chỉ sợ là mặt đỏ tim đập mà bị nàng làm cho mê muội mất. Vẻ đẹp này, đến cả nữ nhân cũng mê. Dĩ nhiên đây là tác dụng của suối nước nóng và linh tuyền và đã dùng, nó có tác dụng dưỡng nhan mà.
Tôn Nguyệt Tuyết căn bản là không thể thấy được dung mạo của mình, nàng mặc lại đồ, đem mái tóc sấy khô rồi buộc lại thành kiểu nam trang. Để Tiểu Hồng quấn quanh tay mình thành một chiếc vòng tay màu đỏ sẫm, Tiểu Hồng cũng rất đặc biệt, nó có thể làm thành vòng tay để ẩn giấu mình mà không ai biết, da của nó cũng rất sáng bóng nên làm thành vòng tay cũng không ai nghi ngờ ha ha ha!
Tôn Nguyệt Tuyết bỗng nhớ ra gì đó, cười một cách vô cùng lưu manh khiến cho Tiểu Hồng đang cố gắng ẩn mình cũng run lên một cái. Sao nàng có thể quên Tiểu Hồng và nàng tương thông linh tính cơ chứ, vậy thì khả năng Tiểu Hồng vào [Second Life] cùng nàng là khá cao...Ha ha ha! Nàng thật vui nha! Thật nhiều hi vọng!
Hừm! Nhanh về đăng kí rồi mai còn chuẩn bị để đi học a! Nàng sắp quay về khoảng thời gian bị hành trong trường đại học với những giáo sư so với Tu La còn kinh khủng hơn...Nàng không phóng đại đâu! Vì nàng là học sinh gương mẫu nên rất khổ nha! Toàn là bị đùn đẩy trách nhiệm, rõ ràng là bòn rút sức lao động của nàng! E hèm, còn nguyên chủ thì học hành luôn vô cùng bình thường, không được chú ý, cũng không quá cực khổ. Nguyên chủ trước giờ mặc dù đóng kịch nhưng cũng không cúp tiết, chỉ là điểm số thì không được cao thôi...
Vả lại nữ chủ đại nhân Tôn Nguyệt Như cũng không cho phép ai giỏi hơn mình, thôi thì khiêm nhường vậy, nàng cũng lười phải cố gắng cạnh tranh với nữ chủ có bàn tay vàng kia
Tôn Nguyệt Tuyết vuốt thân rắn của Tiểu Hồng vài cái, nàng tâm động thì trong tay liền xuất hiện một bình nước, trong không gian này, nàng có thể điều khiển tất cả mọi thứ bằng ý chí. Nàng cầm lấy bình nước, múc linh tuyền rồi hái một ít trái cây. Những thứ này nàng mang cho dì Lâm, chắc dì Lâm sẽ thích.
Tôn Nguyệt Tuyết vui vẻ động ý nghĩa, nàng liền thoát ra ngoài, hình hoa mẫu đơn trên trán cũng dần mờ hẳn. Sau khi đã ổn định lại tâm trạng, nàng liền chạy nhanh về phía nhà dì Lâm
Hình ảnh một nam tử dung mạo tựa thiên tiên, mái tóc đen buộc cao theo gió mà bay, trên tay trắng nõn là một cái vòng tay vô cùng cổ quái nhưng lại vô cùng bắt mắt màu đỏ sẫm như máu.