Trao Quyền Duy Nhất

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lão nhị?"

Khi nghe được hai từ này, phản ứng đầu tiên của Tề Tĩnh là nghĩ tới "Lão ngũ".

Anh giật mình, lập tức tìm nick của Lão ngũ trong danh sách kênh, nào ngờ Lão ngũ không online, weibo cũng out, không thể hỏi rõ ràng được.

Nói cách khác, từ sau khi cuộc thi hôm qua kết thúc, "Lão ngũ" chưa từng xuất hiện, không biết đã đi đâu mất rồi.

Vậy "Lão nhị" này là ai?

Nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng không quan trọng, quan trọng là hắn có tư cách để kiêu ngạo.

Với Tề Tĩnh mà nói, màn biểu diễn hôm nay là cái tát mà anh mạnh mẽ đánh vào mặt Đồng Tước Đài, nhưng cuộc thi này thì không hẳn đã vậy. Khi "Lão nhị" cất tiếng, anh bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ "Số quả nhiên không tầm thường, không hổ là người cuối cùng()".

"Ha ha." Đầu tiên, hắn khẽ cười hai tiếng ngắn ngủi, sau đó lại phát ra tràng cười dài say sưa chè chén, "Ha ha ha ha..."

Điều này đã tạo ra cảm giác thời gian đang chuyển động.

Tề Tĩnh có thể tưởng tượng ra một "Tần Thác" nửa nằm nửa ngồi dựa vào người người đẹp, mắt say lờ đờ, mông lung, vừa nghe cô mời rượu, vừa mỉm cười đáp lại câu chuyện của cô. Tiết tấu thanh âm biến hóa vô cùng chuẩn xác, vừa vặn thể hiện được hình ảnh "nhân vật đang nghe người khác kể chuyện".

"Uống thêm một chén?"

Cổ họng hắn phát ra tiếng khàn khàn, hơi thở nhẹ nhàng thổi vào micophone, trong lơ đãng phát ra chút tiếng gió, rung động đong đưa, vô ý lại cố tình khiến người ta xao xuyến: "Đừng nói một chén, tỷ tỷ châm rượu, dù là một bầu, một đấu, hay một thạch rượu,... Ha ha... Ta cũng uống."

Phong cách biểu diễn này so với người vừa rồi ăn khoai tây chiên hoàn toàn như hai người khác biệt.

Chất giọng của Tề Tĩnh sáng sủa, nhưng lại mang chút phong lưu.

Còn chất giọng người này không bắt tai bằng anh, nhưng lại ngay thẳng, khí khái hào hùng hơn anh, cho dù trong màn kịch đầy kiều diễm cũng mơ hồ thoát ra hơi thở "hào hiệp".

Nhân vật "Tần Thác" không kị nơi gió trăng, nhưng không thật sự ham mê sắc đẹp.

Phong lưu cũng phân chia thật giả, hắn đang "giả" phong lưu nhưng lại không khiến người ta thấy ghét, cách ve vãn đúng mực, kéo mình vào cơn say vẫn lưu lại chút tỉnh táo. Ngoại trừ để mặc mình sa vào cuộc chơi gió trắng, cách gọi "tỷ tỷ" này cũng có thể lấy được tình cảm của các cô gái nơi đây, còn mang theo ý nghĩa khác.

Nếu như nói Tề Tĩnh có thể diễn được bảy, tám phần tính cách đặc thù của nhân vật này, thì người này đã diễn được được mười phần.

Anh nghe xong màn một trong trạng thái vô cùng khiếp sợ.

Ở màn một, cách diễn của "Lão nhị" không khác anh cho lắm. Mặc dù cách xử lí tình huống hơi khác, phong cách cá nhân rất rõ ràng, nhưng đều lấy nguyên tác làm gốc, thậm chí còn diễn gần với nguyên tác hơn. Bất kể giọng điệu hay tạo hình chi tiết, diễn đạt cảm xúc đều cực kì tự nhiên, vô cùng xuất sắc.

Cho tới khi Tề Tĩnh hồi phục tinh thần, thời gian đã quá một phút.

Tuy rằng bản thân anh cũng qua được một phút, nhưng lúc đó anh đã phải bỏ rất nhiều công sức để cân nhắc diễn cảm khi nói. Còn người này khiến anh cảm thấy hắn chẳng tốn nhiều sức lực đã có thể dễ dàng qua màn.

Phong cách và năng lực mạnh mẽ, tương phản rõ ràng này được chứng mình bằng việc hiện trường im ắng sững sỡ, lát sau mới bùng nổ.

Người nghe :... Cứu... mạng... Tim tôi sắp bị bóp nát rồi... Nghe quên cả thở! (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴

Người nghe :... Hóa ra ăn snack khoai tây có thể nâng cao kỹ năng phối âm!! Tôi phải mua mười túi cho CV tôi thích mới được!! rút ví

Người nghe : Phụt~ Bạn trẻ lầu trên, chúng ta tổ chức thành tập thể cùng đi mua đi!! (cùng rút ví)

Người nghe : Hu hu hu hu Số , anh ăn nhiều khoai hơn nữa em cũng sẽ không chửi anh đâu!! Quá, tuyệt, vời!! (yên lặng ôm ngược xếp hàng làm fan cuồng)

Người nghe : °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Cảm thấy anh ấy và số diễn mỗi người một vẻ, đều vô cùng tuyệt với!! Nghe xong rất kích động!

Người nghe : °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Thanh âm của số rất êm tai, diễn xuất của hai người khác nhau nhưng cá nhân tôi cho rằng Lão nhị nắm chắc kỹ năng cơ bản hơn, thuần thục hơn!! Hu hu hu hu hoàn toàn không thể bình tĩnh, đây chính là Tần Thác trong lòng tôi, xin hỏi hội fan cuồng còn nhận người không??

...

...

"Thật quá giỏi..." Tề Tĩnh cũng vô thức thì thào ra tiếng, nín thở tiếp tục nghe.

Anh đã quên mất chuyện đối phương là đối thủ cạnh tranh của mình, một lòng một dạ bị diễn xuất của hắn hấp dẫn, chìm đắm say mê.

Nếu như khác biệt ở màn một giữa hai người không lớn thì màn hai chính là ranh giới phân chia khác biệt về diễn xuất của họ.

"Ngươi nói gì?"

Khi chuyển màn, Tề Tĩnh chỉ sử dụng khoảng một, hai giây để điều chỉnh cảm xúc. Còn "Lão nhị" chớp mặt một cái đã thay đổi tâm tình, nặng nề quát to.

Không những vậy, chất giọng cũng thay đổi đúng như tuyến thời gian trong nguyên tác, bởi vì giữa màn một và màn hai có khoảng cách hai, ba năm, nhân vật chính đã trải qua rất nhiều hiểm nguy, trưởng thành hơn, quang minh lỗi lạc hơn. "Lão nhị" nắm bắt được cả chi tiết này, thanh âm thấp hơn trước, nam tính hơn.

"Ngươi nói... người bị bắt vào tử lao..." Muốn hỏi lại không dám hỏi, không dám hỏi vẫn buộc bản thân phải hỏi. "Tên là gì?"

Không thể tin được chuyện bạn thân bị bắt vào tử lao.

Không mong đối phương sẽ nói ra tên bạn mình.

Trước sự tự phủ định cực lực của Tần Thác, hắn vẫn phải đối mặt với hiện thực. Trong thanh âm mang theo mâu thuẫn sâu sắc, hơn nữa giọng nói run rẩy vô cùng, biểu lộ tâm trạng giãy dụa vô cùng nhuần nhuyễn.

Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà bùng nổ.

"Năm đó, khi ta đáp ưng ngươi, ngươi có nhớ... ngươi đã nói gì không hả?" Sức bật của hắn không hề thua kém năng lực diễn xuất, từng từ từng chữ chất chứa nỗi thê lương, đau khổ miên man khiến người nghe nhói lòng. Hắn thở dốc gấp gáp, nghiến răng nghiến lợi nói, ""Ta cứu người của các ngươi, là bởi vì ta không thể trơ mắt làm ngơ cho đám quan lại ngu ngốc kia ức hiếp bách tính... cho dù lòng ta hiểu rõ đây là chuyện đủ để mất đầu cũng tuyệt, không, hối, hận!"

Thở gấp vài tiếng, bỗng nhiên hắn khó khăn dừng lại, tự lẩm bẩm như người mất hồn.

"Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi đã đồng ý... sẽ bảo vệ bọn họ an toàn."

Đến rồi, tiếp theo chính là chỗ anh bị Viên Tranh Minh CUT.

Tề Tĩnh không dám nhúc nhích dù chỉ một li, sợ rằng mình sẽ bỏ sót chi tiết nào đó.

Anh vô cùng muốn biết cách diễn của "Lão nhị" có gì khác biệt, liệu có được ban giám khảo chấp nhận. Nếu như được tán đồng, người này sẽ phá vỡ kỉ lục : mà anh đã giành được.

Trong tai nghe truyền tới tiếng thở nhẹ nhàng, tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chán chường.

"Vì sao... Tố Ngọc lại bị họ bắt mất?"

Hắn không lớn tiếng chất vấn đối phương giống như anh, mà ngược lại, giọng nói trầm xuống, trầm sâu dưới vũng bùn khổ đau.

"Rõ ràng hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện tạo phản, tại sao..." Nói được phân nửa, hắn gần như mất tiếng. Hơi thở hỗn loạn, hắn hít sâu, hớp lấy không khí một cách vồ vập, vẫn không ngăn được bản thân phải nuốt hết cảm giác tội lỗi vào lòng. Hắn không mắng bất cứ ai, chỉ mắng chính mình, "Tại sao phải... trả giá bằng mạng sống..."

A.

Tề Tĩnh lập tức hiểu ra.

Đây không phải chất vấn, mà là tự trách. Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh bị CUT.

Xét cho cùng, "Liễu Tố Ngọc" bị liên lụy đến tính mạng không phải do người khác bảo vệ không chu toàn, mà vì người bạn "Tần Thác" này. Cuộc sống vốn giàu có bình an, vui vẻ sung sướng của Liễu Tố Ngọc bị hắn hủy hoại. Đáy lòng Tần Thác hiểu rõ, làm sao có thể chất vấn người khác được nữa, chỉ có thể buồn rầu tự chất vấn chính mình.

Quả là năng lực thấu hiểu đáng sợ, lần đầu tiên anh thầy có người ngang bằng với Thẩm Nhạn.

Tề Tĩnh âm thầm kinh hãi.

Người nghe : (╯-_-)╯╧╧ Còn để người ta sống nữa hay không? Rốt cục cuộc thi này muốn trái tim nhỏ bé của tui run rẩy bao nhiêu lần nữa??? (tôi sắp bóp nát cả chuột rồi)

Người nghe : (╯-_-)╯╧╧ Xếp hàng sau lầu trên! Số , liệu anh có dám phối hết cả ba màn không?? Có dám không?

Người nghe : Bạn trẻ Lão nhị này!! Cưng muốn ăn bao nhiêu snack?? Chị đây mua cho cưng!! (tiếp tục rút ví)

Người nghe : Thầy tinh tinh, nếu như thầy muốn cut ở đoạn này, em sẽ ăn thịt tinh tinh mỗi ngày!

Người nghe : Lầu trên bình tĩnh!! Tinh tinh là động vật được quốc gia bảo vệ, không thể ăn, chỉ cần treo ngược lên lấy roi quất là được!!

Người nghe : Lầu trên điên rồi sao? Được rồi, tôi cũng điên rồi... Số quá tuyệt vời!! ~(≧▽≦)/~

...

...

Đến bấy giờ, Viên Tranh Minh vẫn im hơi lặng tiếng, trông có vẻ như đang bới móc tìm lỗi, nhưng không bắt được lỗi.

Cuộc thi tới giờ phút này cuối cùng cũng xuất hiện người đầu tiên diễn tới màn ba, trên khung chat tràn ngập tiếng reo hò, cổ vũ, bầu không khí hiện trường dâng cao tới mức chưa từng có.

Màn cuối cùng là màn đối kịch giữa "Tần Thác" và sư huynh "Bạch Kha".

Tình tiết xuất hiện ở phần cuối của nguyên tác, Bạch Kha đầu độc Phương Di Thanh, trở thành một kẻ hen hạ điên rồ. Hắn quyết tâm rời khỏi sư môn, bị người ta lợi dụng, trúng kế, cùng đường, ấy vậy mà còn gặp phải sư đệ mà hắn đố kị nhất, căm hận nhất.

Đối mặt với sư huynh đã đến nông nỗi này, cảm xúc trong lòng sư đệ đương nhiên một lời khó mà diễn tả được.

"Sư huynh..." Trong tai nghe phát ra giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí, giống như ngọn đèn lẻ loi trước gió, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng đủ khiến đèn tắt, cũng sẽ đốt tay mình. "Sư phụ, người... vẫn ở Tiêu Sơn chờ huynh quay về. Đừng vì xúc động nhất thời mà gây ra sai lầm lớn."

Nhắc tới sư phụ, hắn miễn cưỡng cười, cố gắng dùng giọng điệu hoài niệm để kích thích đối phương nhớ lại quá khứ ba người sống cùng nhau.

Nhưng đối với người đã mắc quá nhiều sai lầm, ngày qua ngày, hai người đều không thể trở về như trước được nữa.

Cho dù nhớ lại hồi ức dịu dàng, cũng không tránh khỏi nỗi thê lương...

"Sư huynh, Phương Di Thanh chưa chết." Nói về quá khứ là vô ích, vậy thì nói về hiện tại. Sau một hồi trăn trở vô nghĩa, chỉ có thể thẳng thắn nói rõ ràng. Nhắc tới chuyện đối phương quan tâm nhất, chú ý tới sắc mặt thay đổi của đối phương, thanh âm của hắn bị kiềm hãm, khổ sở khuyên nhủ, "Hắn không chết, chỉ mất hết võ công, vẫn còn chút hơi tàn... Bây giờ huynh ăn năn, hối lỗi vẫn chưa muộn..."

Nhưng bất kể "Tần Thác" khuyên bảo thế nào đi chăng nữa, "Bạch Kha" cũng không nghe.

Cho tới khi "Bạch Kha" rút kiếm tự sát, chỉ nghe "Tần Thác" hít sâu một hơi, thanh âm cũng thay đổi, bao nhiêu phóng khoáng, thản nhiên, ổn trọng, khí phách anh hùng đều biến mất tăm. Hắn rống ro: "Sư huynh, dừng tay! Sư huynh..."

Tiếng nghiêng ngả lảo đảo phát ra, khiến người nghe tưởng tượng ra cảnh nhân vật chính xông tới, ngã quỳ xuống đất vẫn cố gắng giãy dụa bò về phía trước.

Bộ dáng chật vật nhưng vô cùng cố chấp.

Tiếng thở gấp vội vã của hắn bất chợt dừng lại, toàn bộ hiện trường tĩnh lặng, yên ắng, chỉ có tiếng nức nở yếu ớt, nhỏ bé truyền ra từ cổ họng một cách gián đoạn.

Cuối cùng là một tiếng gào thét đế tê tâm liệt phế, cực điểm thê lương.

"Sư... Huynh..."

Tề Tĩnh giật mình, trong lòng nhói đau, áp lực to lớn gần như đánh bật anh đứng lên khỏi ghế, trên lưng đổ mồ hôi.

Bảng đếm giờ cũng hiển thị : đúng vào lúc ấy.

Nhưng giờ khắc này, đã chẳng còn ai quan tâm thời gian dài hay ngắn, tất cả mọi người đều bị tiếng gọi đầy đau đớn như tim hóa thành tro tàn nắm bắt, hoàn toàn không thể thoát ra được.

Người nghe : QAQ...!!!

Người nghe : QAQ... A a a a a...

Người nghe : Một tiếng "sư huynh" này thật đau đớn!! Ngược chết tôi rồi! ┭┮﹏┭┮

Người nghe : Lúc nghe thấy tiếng gào cuối cùng, tôi đã khóc... Nhớ tới trong nguyên tác, Tần Thác mang tro cốt của sư huynh trở về gặp sư phụ, lại nhớ tới Tiêu Sơn lão tẩu, thật quá ngược a a a a ┭┮﹏┭┮

Người nghe : Tiếng gào cuối cùng... đã đâm vào tim tôi một đao!! Máu chảy đầm đìa!! 〒▽〒

Người nghe : Sức bật diễn cảm vô cùng lớn!! Like trăm cái!! 〒▽〒

...

...

Tâm phục khẩu phục.

Tề Tĩnh nhận ra chêch lệch của mình và đối phương một cách rõ ràng, cảm giác thất bại dâng lên, đồng thời cũng thở phào một cái, chậm rãi ngồi dựa lại vào ghế. Anh cười: "Ha ha, diễn xuất như vậy, cho dù thua cũng đáng..."

Bỗng nhiên, trong đầu anh nảy ra suy nghĩ "tôi cũng mong có một ngày diễn được trình độ thế này".

Nhớ tới tuyên bố trong lời dạo đầu của đối phương, Tề Tĩnh cảm thán ngàn lần, đồng ý với lời của hắn: "Một CV như tôi quả nhiên không có tư cách tùy tiện lui giới... Hôm nay đã học hỏi được rất nhiều. Cảm ơn, tiền bối."

Tuy rằng không biết rốt cuộc "Lão nhị" là ai, nhưng cách nói chuyện này, năng lực này, tuyệt đối là "tiền bối".

Tổng điểm được đưa ra cũng chứng mình cho suy đoán của anh.

Thời gian sử dụng: :

Chất giọng: .

Phát âm: .

Kỹ năng cơ bản: .

Sức hấp dẫn: .

Điểm ban giám khảo: .+ . + . + . + . = . điểm

Điểm bình chọn: .% tỷ lệ bình chọn = . điểm

Tổng điểm: . + . = . điểm

Tổng điểm này nằm trong dự liệu, thậm chí Tề Tĩnh cho rằng "Lão nhị" xứng đáng được điểm cao hơn.

Từ đầu tới cuối, Viên Tranh Minh không hề lên tiếng cắt đứt, để thí sinh diễn tới cuối cùng. Bồ Ngọc Chi còn bất ngờ chấm hai điểm ., ngay cả Thẩm Nhạn cũng chưa từng được điểm cao tới vậy, có thể nói là chưa từng thấy bao giờ, khiến người nge vô cùng kinh ngạc, ai cũng tán thành.

Khi thấy tổng điểm của "Lão nhị", Tề Tĩnh chợt nhớ tới một chuyện đã bị quên mất.

Anh ngẩn người, sau đó cười thật to: "Ha ha ha ha ha... Xin lỗi, Đồng Tước Đài, chuyện bỏ cuộc nhường vai, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi."

Cho dù anh bỏ cuộc, trước tổng điểm cao tới đáng sợ của "Lão nhị", Đồng Tước Đài cũng phải xếp hạng hai. Tức là vai nam chính số một mà hắn khổ sở cố gắng tranh đoạt vẫn vụt khỏi tầm tay. Quả thật... cần vỗ tay ăn mừng. Tề Tĩnh vui vẻ một lúc lâu trước màn hình.

Mất công nhường vai cho anh, vậy mà anh không có năng lực giữ lấy. Đồng Tước Đài, anh thật khiến tôi không thương xót nổi.

Vừa cười vừa tiếc thương cho nỗi khổ của đại thần, trong tai nghe đột nhiên truyền tới một tiếng rên rầu rĩ, là Viên Tranh Minh. Tề Tĩnh sửng sốt, không hiểu vì sao tổng đạo diện lại hậm hực, đấm ngực giậm chân.

"Tiếc quá đi mất, tiếc quá..." Đối phương dùng giọng nói uể oải vô cùng, "Cứ tưởng đào được hai mầm non tốt, đáng tiếc là cả hai đều mọc lệch, lại còn cố chấp. Một người khiến tôi thấy khó mà nâng đỡ được, một người còn chẳng cho tôi cơ hội nâng đỡ. Thật khiến người ta phiền muộn tột cùng..."

"Hả?"

Chắc không phải đang nói mình đâu nhỉ? Tề Tĩnh dụi dụi mũi, hoàn toàn không tự giác làm "mầm non số ".

Còn "mầm non số " đã bóc một gói snack khoai tây khác, tiếp tục vô tâm vô tư ăn.

"Tôi xin giải thích trước." Viên Tranh Minh trở lại bình thường trước lời nhắc nhở dở khóc dở cười của Khúc nhạc dương xuân, dùng tiếng ho khụ khụ để kéo hình tượng, nghiêm túc nói, "Trong cuộc thi vừa rồi, người có thể hoàn thành màn một rất giỏi, người có thể hoàn thành màn hai có thể đảm nhận ghi âm chính thức, điều kiện tiên quyết là không có người giỏi hơn. Còn người có thể hoàn thành ba màn..."

Bỗng nhiên ông cười gian hai tiếng, cố ý thừa nước đục thả câu, khiến các thính giả la ó ầm ĩ mới chậm rãi hỏi.

"Có muốn cân nhắc đến việc trở thành người phối âm thương mại hay không?"

Chú thích:

() Người cuối cùng: Trong bản gốc dùng từ "áp trục", tức là người diễn cuối cùng hoặc trước người cuối cùng. Nhưng ý mình muốn truyền đạt ở đây là "với Tề Tĩnh mà nói, màn biểu diễn hôm nay (đoạn này nguyên tác cũng dùng từ "áp trục") là bước cuối cùng để vả mặt Đồng Tước Đài, nhưng với cuộc thi này thì nó chưa kết thúc, bởi vì Lão nhị mới là quân bài cuối cùng, kẻ mạnh nhất."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio