Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đương nhiên cái vế “có tiền nhất lớp” là không tính thêm cô.

Cuối cùng hai người vẫn bị chặn lại. Tuy ở bệnh viện không có đèn giao thông nhưng trước cổng vẫn đông nghịt nước chảy không lọt, vậy là con Maserati của Lý Dương tắc nghẽn ngay giữa dòng xe. Thấy Hướng Viên kéo Từ Yến Thời đi, Lý Dương lập tức suốt ruột, con xe có bề ngoài vượt trội như nổi điên lên, thấy hở chỗ nào là lập tức chen tới.

Chiếc Volkswage và Chevrolet trước sau không dám di chuyển, cuối cùng vẫn để mặc cho anh ta phóng lên.

Còn chiếc Audi với BMW thì đưa mắt nhìn nhau, như kiểu ‘này người anh em, chúng ta có nên nhường đường không?’. Lạnh lùng giằng co một lúc, cuối cùng bánh xe vẫn lùi về sau trong tiếng còi inh ỏi liên tục mất kiên nhẫn của Lý Dương…

Có điều con người Lý Dương rất tốt bụng, anh ta hạ cửa xuống ném gói thuốc lá qua, thành khẩn cảm ơn với người đó: “Cám ơn người anh em.”

Hướng Viên có muốn giả vờ như không quen cũng không được.

Bởi vì Lý Dương nhanh chóng chạy xe tới chặn trước hai người, một tay khoác lên của xe, tay khác đánh vô lăng rẽ vào đường mòn, chào hỏi với cô: “Thế nào hả Tiểu Viên Tử, nhìn anh Lý của cô đi vòng lụa không? Quên mất lần trước đi ăn có Hứa Diên đó đã ăn hết của tôi mấy tiền rồi hả? Đúng là bạn chí cốt nhỉ?”

Không đợi Hướng Viên nói gì, anh ta vừa dứt lời thì đã đánh mắt nhìn sang Từ Yến Thời được Hướng Viên kéo cổ tay, anh ta vẫy tay: “Đại thần khỏe không, tôi là Lý Dương lớp A, cùng lớp với Tiểu Viên Tử đây.”

Cứ tưởng Từ Yến Thời không nhớ, lại chẳng ngờ, Từ Yến Thời nhìn anh ta ba giây rồi lạnh lùng mở miệng: “Biết rồi.”

Hướng Viên cười khan hai tiếng, “Làm gì có chuyện đó chứ, do tôi không thấy rõ thôi.”

Từ Yến Thời đút tay vào túi quần, theo bản năng Hướng Viên muốn kéo anh đi nên đâu nghĩ nhiều, lập tức nắm lấy cổ tay đang đút túi, cổ tay của đàn ông tuy gầy nhưng rắn chắc, ấm áp nằm trong lòng bàn tay cô. Nhất thời Hướng Viên quên buông ra, còn đẩy người ra phía sau mình, không muốn Từ Yến Thời tiếp xúc nhiều với Lý Dương.

Tuy anh trầm lặng hướng nội đi nhiều, vậy nhưng đôi mắt ấy vẫn trong veo như năm tháng ngày nào, dường như vẫn là chàng thiếu niên năm đó.

Còn Lý Dương hai năm nay đã thay đổi rất nhiều, kiếm được nhiều tiền song mắt cũng dần đục ngầu, cả người từ trên xuống dưới toát lên mùi gỉ sét.

Hướng Viên lại càng không muốn đả kích lòng tự ái của Từ Yến Thời, sợ anh cảm thấy mất mát, thế nên cô chỉ hàn huyên đôi ba câu là muốn đi ngay. Có điều sao Lý Dương có thể đồng ý, dẫu gì năm đó Từ Yến Thời cũng là nam thần trong trường, nhiều năm không gặp, giờ vất vả lắm mới tình cờ gặp trên đường, nên sao có thể tùy tiện để họ đi như vậy được.

Con xe Maserati phách lối chặn lại lối đi, vẻ mặt “hôm nay hai người không lên xe thì tôi sẽ không lái xe đi”.

Có thể Từ Yến Thời không hiểu lắm về sự cẩn thận của Hướng Viên, nhưng anh lại khá hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ trong sáng ngoài tối, từ nãy đến giờ anh chỉ im lặng không nói gì, đáy mắt cố nén cười, nhướn mày nhìn Hướng Viên giả lả với Lý Dương, tìm lý do mà lý do sau còn vô lý hơn cả lý do trước.

“Lý Dương à, bọn tôi thực sự có việc.” Giọng cô có vẻ bất đắc dĩ.

Lý Dương cũng cười ha ha theo, ánh mắt rơi lên bàn tay hai người, nhìn Hướng Viên với vẻ sâu xa: “Hai người đang hẹn hò phải không?”

Về sự việc xảy ra hồi cấp ba, tuy khi đó mọi người xì xà xì xầm bàn tán rất rôm rả, nhưng nhiều năm sau nhớ lại, có những chuyện không nhớ nổi đã xảy ra thế nào. Giống như Từ Yến Thời và Hướng Viên đây, năm đó có tin đồn vô cùng rầm rộ, người nào người nấy cũng buôn chuyện không ngớt, thêm việc Hướng Viên có rất nhiều bạn trai cũ nên cô hẹn hò với ai cũng thấy kỳ lạ, nên Lý Dương cũng chỉ buột miệng chọc mà thôi.

Hướng Viên toan buông tay, nhưng rồi lại thấy như thế không khác gì giấu đầu lòi đuôi, thế nên cô nhắm mắt nắm chặt cổ tay Từ Yến Thời, gồng mình nghiêm túc nói: “Cậu nói nhảm cái gì đấy hả? Bọn tôi có chuyện thật, anh ấy là cấp trên của tôi, đừng có giỡn nữa.”

Lý Dương a lên, lại khơi ra đề tài khác, “Thời gian trước tôi hỏi cậu, không phải cậu bảo là ở nhà chơi game à? Sao thế? Chia tay bạn trai nên không ai nuôi nữa hả?”

Hướng Viên hận đến nỗi muốn xé miệng của Lý Dương: “Cút.”

Rốt cuộc Từ Yến Thời cũng mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng, “Lên xe đi, đừng chặn đường người ta.”

Hướng Viên sửng sốt, tay vẫn đang nắm cổ tay anh, nhiệt độ nơi anh truyền sang ngón tay cô, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh. Đúng lúc đó Từ Yến Thời cũng cúi đầu, ngập tràn trong mắt là ánh cười: “Lên đi, đừng để Maserati phải khó xử.”

Hướng Viên bị anh chọc phì cười, bất giác hỏi: “Anh chưa đi xe này bao giờ à?”

Nào ngờ Từ Yến Thời lại hỏi ngược lại: “Cô đi rồi hả?”

Đương nhiên là cô đi rồi, con Maserati nhỏ của cô không khác mấy so với của Lý Dương, chiếc của Hoa Hướng Dương mới là bản giới hạn, anh cô phải năn nỉ ỉ ôi mãi mới được ông nội cho mua. Có điều hiện tại cô chưa muốn tiết lộ mình là người giàu, sợ Từ Yến Thời càng tự ti hơn.

“Chưa, chưa đi bao giờ, tôi còn chưa trả nổi thẻ tín dụng nữa thì gì đến việc đi Maserati này chứ.” Cô gấp gáp nói.

Từ Yến Thời thấy dáng vẻ chột dạ của cô thì nhếch mép, có điều cũng không truy hỏi gì thêm.

Lên xe rồi Hướng Viên mới biết, tối nay Lý Dương đi gặp bạn học.

Mấy người bạn Lục Trung làm trong lĩnh vực IT đều được Lý Dương quây lại với nhau, mọi người hễ rảnh là lại tụ tập. Tuy Lý Dương có tiền lại thích khoe khoang, nhưng anh ta lại là người coi trọng tình nghĩa. Có bạn học gặp khó khăn tìm đến nhờ giúp đỡ, anh ta vô cùng rất nhiệt tình, cho mượn tiền lại càng sảng khoái hơn. Lý Dương hay nói làm ăn bên ngoài khó tránh khỏi bị người khác lừa gạt, thế nhưng tình cảm cấp ba là đơn thuần nhất.

Cho nên anh ta vừa nghe nói bây giờ Từ Yến Thời và Hướng Viên làm ở công ty IT, thì lập tức gọi điện cho đám bạn học, bảo là muốn dẫn người đến tụ tập.

Hướng Viên từ chối còn không kịp.

Nhưng Từ Yến Thời đã bình tĩnh nói, “Kệ đi.”

Hai người ngồi sau đưa mắt nhìn nhau, Từ Yến Thời nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình thản như muốn nói, nếu đã gặp thì cứ gặp đi, không cần phải trốn tránh làm gì, cô còn không tin tôi sao?

Hướng Viên cảm thấy lòng tốt của mình hóa dư thừa, bực tức hậm hực quay mặt đi, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không cam lòng, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

“Anh đâu có quen họ, thế thì anh đi làm gì?”

Từ Yến Thời ngồi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa, đúng lúc này điện thoại trong túi rung lên, anh thờ ơ lấy ra rồi nhìn chằm chằm vào màn hình, Lý Dương ngồi trước thì đang trò chuyện với anh. Khóe mắt Hướng Viên thấy ngón tay như bay trên màn hình, lại vừa lơ đãng trả lời Lý Dương.

“Ừm, tôi ở Tây An lâu rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại Hướng Viên rung lên, cô cúi đầu nhìn.

Anh nhắn tiếp: “Không phải cô quen à?”

Hướng Viên bị câu này chặn họng không nói được gì, đơ ra một lúc mới nhắn lại: “Bọn họ cá cược đấy, hơn nữa còn cá rất lớn, anh đừng đi làm gì, tôi sợ anh sẽ thua hết tiền thưởng cuối năm mất. Lần trước Hứa Diên nói Lý Dương chơi một đêm mà thắng được một trăm ngàn.”

XYS: “Cá cái gì?”

Hướng Viên: “Texas Hold’em này, Trác Kim Hoa này, còn cược game nữa, như Vương Giả chẳng hạn.”

(Texas Hold’em hay bài poker, là kiểu đánh bài ăn tiền được bắt nguồn từ thời Trung Hoa sau đó phát triển rộng khắp các nước châu Á.)

(Trác Kim Hoa là trò chơi bài giấy dân gian Trung Quốc, với quy tắc so sánh bài độc đáo. Cách chơi đơn giản dễ hiểu, kết hợp giữa kiểu chơi so sánh lớn nhỏ của Long Hổ Đấu và dự đoán kiểu bài của Baccarat.)

XYS: “Cô đánh cược rồi?”

Hướng Viên nói dối: “Chưa.”

Kết quả là ngay sau đó có màn mất mặt nhanh nhất lịch sử.

Vừa mới nhắn xong, Lý Dương cũng làm người chết đủ rồi, nhìn qua gương chiếu hậu nói với Từ Yến Thời: “Thật ra mọi người cũng chỉ tụ tập chơi đùa cuối năm thôi, chơi bài có thấm vào đâu, quan trọng là mọi người đều nhớ cậu, có mấy người bên A nữa đấy, cậu cũng học A nhỉ. Con gái cô Chung, Chung Linh cũng ở đây đấy.”

Vừ nghe đến Chung Linh, Hướng Viên lập tức không muốn đi.

Ngay sau đó cặp mắt đục ngầu của Lý Dương cười tít lại với Hướng Viên: “Lần trước bạn trai cậu thua tôi một trăm ngàn, một đồng tôi cũng chưa đụng đến, vốn định đợi tới bao giờ hai người kết hôn thì sẽ trả lời.”

Đấy đã là chuyện của ba năm trước rồi.

Nói chính xác thì là bạn trai cũ, lúc ấy cô và Phong Tuấn đã chia tay, về sau đi họp lớp gặp phải, Lý Dương không biết chuyện vẫn tưởng hai người vẫn ở bên nhau, chứ thực chất đã chia tay trăm năm rồi.

Lần đó Phong Tuấn mới về nước, lập tức bị Lý Dương bắt được, kết quả chỉ một đêm mà thua hơn một trăm ngàn, khiến Lý Dương thắng mà xấu hổ.

Hễ cứ gặp Hướng Viên là lại nói một câu cho được, dù cô có nhắc rất nhiều lần là hai người bọn họ đã chia tay rồi, thì Lý Dương vẫn chỉ bỏ ngoài tai.

Hướng Viên chỉ muốn bóp chết quách anh ta.

Đúng lúc này điện thoại lại rung lên.

XYS: Mặt còn đau không?

Hướng Viên tức giận nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn cái câu với giọng điệu nhạo báng đó mà tim đập nhanh hơn, đập thình thịch dữ dội, chẳng hiểu sao lại có cảm giác người này đang cố ý bắt nạt mình.

Kết quả Lý Dương lái xe được nửa đường thì Hướng Viên trông thấy tiểu khu của Hứa Diên, cô bị Từ Yến Thời chọc tức tới nỗi đầu óc quay cuồng, bèn nói với lão Dương là mình không thoải mái muốn về nhà. Ai ngờ Lý Dương chỉ quan tâm mỗi Từ Yến Thời nên thuận lợi ‘thả’ cô về.

Hướng Viên gõ cửa nhà Hứa Diên, thật sự cũng không hiểu vì sao bản thân lại để Từ Yến Thời vào ổ sói chứ.

Từ Yến Thời cũng thật dám một thân một mình đi họp lớp, là vì Chung Linh ư? Muốn nhìn xem cô gái mình thầm mến năm xưa bây giờ ra sao? Hay là anh cảm thấy hiện tại mình chịu đả kích chưa đủ?

Hướng Viên ngồi trong nhà Hứa Diên như ngồi trên bàn chông tận hơn một tiếng. Mới đầu Hứa Diên còn như rơi vào sương mù, cho đến khi nghe Hướng Viên kể hết mọi chuyện xảy ra trong hơn một tháng qua thì cô bừng tỉnh, ôm gối tựa vào sofa, mặt chưa đủ thỏa mãn: “Sao tao thấy hai tụi mày có tương lai thế?” Rồi cô châm thuốc, nhả khói nói: “Mày FA lâu như vậy rồi, cũng nên tìm bạn trai đi, tao nhớ mày chia tay với Karma xong thì không hẹn hò lần nào nữa nhỉ?”

“Không muốn yêu, yêu tới yêu lui cũng vậy thôi, chẳng có cảm giác gì sất.” Cô nói đúng sự thật, lại có phần ảo não.

Hứa Diên ngậm thuốc lá, “Từ Yến Thời thì sao? Cũng không có à?”

“Anh ấy thì khác.”

Hướng Viên xin Hứa Diên điếu thuốc, ngồi trên thảm, tiện tay cầm bật lửa cúi đầu châm thuốc, lưng dựa vào sofa, ngẩng đầu thở nhẹ ra một hơi, xương má xinh xắn ẩn hiện sau làn khói. Cô híp mắt trầm tư, cúi đầu dùng ngón trỏ búng tàn thuốc nói: “Con người anh ấy quá sạch, không thể tùy tiện bắt đầu được. Vẫn nên làm bạn thì hơn.”

Hứa Diên cười cười, “Vậy bây giờ mày ngồi đây phiền não cái gì? Lo hắn bị đám Lý Dương dạy hư à? Mày nghĩ nhiều rồi đấy.”

Hướng Viên một tay kẹp điếu thuốc, một tay ôm đầu gối, cười nói: “Tao sợ anh ấy bị đả kích thôi, dù gì mấy người năm xưa không bằng anh ấy thì nay đều đã vợ con đuề huề, đi BMW Audi đồ.”

Hứa Diên ngồi trên sofa, ném điện thoại qua: “Tự nhìn trong nhóm chat đi, mày không đi là cho Chung Linh cơ hội đấy.”

Chung Linh gửi vào trong nhóm đoạn video bọn họ ăn cơm, ống kính nhắm thẳng Từ Yến Thời, trong đám đông, anh chỉ mặc trang phục đơn giản nhưng lại nổi bật nhất, anh lười biếng ngả người ra sau, hai bên đều là bạn học lớp A.

Trong video âm thanh ồn ào, giọng anh rất thấp cũng rất nhẹ, song loáng thoáng vẫn có thể nghe ra vài ba chữ, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường.

Hướng Viên không xem nữa, vất điện thoại qua một bên, hút thuốc nhả khói, thoải mái nói: “Không xem, chẳng liên quan gì tới tao hết, cô ta yêu ai thì quyến rũ người đó đi, cũng đâu phải là bạn trai tao.”

Hứa Diên với lấy điện thoại, mặt đầy ý xấu, sau đó vừa xem đoạn video vừa nhìn Hướng Viên ngồi dựa sofa hút thuốc lá, cố ý lớn tiếng nói: “Chung Linh này thật là, người không có xương sống đấy hả? Dựa gần người ta thế làm gì, đứng cũng không nổi nữa, uống rượu nhiều nhỉ.”

Hướng Viên không quan tâm.

Hứa Diên chỉnh âm lượng lên cao, tiếp tục trường thuật trực tiếp cho cô: “Ai da ai da, Chung Linh này làm gì thế, chuốc say người ta rồi định dẫn đi đâu thế kia. Ơ ơ ơ ơ… Tửu lượng không được rồi, mới uống hai ly mà mặt đã đỏ bừng rồi sao?”

Lúc này Hướng Viên mới chìa tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Đưa điện thoại đây.”

Hứa Diên: “Tao đang nói Lý Dương mà, mày gấp cái gì.”

Hướng Viên trợn mắt, im lặng hút thuốc bình thản nhìn điện thoại, trên khung chat giữa hai người là lên tin nhắn ‘mặt còn đau không’ cuối cùng của anh. Giờ xem lại, trong lòng Hướng Viên không nhịn được giật mình, ý tứ trêu chọc quá rõ, không giống là lời có thể thốt ra từ miệng Từ Yến Thời, nhưng lại khiến cõi lòng rung động.

Cuối cùng cô dập thuốc đi, nói: “Được rồi, tao đi qua xem sao.”

Làm như bà mẹ già không yên tâm vậy.

Lúc Hướng Viên đến thì đám Lý Dương đã bắt đầu chơi Vương Giả, mà điều làm cô bất ngờ đó là Từ Yến Thời cũng chơi. Cô còn chưa tới mà đã nghe thấy âm thanh la oai oái vang lên từ hành lang trên lầu rồi.

Lý Dương: “Hàn Tín phe đối diện trâu quá, tôi chết đây, ván này bỏ đi, đợi Từ thần đi farm vậy.”

(Đi farm: hành động giết lính/quái rừng để kiếm vàng, từ đó lên đồ và gia tăng công lực, v.v…)

Bạn học A: “Mẹ kiếp, tôi hy sinh đây, các vị bảo trọng.”

Bạn học B: “Từ thần, cậu hết máu rồi kìa!!!” Như thể đang muốn khuyên anh trở về hồi máu vậy – đây là cách khi người mới chơi thường chơi, cột máu thấp thì lập tức về nhà.

Từ Yến Thời rất bình tĩnh: “Không sao, còn có thể cầm cự.”

Mọi người tập trung chơi game vô cùng náo nhiệt, không phát hiện Hướng Viên đứng ở cửa.

Sau đó bỗng bạn học B hét ầm lên, thanh âm chói tai truyền tới qua khe cửa.

“Mẹ nó, chọi mà vẫn diệt được cả đoàn, đỉnh vãi nồi.”

Đám con trai lại khen ngớt lời một hồi, trong lúc lúc chờ vào ván thứ hai thì lại trò chuyện đôi câu: “Từ Thần, cậu nói hai năm qua cậu đều ở Duy Lâm à?”

Từ Yến Thời gật đầu, nhấp một hớp.

Lý Dương thở dài, nhìn điện thoại không dứt mắt: “Duy Lâm cũng là công ty tốt. Hai năm trước trâu lắm, dù hai năm vừa rồi không còn phong độ như trước, nhưng chung quy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hơn nữa sau lưng người ta là tập đoàn Đông Hòa, có chỗ dựa lắm! Thật ra có khởi nghiệp hay không không quan trọng, làm điều mình thích là được.”

Lời này của Lý Dương, còn thật sự uất ức.

Bạn học B cũng phụ họa theo: “Mọi người làm ăn cũng không dễ gì, lão Dương lái Maserati vậy đấy thôi, chứ cậu chưa thấy dáng vẻ cậu ta ra vẻ đáng thương năn nỉ người ta làm việc đâu.”

Lý Dương vui vẻ, cũng không mấy để tâm: “Nói thật, tôi vẫn cho rằng Từ thần cậu đang làm thí nghiệm nhân tạo ở phòng thí nghiệm khoa học nào đó, đầu óc cậu sáng sủa, không làm những việc này đúng là đáng tiếc. Có điều ở Duy Lâm cũng không tệ, định vị trong xe, vừa nghe đã thấy cao hơn lũ IT bọn tôi nhiều rồi.”

Từ Yến Thời cười không đáp. Lúc này ván thứ hai đã bắt đầu.

Hướng Viên thật sự không ngờ bầu không khí lại hòa hợp đến thế.

Cô cứ tưởng mấy người này sẽ giống như lần trước Hứa Diên kể, so xem chìa khóa xe của ai nhiều hơn. Song chẳng ngờ Lý Dương lại là người ấm áp đến thế, còn nhân tiện an ủi Từ Yến Thời một phen, mặc dù Từ Yến Thời không cần bọn họ an ủi.

Dáng vẻ người kia cúi đầu chơi game quá tập trung, gò má tuấn tú, sống lưng lười biếng dựa vào ghế, cho đến khi Lý Dương phát hiện ra cô đang đứng ở cửa, “Ấy, Hướng Viên à, sao cậu lại quay lại rồi?”

Thì bấy giờ động tác tay Từ Yến Thời mới khựng lại, hình như nhân vật đang kẹt ở trong tường.

Có mặt tại đây phần lớn đều là bạn học trong giới của Lý Dương, Chung Linh là cô gái duy nhất, Lý Dương mời cô ta chẳng qua vì gần đây công ty có buổi phỏng vấn, mà vừa hay lại do Chung Linh phụ trách nên mới thuận tiện rủ đi cùng.

Hướng Viên chào hỏi từng người một, bầu không khí rất náo nhiệt, bọn họ luôn miệng gọi “chào người đẹp chào công chúa”.

Chỉ có Chung Linh là không ừ hử gì, trước kia hai người từng gây gổ với nhau nên khi gặp mặt cũng khá lúng túng. Không chủ động chào hỏi, Hướng Viên đi đến chỗ trống cạnh Lý Dương ngồi xuống, vỗ vai Lý Dương cười nói: “Chơi game hả?”

Lý Dương cúi đầu à một tiếng, chơi rất tập trung, còn buột miệng nói: “Đến đúng lúc lắm, cậu đánh ván này giúp tôi đi, tôi vào nhà vệ sinh cái đã.”

Dù Lý Dương không biết ID thật của Hướng Viên là gì, nhưng trước kia Hứa Diên vì muốn cho anh ta ăn hành nên đã kéo Hướng Viên tổ đội cùng, Lý Dương biết kỹ năng của cô rất cao nên yên lòng giao điện thoại lại cho cô, còn mình thì vào nhà vệ sinh.

Hướng Viên cũng không ưỡn ẹo gì, nhận lấy điện thoại của anh ta.

Chung Linh im lặng nãy giờ bỗng mở miệng, “Tôi cũng chơi nữa, kéo tôi theo đi.”

Bên này đã đủ năm người rồi, Từ Yến Thời nói: “Vậy tôi thoát, mấy người chơi đi.”

Bạn học B: “Đừng mà, Lý Dương đi rồi là không ai cân team đâu, tôi còn đang trông cậy cậu cho tôi hưởng ké điểm kinh nghiệm đây này.” Thế là anh ta rất vô tình nói với Hướng Viên: “Em Viên, cậu thoát tài khoản của Lý Dương đi, cho Chung Linh chơi.”

Hướng Viên đang bị người ta chê kỹ thuật chơi game đó sao?

Trước kia người ta xin được cô dẫn theo mà cô còn lười dẫn đây này.

Hướng Viên nheo mắt: “Cậu chắc chứ?”

Giọng điệu lộ vẻ nguy hiểm.

Bạn học B chợt lúng túng, anh ta do dự nhìn bạn nam bên cạnh: “Hay là, Tiểu Chiêu, cậu thoát nhé?”

Tiểu Chiêu trợn mắt: “Muốn thoát cũng là cái đồ cấp Bạc nhà cậu chứ? Tôi với Tiểu Kiệt đều là cấp Vàng đấy!”

Sau một hồi tranh chấp kịch liệt, cuối cùng vẫn là bạn học B tự thoát.

Chung Linh vừa vào trận đã ngại ngùng nói: “Kỹ năng của tôi hơi kém, hy vọng được mọi người chiếu cố nhiều.”

Bạn học B bỗng nảy ý tưởng phỏng vấn vị tuyển thủ cũng vừa gia nhập là Hướng Viên, “Tiểu Viên thì sao, có di ngôn… Ây da bậy bậy, có tuyên ngôn vào trận không?”

Hướng Viên cúi đầu, nhắm vào “micro” của bạn học B mà nói ——

“Kỹ năng của tôi không kém, trái lại còn rất xuất sắc nữa.”

Mấy giây sau, mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, bạn học B đấm bàn thùm thụp cậu ta không tin, cười run run nói: “Tôi chờ cậu ván này bị hành chết luôn.”

Giao diện đã bắt đầu, Hướng Viên không để ý, bình tĩnh bắt đầu chọn tướng. Cô nhìn ảnh đại diện của Từ Yến Thời, anh chọn xạ thủ, Bách Lý Thủ Ước.

Khái niệm đánh đội cơ bản của Vương Giả Vinh Diệu bao gồm: một tướng đi đường giữa, một xạ thủ, một hỗ trợ, một tướng đi rừng và một tướng đi đường trên.

Tuy nói vậy nhưng không thường xuyên bố trí được đội hình đồng đều như thế, bởi vì có vài người không hiểu nhiều về các tướng, chỉ biết chơi lặp đi lặp lại vài tướng. Còn người chơi kém như Chung Linh đây, cô cũng chỉ biết chơi những tướng cơ bản như Lỗ Ban hay Angela mà thôi. Trong tình hình đánh đội thì chỉ có thể ở vị trí hỗ trợ.

Thế là Chung Linh chọn một tướng hỗ trợ.

Hỗ trợ luôn đi theo xạ thủ, xạ thủ yếu, cần người hỗ trợ tiếp máu.

Kết quả một giây sau, Hướng Viên đã thấy Bách Lý Thủ Ước của Từ Yến Thời đổi thành Gia Cát Lượng đi đường giữa.

Hướng Viên lập tức chọn xạ thủ Ngu Cơ.

Kịch tình bắt đầu lên cao, Chung Linh lại từ vị trí hỗ trợ đổi sang đi đường trên.

Ngay sau đó.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, hình đại diện của Từ Yến Thời vốn tối màu cho thấy đã chọn xong tướng lại lập tức sáng lên, một giây tiếp theo, anh đổi thành ——

Tướng hỗ trợ, Trang Tử.

Bạn học B kêu gào trong lòng, cái kỹ năng trêu gái gì thế này.

Biết rồi nha biết rồi à nha.

(Tướng Ngu Cơ thích hợp đi cùng hầu hết các tướng hỗ trợ ở đường dưới.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio