Trao Quyền Duy Nhất

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước tiên là một tiếng vang thật lớn.

Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên gần trong gang tấc. Tề Tĩnh chỉ nhớ ngay khi ấy anh vô thức giơ tay lên, che chắn hướng thanh âm phát ra.

Sau đó, cánh tay cảm thấy đau đớn vô cùng—-

Sau đó thì sao?

Ký ức đứt quãng tại giây phút ấy, bóng đen thăm thảm bao phủ lấy anh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Cái đầu tiên mất đi là thính giác, cái đầu tiên khôi phục cũng là thính giác.

Trong bóng tối hỗn độn vang lên bên tai âm thanh loảng xoảng của thủy tinh vỡ vụn, thanh thúy mà lạnh lẽo. Mí mắt anh cố gắng hé ra, không phân biệt được đâu trên đâu dưới, trời đất dường như đảo lộn điên cuồng, ánh sáng trắng toát lóe lên, xuyên qua khe hở của tấm kim loại chiếu thẳng vào não.

"Ưm..."

Tề Tĩnh đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng trên chóp mũi.

Cái thật sự thức tỉnh anh chính là thanh âm phát ra từ yết hầu cố gắng gấp gáp cướp lấy không khí.

Cách đó không xa còn nghe thấy tiếng xe cần cẩu di chuyển ầm ầm, âm thanh bén nhọn chói tai của xe cấp cứu, tiếng cáng kim loại va đập vào nhau, còn có tiếng người kêu gọi ầm ĩ quanh quẩn bên tai.

"Còn một người ở trong đó!"

"Chiếc xe tai nạn bị biến dạng nghiêm trọng, nạn nhân có thể bị sốc, không có phản ứng, khi cạy xe ra cần phải hết sức cẩn thận."

Xe tai nạn?

Đúng rồi... Mình đang trên đường đi công tác về.

Còn hơn nửa tiếng đi đường nữa là về tới khu vực thành phố, vừa đi qua một đoạn đường núi quanh co, gặp phải dòng xe tấp nập đi lại vội vàng sau kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn. Đoạn đường núi này vô cùng khúc khuỷu, đêm qua có mưa to, mặt đường trơn trượt.

Lẽ nào đã xảy ra tai nạn giao thông?

Sắc mặt Tề Tĩnh hoảng hốt, cố gắng chớp mắt, muốn xê dịch khỏi hai lớp kim loại méo mó.

Chỉ một cử động nhẹ như vậy thôi cũng khiến cánh tay trái truyền tới một nỗi đau cực kì kịch liệt, trong nháy mắt thấu tận xương, dường như cả trái tim đều đau tới tê dại, máu chảy ngược, cả người co quắp. Tề Tĩnh nhịn không nổi, nức nở kêu rên một tiếng, đầu gối co lại theo phản xạ, đụng phải cái ghế bị gãy ở phía trước. Mảnh kính bể theo đó mà rơi xuống, vỡ tan tành.

"Bên trong có tiếng động!" Dường như người bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng gọi cấp cứu.

"Người ở bên trong có nghe thấy không? Có thể trả lời không?" Trong mấy giây ngắn ngủi nhân viên đội cứu hộ ở bên ngoài gọi to, Tề Tĩnh cảm thấy như mình đã đau đớn tới mức mồ hôi ướt đẫm áo.

"Tôi nghe thấy..." Vất vả lắm mới hé được miệng, anh yếu ớt đáp.

Ở không gian chật hẹp này, mùi vị rỉ sắt lặng lẽ ngập tràn. Là máu, không biết là chảy ra từ nơi nào, nhưng mùi hương nồng đậm vô cùng.

Xem ra anh thật sự gặp phải tai nạn giao thông rồi.

Tay trái đau như thế này chắc do gãy xương. Cơn đau vì gãy xương có thể gây cơn sốc thần kinh nên khiến anh bất tỉnh một lúc. May mà mấy đồng nghiệp đi cùng không làm sao vì anh nghe thấy giọng của họ ở bên ngoài lo lắng hỏi han đội cứu hộ.

"Chúng tôi là người của đài truyền hình tỉnh!... Đúng đúng, chúng tôi là phóng viên!"

"Người còn ở trong đó tên là Tề Tĩnh, chỗ cậu ấy ngồi là chỗ bị va chạm, vết thương của chúng tôi không có gì đáng ngại, nhưng các anh nhất định phải cứu được cậu ấy! Tôi van xin anh đấy!"

Xen lẫn giữa tiếng người chạy qua chạy lại là tiếng khí giới va chạm khi tháo dỡ xác xe bị hỏng.

Không chết quả thực là trong cái rủi có cái may – Tề Tĩnh cố gắng hết sức giữ tinh thần lạc quan, còn chút hơi thở suy yếu, anh quay mặt đi tránh hít phải bụi bặm khi nhân viên cứu hộ cạy thùng xe cho khỏi bị sặc.

Bởi vì nếu bị ho sẽ tác động đến toàn thân, lan đến chỗ gãy xương, khó đảm bảo anh sẽ không đau đến mức chết ngất lần nữa.

Khi được người ta nâng ra từ trong xe, Tề Tĩnh cố nhìn thoáng qua cái xác xe của đơn vị.

Có người nói họ bị một chiếc xe tải chở hàng lớn đụng phải, tài xế hai xe đều khẩn cấp bẻ lái, vòng cung lệch một chút mới không gây nên thảm kịch chết người. Nhưng đầu xe tải đâm mạnh vào thân xe nơi anh ngồi, dẫn tới cả cái xe bay ra khỏi đường, lật xuống nửa sườn núi.

Giờ nhìn lại mới thấy chiếc xe bị biến dạng tới mức khiến người ta kinh hãi rụng rời.

"Xương tay trái của anh ấy bị gãy. Những nơi khác đều bị thương, cần cầm máu tiêu độc, nhưng mà không quá nặng." Bác sĩ phụ trách kiểm tra vết thương chuẩn đoán trước cho anh.

"Triệu chứng gãy xương, xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng, phải mau chóng cố định lại rồi đưa tới bệnh viện tiến hành phẫu thuật."

"Chuẩn bị nẹp xương! Mau!"

Để chỉnh xương gãy về vị trí cũ, hộ sĩ tiêm cho anh một liều gây tê, toàn thân không thể động đậy, nhưng đôi mắt vẫn nhàn rỗi.

Ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ mấy đồng nghiệp cùng gặp nạn, ở hiện trường còn có các đồng nghiệp khác chạy tới – ban tin tức đúng là luôn dẫn đầu đài truyền hình, đi phỏng vấn hay bị phỏng vấn đều cùng thực hiện ở một chỗ.

Tề Tĩnh mua vui trong nỗi khổ, nghĩ tới đây còn nhếch miệng cười he he hai tiếng.

Các đồng nghiệp bị vết thương của anh dọa sợ trắng mặt cũng không nhịn được, mỗi người mắng anh một câu, sao đến mức này mà còn cười được.

Con lười cũng chạy tới, vốn chuyến công tác này là của hắn, nhưng nhờ Tề Tĩnh đi thay nên thoát được kiếp nạn. Khi Tề Tĩnh được cáng cứu thương nâng ra, hắn ở bên cạnh gấp gáp tới mức xoay vòng vòng, vừa xin lỗi vừa ân hận, đàn ông sức dài vai rộng mà suýt chút nữa bật khóc tại chỗ. Tề Tĩnh còn phải an ủi ngược lại hắn.

"Không chết đã là may rồi..." Mệt mỏi và đau đớn kéo tới, ánh mắt của anh dại ra, tự lẩm bẩm.

Nộp nhiều âm thô như vậy mà còn chưa ra hết kịch.

Còn có một kịch bản chưa thu âm, đến nay vẫn đặt trong file văn kiện, chờ anh trở về thu. May mà anh nhặt lại được một cái mạng, nếu không thì thật sự không thể nào chơi phối âm nữa. Nếu không thì hai chữ "giả chết" sẽ thành sự thật.

"Anh này, đây là điện thoại di động của anh phải không?"

Hộ sĩ băng bó vết thương cho anh khẽ gọi. Anh đáp lời, quay sang xem, thấy đối phương đang cầm một cái điện thoại còn dính máu và bụi, muốn anh nhận diện.

"Đúng vậy..."

"Được, chúng tôi sẽ tạm thời bảo quản thay anh." Hộ sĩ gật đầu, trong lúc lơ đãng tiết lộ ra, "Vừa rồi anh vẫn luôn siết chặt nó trong tay, lúc gây tê mới rơi ra."

Tề Tĩnh ngẩn người, hai mắt mờ mịt chớp chớp rồi nhắm lại.

Nhớ ra rồi.

Một giây trước khi xảy ra tai nạn giao thông, anh còn đang cúi đầu ngắm điện thoại di động – nhìn hình ảnh trong điện thoại, ảnh một người cùng mèo.

Khi đến bệnh viên nhân dân tỉnh, chụp ảnh X quang, là xương đôi nối cẳng tay với cổ tay bị gãy. May mà không vỡ nát.

Dù sao cũng được vào bệnh viện đứng thứ ba toàn tỉnh, kinh nghiệm phong phú, ca phẫu thuật tiến hành vô cùng thuận lợi. Mổ ra, chỉnh xương về vị trí cũ, thêm thép cố định, bên ngoài cố định bằng thạch cao.

Bởi vì xương đôi gãy dễ dẫn tới tình trạng lệch vị trí sau phẫu thuật, bệnh viện kiến nghị Tề Tĩnh nằm viện theo dõi một thời gian, sau khi ổn định mới xuất viện. Lần này xảy ra tai nạn xe cộ trong khi đi công tác, thuộc vào phạm trù tai nạn lao động, lãnh đạo đài truyền hình phải người xuống thăm hỏi tình hình, còn bảo anh cứ yên tâm nằm viện, tất cả chi phí đều được đơn vị chi trả.

Tề Tĩnh biết trong thời gian ngắn anh không thể tiếp tục đưa tin tức, liền bỏ suy nghĩ đó, một lòng một dạ ở lại bệnh viện dưỡng thương.

Sau khi phẫu thuật, y tá mang chiếc điện thoại được lau sạch sẽ trả lại cho anh, nhưng mà sau một khoảng thời gian dài như vậy, pin điện thoại đã hết, mà sạc pin của anh không biết có phải đã rơi ở hiện trường xảy ra tai nạn hay không, muốn tìm cũng không tìm được.

"Đại Hải, anh có thể giúp tôi mượn một cái sạc pin không?" Vợ chồng Con lười cứ cách ngày lại tới thăm một lần, Tề Tĩnh nhân cơ hội hỏi.

Tay trái của anh hoàn toàn bất động, dùng máy tính không tiện.

Một mình ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, nếu không được dùng điện thoại di động để lên mạng, xem weibo, anh nhất định không chịu nổi.

"Điện thoại của anh của hãng nào? Tôi ra ngoài mua cho anh một cái mới."

Từ sau khi Tề Tĩnh bị tai nạn, Con lười vẫn luôn cảm thấy do hắn đổi công tác cho anh dịp Trung Thu nên mới xảy ra chuyện, cảm thấy áy náy vô cùng, muốn bồi thường anh.

Tề Tĩnh hoàn toàn không để điều này trong lòng, ngược lại cảm thấy may mắn.

Nếu như chuyện này xảy ra với Con lười, vợ con hắn chắc chắn sẽ rất khó khăn—

Nhưng mà nếu nói tiêu tốn một ít vật chất có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của hắn, Tề Tĩnh sẽ vô cùng vui vẻ biết thời thế: "Vậy được rồi, anh mua hộ tôi một cái sạc pin điện thoại di động, chúng ta coi như hòa nhau, anh cũng đừng tự trách nữa."

"Vậy sao được?" Vợ Con lười chủ động cướp lời, "Một cái sạc pin có tính là gì, chú Tiểu Tề còn có yêu cầu gì thì cứ việc nói! Đại Hải nhà bọn chị lần này nợ chú quá nhiều!"

Tề Tĩnh không giỏi đối phó với kiểu phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng này.

Vì vậy anh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái khác: "Vậy hai người mua giúp tôi một hộp cơm đi."

Không thể không nói, cơm hộp bán ở căn tin công cộng của bệnh viện và trình độ chữa bệnh ở nơi này tỷ lệ nghịch với nhau. Hôm phẫu thuật xong, anh được nếm thử cơm ở đây, thật sự không hợp khẩu vị, càng khát vọng được ăn thức ăn bình thường.

Vợ chồng Con lười theo lời anh, mang tới cho anh một bữa ăn ngon. Cõi lòng Tề Tĩnh tràn đầy cảm kích nhận lấy, khoản đãi thân thể vừa phẫu thuật xong một bữa để bổ sung dinh dưỡng.

Nhưng vợ chồng hai người kia đều phải đi làm, không thể ngày nào cũng tới thăm bệnh.

Lúc mua được sạc điện thoại mới, anh không muốn làm phiền hai người kia nữa, đầu tiên là gọi điện thoại bảo với Con lười rằng đã có người đưa cơm cho anh, không cần hắn phải bận tâm, sau đó tiếp tục mua cơm hộp của bệnh viện, cơm gạo tẻ hạt to, thức ăn bình thường, ăn mãi cũng thành quen, không có gì là không ăn được.

Có thể bởi vì kì nghỉ Quốc khánh, ngay cả khu nằm viện cũng không quá nhiều người, ai xuất viện được đều xuất viện cả rồi.

Đại bộ phận bệnh viện đều giống như nhau, tường trắng phau phau, đệm, chăn, gối đều trắng tinh, ngay cả khung giường cũng sơn màu trắng, nhìn vào vô cùng quạnh quẽ.

Mấy năm này, anh bận rộn quen rồi, có rất ít thời gian rảnh rỗi như vậy, không có việc gì để làm, rảnh rỗi tới mức có thời gian một mình tản bộ trên hành lang, trông về nơi thành thị xa xa ngựa xe như nước, có thời gian ngắm cánh hoa tàn, cành lá khô xác xơ tiêu điều trong viện, có thời gian để ngây người.

Ngồi đờ ra, không nghĩ đến điều gì hết.

Không phải là không có điều muốn nghĩ, chỉ là không muốn đắm chìm quá sâu vào đó. Giống như chữ viết trên giấy, càng ở xa, chữ càng nhỏ đến mức không gì sánh được, có thể khiến cho người ta lầm tưởng rằng đây là tờ giấy trắng.

Phòng bệnh Tề Tĩnh ở có bốn giường ngủ, chỗ anh gần cửa sổ, vốn tưởng rằng ba chỗ còn lại vẫn sẽ để trống, không ngờ tới ngày thứ ba, có một bà cụ được chuyển từ dưới quê lên để phẫu thuật tới ở, có người nói là tĩnh dưỡng sau khi mổ, đúng lúc nói chuyện phiếm giải buồn với anh.

Con gái bà cụ làm việc ở thành phố này, chồng bà cũng tới khám bệnh, bình thường ở tạm trong nhà con gái, tới giờ cơm sẽ mang cơm nước mình tự nấu vào cho bà.

Tay nghề của ông cụ rất tốt, cơm ngon canh ngọt, ăn vào nhất định cũng thấy ngon miệng bởi vì mỗi lần bà cụ ăn đều sung sương, nếp nhăn nơi khóe mắt tràn ra ý cười sâu sắc.

Tề Tĩnh khẽ mỉm cười nhìn bà ăn, món cơm tẻ ngắt trong miệng cũng trở nên ngon hơn.

Vậy nên anh chọn ăn cơm trùng giờ với bà cụ, cứ như vậy không tới một giờ là có thể ăn sạch hộp cơm như bọt biển đó.

Nhìn anh ăn cơm hộp của bệnh viện, ông cụ tò mò hỏi: "Cháu trai, vợ cháu không đưa cơm tới sao?"

Tề Tĩnh cười trả lời: "Cháu không có vợ, còn chưa kết hôn mà."

Có vẻ như ông cụ nghe nói rằng con trai thành phố thích kết hôn muộn, cho rằng anh cũng là một người như vậy, lắc đầu nói với anh: "Sao không cưới vợ sớm một chút? Nếu cưới vợ rồi thì đâu đến nỗi ngay cả một người tới đưa cơm cho cũng không có."

Vì đã được bệnh viện phẫu thuật, chữa trị, Tề Tĩnh nghĩ mình cũng nên giữ gìn hình tượng cho bệnh viện.

"Cơm hộp của bệnh viện cũng không tệ lắm mà." Chí ít thì anh sẽ không bị đói.

"Cũng chỉ là ăn qua loa thôi." Ông cụ vẫn lắc đầu, "Ở một mình, cô đơn lạnh lẽo, có gì tốt đâu?"

"Cháu còn trẻ nên không hiểu. Đợi tới khi bằng tuổi ông bà rồi, một người không có bạn đời sống quá cực khổ." Bà cụ cũng tham gia vào câu chuyện, ánh mắt dịu dàng nhìn người bạn già của mình.

Tề Tĩnh không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng cười.

Lần này ăn cơm, anh ăn tới hơn một tiếng cũng chưa xong. Cho tới khi bà cụ dùng xong cơm tối, được ông cụ đỡ ra ngoài phòng bệnh tản bộ, đôi đũa mộc duy nhất của anh mới đặt lên bát cơm, gảy qua gảy lại mấy hạt cơm cứng ngắc.

Anh mới bị gãy xương, còn xuất huyết trong, cần tĩnh dưỡng, cần phải ăn.

Thế nên nhất định phải tiếp tục ăn.

Tề Tĩnh hít sâu một hơi, tiếp tục bới bát cơm tẻ cùng mấy miếng rau cải xanh, cho vào miệng nhai.

Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Anh đành tạm thời bỏ đôi đũa qua một bên, vươn tay cầm lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, khi nhìn thấy số máy gọi tới thì cứng đờ cả người.

Đúng rồi...

Xảy ra tai nạn giao thông, đơn vị nào cũng sẽ gọi điện thoại thông báo cho gia đình trước tiên.

Tề Tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại liên tục lóe sáng, mã vùng trong dãy số đó vô cùng quen thuộc. Dù sao cũng là nơi anh sinh ra và lớn lên, làm sao có thể không quen.

"Alô?" Thanh âm của anh rất khàn, cổ họng khô rát.

"Tiểu Tĩnh? Rốt cuộc em cũng mở máy?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ anh từng quen thuộc, mấy năm nay dần trở nên xa lạ, nhưng mà tốt xấu gì cũng là người mà anh đã gọi là chị hơn hai mươi mấy năm.

"Điện thoại di động hết pin, hai ngày trước em mới mua được sạc pin mới."

"Vậy sao?"

Một khoảng lặng yên. Có thể do đã lâu không liên lạc, cuộc nói chuyện càng trở nên khó khăn hơn tưởng tượng.

Dưới cảm giác áp lực tới mức hít thở không thông, Tề Tĩnh lựa chọn kết thúc bằng việc đi thẳng vào vấn đề: "Chị có việc gì không?"

Tề Hỉ dường như rất lúng túng nở nụ cười, giọng nói trầm xuống, dè dặt hơn: "Mấy hôm trước, đơn vị của em gọi điện thoại về nhà, nói em bị tai nạn giao thông, đang nằm bệnh viện. Chị thử gọi điện vài lần vào di động của em, đều báo đã tắt máy..."

"Em rất khỏe, phẫu thuật rất thành công." Tề Tĩnh đơn giản miêu tả lại tình huống của mình.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Hai chị em cùng tiến hành cuộc đối thoại theo cách phổ thông tới mức ngay cả người xa lạ cũng có thể nói, hỏi han theo công thức, trả lời theo công thức.

Lúc này, Tề Tĩnh chợt nghe đầu dây bên kia có giọng một người phụ nữ đột ngột xông vào.

Là mẹ của anh.

Bà dùng giọng nói ai oán mà bất đắc dĩ, lặp đi lặp lại một câu: "Vì sao nó cứ cứng đầu như vậy? Nếu như nó sớm sửa sai, có thể về đây làm việc, xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể chăm sóc nó."

Lần trước nghe lời giống vậy, anh đã quyết định rời khỏi nhà, một mình tới một thành phố xa lạ sinh sống.

Cứng đầu, cố chấp. Đúng, từ này là từ bà ấy thích dùng nhất, là câu cửa miệng của bà ấy.

Đáp lại là tiếng của bố anh.

Vẫn giống như mấy năm trước, bởi vì nghiện thuốc lá nặng mà giọng nói khàn khàn, già nua, suy sụp, hơn nữa còn nghiện rượu khiến chất giọng càng táo bạo hơn so với trước đây anh được nghe: "Nếu như nó có thể thay đổi cũng sẽ không lì tới ngày hôm nay. Tai nạn giao thông à... Tai nạn đều là quả báo! Ai bảo nó học xấu, chơi đàn ông, làm tao mất hết cả mặt!"

Tiếng bố mắng em trai bị Tề Hỉ lạnh nhạt cắt đứt: "Bố, loại chuyện như vậy bố đừng lớn tiếng quá, khiến hàng xóm nghe được càng mất mặt hơn."

Anh cầm điện thoại trong tay, vô thức để nó cách xa tai một chút, rồi chậm rãi đặt lại chỗ cũ.

Hô hấp có chút gấp gáp.

Dường như cảm thấy hơi thở của anh thay đổi, Tề Hỉ bưng kín loa trong chốc lát, thanh âm càng thêm buồn bực, còn nghe được tiếng cô mơ hồ khuyên bảo kiểu như "Hai người đừng tranh cãi nữa".

Mẹ cô bắt đầu lên cơn kích động, khóc nức nở, em trai cũng không thèm nói thêm gì nữa.

Chỉ có bố cô không nghe lời khuyên, thậm chí còn bước tới đoại lấy điện thoại: "Mày nghe đây! Mặc kệ mày bị tai nạn xe hay làm sao, nếu như mày vẫn muốn chơi với đàn ông, vĩnh viễn đừng mò về cái nhà này..."

"Tít." Ngón tay anh đặt mạnh lên phím ngừng trò chuyện, nhấn liên tục mấy cái.

Trong tai anh còn văng vẳng câu nói kia, mà ngón tay càng run rẩy dữ dội hơn, không biết có ấn được chính xác không, cũng không biết đã cúp điện thoại chưa, chỉ có thể không ngừng ấn, ấn thật chặt.

Sau nửa phút, động tác ấn phím cũng dừng lại.

Tề Tĩnh thả lỏng các đốt ngón tay cái vì anh dùng sức quá độ mà đau đớn, cúi đầu há miệng thở dốc. Phổi ẩn ẩn đau vì không đủ không khí, kiệt lực cầu sinh tồn. Vừa thở dốc, anh vừa cứng ngắc dời ngón cái trên màn hình sang nút tắt máy, trực tiếp đè xuống, chặt đứt mọi liên hệ.

Phòng bệnh trống rỗng, màu trắng đơn điệu vọt tới từ bốn phương tám hướng, phóng đại tiếng thở hào hển của anh thêm rõ ràng hơn.

Một chút thôi, một chút thôi.

Anh nhét điện thoại vào dưới gối đầu, đó là nơi anh không chạm tới được, có thể không cần quan tâm đến nó, hồi tưởng lại các loại thanh âm vừa truyền tới từ nó.

"Ăn thôi," Tề Tĩnh bỗng nhiên há mồm, chết lặng tự nhủ.

Đúng vậy, ăn thôi. Chẳng phải anh vẫn chưa ăn xong sao? Hẳn là nên ăn xong cơm trước, lấp đầy bụng, sau đó nằm xuống ngủ thêm một giấc, ngày mai sẽ có ánh dương xán lạn cùng không khí cuối thu thoáng đãng.

Tề Tĩnh dọn hộp cơm ra, cầm lấy đũa, cố gắng ăn thức ăn.

Bàn tay anh run rẩy vô cùng, gắp nửa ngày mới được, đưa tới gần miệng rồi còn rơi xuống.

Cùng với đó còn có thức khác — một thức không mùi, chảy từ trên mặt xuống, liên tiếp rơi trên hạt cơm tẻ khô ráp.

Đắng chát tới mức khó mà nuốt xuống được.

"Ưm..." Tiếng đầu tiên phát ra từ cổ họng, sau đó không thể kiềm chế được nữa.

May là trong phòng bệnh không có người nghe, vậy nên anh có thể trở nên yếu đuối một chút, dùng thanh âm hiếm thấy khi phối âm, tùy ý khóc một trận.

Đã lâu không như vậy, anh tự cho mình một khoảng thời gian.

Chờ khi qua đi, anh sẽ tiếp tục ăn bát cơm bẩn này. Anh chỉ là cần thêm một chút thời gian mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio