Trao Thâm Tình Cho Em

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành phố Kỳ.

Trong ngõ hẻm cũ kỹ, mấy con chuột đen bò qua, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường tồi tàn, cặn dầu trên nền đất xi măng màu đen phát sáng lập lòe, phản chiếu thành đủ loại màu sắc.

Trong khu vực toàn là những tòa nhà cao tầng bao quanh, có một tòa lầu gác chân thấp () nổi bật, phía dưới là cửa hàng, ở giữa là phòng cho thuê, chỉ có thể ở một gia đình, lên trên nữa là sân thượng.

() 矮脚楼 mình cũng không biết kiểu nhà này gọi là gì trong tiếng việt nên edit tạm tạm vậy thôi nhé, hình minh họa đây:

Cùng với thiết kế đơn sơ.

Trong căn phòng cho thuê.

Phòng ngủ chính vang lên tiếng của người phụ nữ cố tình rên rỉ thật lớn cùng với tiếng thở dốc ồm ồm của người đàn ông.

Đang nằm cách đó không xa, Bạch Đồ ngủ trên tấm phản cứng, bất đắc dĩ thở dài, quay người cầm lấy gối che tai mình lại, thúc giục mình đi ngủ.

Trên nóc nhà truyền đến tiếng kêu của con mèo động dục, cực kỳ giống với tiếng khóc trẻ con, khiến Bạch Đồ bực dọc, cùng với đó là tiếng xoẹt xoẹt vang dội của cái quạt cũ nát.

Bạch Đồ đứng dậy, rảo bước đi về phía sân thượng, cửa vừa mở ra, gió thổi vào, khiến cả người Bạch Đồ dễ chịu. Cô lấy chai dầu gió trong túi, xoa những chỗ mình bị muỗi đốt.

Đứng ở lan can một lúc, đi đến cái ghế nằm bị người khác vứt cách đó không xa, đón lấy cơn gió đêm mùa hạ, nằm xuống. Một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng Bạch Đồ đã mở mắt ra, mang cơ thể mỏi nhừ về phòng mình, mơ mơ hồ hồ đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài, thấy một người phụ nữ ăn mặc lộ liễu ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ quyến rũ.

Bạch Đồ tiến lên, thấp giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt xinh đẹp ngước lên. Quả thực là có mấy phần mê người, Bạch Đồ suy nghĩ trong đầu, nếu không cũng không hớp hồn mấy người cả vùng xung quanh đây.

Tàn thuốc trong tay Bạch An Chi run run, lại hút một hơi, từ từ phả khói về phía Bạch Đồ, toàn bộ mặt Bạch Đồ đều bị khói thuốc phả vào đến nỗi có chút muốn ho khan, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Bạch An Chi nhìn bộ dạng kiên cường kìm nén của Bạch Đồ, cười ha ha. Móc trong túi ra một tờ một trăm, kẹp vào ngón trỏ và ngón giữa vứt cho Bạch Đồ, Bạch Đồ nhận lấy, khẽ nói một câu: “Cảm ơn mẹ.”

Bạch An Chi khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng của Bạch Đồ, nhàn nhạt ‘A’ một tiếng, liếc mắt khinh thường: “Thấy tiền liền sáng mắt, ghê tởm như cái tên đàn ông thối tha kia.” Bạch Đồ không để ý đến bà, cô đã quen, dù sao mỗi lần đưa tiền, Bạch An Chi luôn làm cô nhục nhã một lần.

Bạch Đồ đeo cặp sách, đi trong con ngõ nhỏ, lúc sắp đến cuối đường, thấy tiệm bánh bao, cô đi tới mua hai cái bánh bao, nhìn tiền lẻ trong túi, “Lại lấy thêm một ly sữa đậu nành ạ.”

Ông chủ tiệm bánh bao cười ha ha đưa cho Bạch Đồ, “Ồ, hôm nay phát tài à, còn thêm sữa đậu nành.” Bạch Đồ nhận lấy, gật đầu, “Mẹ cho cháu tiền tiêu vặt.”

Ông chủ tiệm bánh bao khinh rẻ cười một tiếng, ánh mắt hài hước nhìn Bạch Đồ, Bạch Đồ đưa tiền lẻ cho ông chủ, không quan tâm đến nụ cười đầy thâm ý kia, cầm ly sữa đậu nành rời đi.

Trạm xe buýt đều cùng một màu là đồng phục trắng xanh, tụm năm tụm ba đứng chung một chỗ, Bạch Đồ đứng ở nơi hẻo lánh nhất, hai ba miếng ăn xong bánh bao, chậm rì uống sữa đậu nành.

Mọi người xung quanh thấy bộ dạng Bạch Đồ uống sữa đậu nành, đều chế giễu cười ra tiếng.

Mắt thấy xe buýt, Bạch Đồ vội uống hết sữa đậu nành thật nhanh, ném vào thùng rác, suy nghĩ trong đầu của đám học sinh chen nhau chính là muốn giành chỗ ngồi trên xe buýt, Bạch Đồ không nhanh không chậm lên xe.

Qua hai trạm liên tiếp, mấy học sinh dùng hết toàn lực giành chỗ ngồi không ngừng rên rỉ, lúc này, người già Lâm Đại Ngọc xách theo túi nilon lên xe buýt, vừa lên xe đã mỉm cười hiền từ, mấy học sinh cũng nở nụ cười lễ phép theo, đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Xe buýt vừa đi vừa ngừng, giống như đang thưởng thức phong cảnh, rốt cuộc chạy được gần phút, tới trường học.

Trong trường học, rất nhiều cây ngân hạnh vây xung quanh, ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống, lá cây tỏa sáng lập lòe, giống như gợn sóng lăn tăn trong nước, trái ngược là cây hoa quế, chỉ trồng vẻn vẹn vài cây, trong sân trường lớn thế này, chỉ hiện lên lác đác chẳng có bao nhiêu, nhưng mùi hương của hoa quế xộc vào mũi thì không thể bỏ qua.

Bước chân Bạch Đồ thoăn thoắt đi về phía lầu dạy học khoa tự nhiên.

Đi vào lớp học.

Trên tường màu xám trắng dán mấy tờ giấy, sắp xếp nhân viên vệ sinh quét dọn, thời khóa biểu từ thứ hai đến thứ sáu, cùng với kỉ luật nội quy của trường học.

Phía sau là bảng đen của lớp trước đây để lại, là một bức họa, ở trên vẽ một vòng người ngồi trong lớp. Trong lúc rảnh rỗi Bạch Đồ đếm số người bên trong, tổng cộng có người, đoán là lớp trước có người.

Phía trên bảng đen có mấy chữ to nguệch ngoạc được viết bằng phấn màu đỏ cực kì nổi bật: Chăm chỉ học tập ngày ngày tiến lên!

Nhưng mà, lúc này trong lớp cũng chỉ là mấy bạn học sinh giỏi đang đọc thầm. Yên tĩnh giống như khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống mới có thể thấy được hạt bụi nhỏ bé.

Bạch Đồ lấy ghế của mình xuống. Chiếc ghế còn lại vẫn để lên bàn, bạn học tới, tự lấy xuống.

Cũng không tính, bởi vì phía sau có độc một chỗ ngồi, là Hỗn Thế Ma Vương, cho đến bây giờ ghế của cậu ta đều là đàn em giúp khuân xuống, cậu ta vừa đến đã trực tiếp nằm nhoài xuống bàn ngủ.

Trong trường học trên trần nhà quạt trần kẽo cà kẽo kẹt, khiến cho lớp học vốn yên tĩnh lại thêm một tia tức giận.

“Này, Bạch Đồ, có chuyện làm ăn cho cậu, viết hay không viết?” Một nam sinh trong lớp ăn mặc cà lơ phất phơ hỏi.

Bạch Đồ cũng không ngẩng đầu, tiếp tục viết bài tập trong tay mình.

“Bao nhiêu bản?”

“Tớ chỗ này bản, cậu cho cái giá đi.” Nam sinh nói.

“Một bản hai tệ, năm bản chiết khấu cho cậu, tám tệ.” Rốt cuộc Bạch Đồ cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn cái người gọi là khách hàng.

Nam sinh sảng khoái gật đầu, cuộn vở lại ném cho Bạch Đồ, Bạch Đồ khom lưng nhặt lên, so với vở của bản thân, sao chép một lúc.

Tiếng chuông tảo đọc () vang lên, ba người mặc đồng phục của hội học sinh ban kỷ luật, trên vai mang một cái băng đeo tay màu đỏ, nghênh ngang đi vào lớp học tuần tra, Bạch Đồ để bài tập trong tay xuống, cầm quyển sách lên đọc lanh lảnh.

() Tảo đọc – 早读: ở Trung Quốc h mới chính thức học bài mới nhưng h đã phải lên lớp. Khoảng thời gian từ h đến h được gọi là tảo đọc [早读]. Sẽ có người lên dẫn dắt lớp đọc và các bạn còn lại đồng thanh đọc, ai cũng phải đọc thật to. (Nguồn nhà liethoacac)

Ban kỷ luật hài lòng cười cười, lục thân bất nhận bước chân () đi ra ngoài.

() Lục thân (六亲): sáu loại người gần nhất với mình, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con. Có khi “lục thân” lại gồm: cha, con, anh, em, chồng và vợ. Lục thân bất nhận (六亲不认): chỉ sự vô tình, bất nghĩa; mất hết tính người.

Lúc này loa phát thanh của sân thể dục vang lên. Lại là giọng của thầy quản sinh có kiểu tóc Địa Trung Hải () kia: “Các bạn học, buổi sáng tốt lành. Thầy là Trâu Thiên Thành, quản sinh Trâu.”

() Kiểu tóc Địa Trung Hải, ảnh minh họa:

我要翘班by JoyPac

“Là thế này…… Mấy ngày gần đây, trường học ta lại phát hiện chuyện mấy tên nhóc bất hảo đánh nhau, bây giờ ở đây thông báo nêu tên phê bình một chút, có Lý Kinh của lớp , Vương Phàm, Lưu Thanh của lớp , Trần Ôn, Lý Minh, Tần Thâm của lớp , còn nữa ở đây đặc biệt chỉ đích danh Tần Thâm. Còn nhỏ không học theo gương tốt, cả ngày cầm đầu đánh nhau. Nếu như còn lần sau nữa, sẽ ghi tội xử phạt.”

Chỗ Bạch Đồ đang ngồi chính là lớp . Một cái lớp bỏ đi. Kỳ thật thành tích của Bạch Đồ có thể không ở đây, thế nhưng kẻ có tiền chen vào lớp phía trước, cô trở thành con chốt thí.

Thông báo nêu tên đã trở thành thói quen, đa số tên bên trong đều thay đổi, chỉ có hai chữ Tần Thâm vĩnh viễn không đổi. Hơn nữa còn nhiều lần đặc biệt bị nhắc đến, mỗi lần nhắc đến phía sau đều có thêm câu nói ấy: Nếu như còn lần sau nữa, sẽ ghi tội xử phạt. Không biết sao mỗi lần đều không có.

Bạch Đồ thậm chí còn nghĩ: Có một ngày không nhắc đến cái tên Tần Thâm kia thì rõ là mặt trời mọc đằng tây.

Nam sinh trong lớp nghe thấy tên của Tần Thâm, giống như cực kì phấn khích, ngồi ở chỗ ngồi thổi còi reo hò: “Anh Thâm thật lợi hại.”

“Ôi ôi ôi, chúc mừng anh Thâm của chúng ta lại một lần nữa được nhà trường khen ngợi.”

Nói xong, đám nam sinh cùng một hội với Tần Thâm nhe răng cười to.

Nghe thấy một đám người vỗ tay tán thưởng.

Bạch Đồ giận mà không dám nói gì.

Mãi đến khi người của hội học sinh đi về gõ cửa lớp, âm thanh ồn ào mới im lặng được một chút.

Hết giờ tảo đọc, Bạch Đồ cầm bài tập đưa cho nam sinh kia, đặt trên bàn cậu ta. “Đưa tiền.” Nam sinh bắt chéo hai chân, đặt tệ lên bàn, “Lần sau vẫn tìm cậu.” Bạch Đồ lấy tiền xong, không trả lời, xoay người về lại chỗ ngồi.

Tiếng chuông vào học reo lên.

Hai người cười nói, cùng nhau vây quanh một nam sinh cao lớn giẫm lên tiếng chuông đi vào lớp học.

Bạch Đồ ngước mắt lên nhìn đám người gào to ầm ĩ, lại là mấy tên bất học vô thuật () này.

() bất học vô thuật: không có học vấn tài cán gì cả.

Một tên béo con trong ba người, đi đến trước mặt Bạch Đồ, đưa vở trong tay cho cô, “ bản, bao nhiêu tiền?”

Lúc này Bạch Đồ thấy bọn họ thuận mắt hơn nhiều, bất học vô thuật thì sao chứ, không cưỡng được việc người ta có tiền thôi. Bạch Đồ ra vẻ tự nhận là bà chủ nở nụ cười, nhìn tên nhóc mập mạp mỉm cười nói: “ tệ.”

Tên béo ngạc nhiên, “Sao tự dưng cậu lại lên giá vậy.”

Bạch Đồ bất đắc dĩ nói: “Chữ của các cậu viết rất ẩu, với lại nhiều như vậy, tớ phải tốn rất nhiều tâm tư.”

Tên béo còn muốn nói gì đó, chỉ thấy người nam sinh vừa bị vây quanh kia, đặt tệ lên bàn, ngón tay thon dài gõ cạnh bàn một cái: “Trần Ôn, đưa cô ấy.”

Tên béo lại ngạc nhiên, quay đầu nhìn người nọ.

“Anh Thâm, cô ấy vừa mới giúp tên da đen kia viết bản tệ, sao bây giờ lại cố tình tăng giá.”

Tần Thâm nhíu mày, không nhịn được khoát tay: “Đưa cô ấy, không thiếu tiền.” Dứt lời, liền cúi đầu nằm nhoài trên bàn ngủ.

Tên béo mếu máo cầm tiền qua, đưa tiền cho Bạch Đồ, nói thầm trong miệng: “Còn trẻ đã biết kinh doanh thế này.”

Bạch Đồ cúi đầu, không để ý tới cậu ta.

Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Đồ trả bài tập cho mấy nam sinh ngồi phía sau, rồi tách ra thành hai cái năm bản, lúc đặt vào chỗ của Tần Thâm, không biết một số nữ sinh có phải cố ý hay không, làm cho Bạch Đồ bị vấp.

Bạch Đồ dùng hết sức bình sinh mới không bị vấp ngã trên bàn Tần Thâm, mà là cách Tần Thâm không xa, ngã trên bàn của Cố Thừa Phong.

Đối với Bạch Đồ mà nói, thà đắc tội người khác, cũng không được đắc tội đại ca của trường học này —— Tần Thâm.

Cố Thừa Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Bạch Đồ, Bạch Đồ khẽ nói cảm ơn, Cố Thừa Phong gật đầu một cái, đợi Bạch Đồ đứng vững, cậu ta liền buông tay. Không để ý tới nữa.

Mấy nữ sinh xung quanh cười ha ha, cố ý lớn tiếng hỏi: “Bạch Đồ, cậu làm gì mà đi cũng không vững vậy, không phải là không có tiền ăn cơm chứ.” Nói xong cười rộ lên, mấy nữ sinh nháy mắt ra ám hiệu.

Bạch Đồ tức giận cắn má.

Tần Thâm ‘ầm’ một tiếng, đá cái bàn văng ra, “Ầm ĩ cái gì thế?”

Người xung quanh thấy Tần Thâm tỉnh lại, lập tức yên lặng như tờ. Trong chớp mắt ai làm việc người nấy.

Tên béo thuận thế tiến lên, “Anh Thâm, thằng Phì Miêu của trường An Hòa mang người tới, gọi chúng ta ra ngoài.”

Tần Thâm khinh thường bật cười một tiếng, “Chỉ nó?”

Một đám đàn em xung quanh cũng cười ra tiếng, “Đúng đấy, cũng không nhìn xem anh Thâm là ai, còn dám tới khiêu khích như vậy.”

“Đúng vậy, anh Thâm, hôm nay để cho bọn nó nếm thử mùi vị nắm đấm của lão đại Hoa Thành chúng ta.”

Tần Thâm ngồi ở hàng cuối cùng, một chân vắt chéo lên chân kia, cái chân còn lại đẩy ghế ngả về sau, đung đưa qua lại. Hai cúc áo của đồng phục mở ra, lộ ra nước da màu lúa mì.

Nghe lời nói của bọn chúng, cậu khẽ cười một tiếng, giống như cơn gió hè ngoài cửa sổ, nụ cười khiến lòng người nhộn nhạo. Cậu nhếch môi, cặp mắt đào hoa () khẽ nhướng lên, chầm chậm chớp mắt, giống như ống kính quay chậm trong phim.

Nam sinh bên ngoài lớp dựa người trên hành lang, la to vào bên trong: “Anh Thâm, Phì Miêu tới, mang theo mấy người.”

Tần Thâm vốn đang nghiêng ghế ‘ầm’ một tiếng ngồi thẳng, xách cặp lên khoác một bên vai rồi đi bước dài ra ngoài.

Bạch Đồ thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách trên lưng, lúc đi ra cửa lớp mơ hồ nghe thấy mấy nữ sinh đang thảo luận: “Cậu xem đồng phục của cậu ta kìa, giặt đến nỗi phai màu rồi cũng không đổi. Không chú ý hình tượng chút nào.”

“Ai da, cậu tưởng là người ta muốn sao? Cũng đâu phải cậu không biết, nhà cậu ta nghèo cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”

“Nè nè nè, tớ nghe đâu mẹ cậu ta vẫn làm cái việc ấy đây này.”

Đôi mắt Bạch Đồ khẽ chớp mấy cái, cúi đầu nhanh chóng đi mất.

Dọc theo con đường nhỏ đến cổng sau, nơi này bình thường ít người, bản thân Bạch Đồ cũng vui vẻ được độc lai độc vãng (), không thích cổng trước.

() Độc lai độc vãng: đi đâu cũng chỉ có một mình.

Lúc đến cổng sau, thấy hai đám người đứng đấy, Bạch Đồ mở to hai mắt nhìn.

Nhìn gậy gộc trên tay bọn họ, Bạch Đồ muốn quay về nhưng mà, đúng giờ cổng trường đã tự động đóng lại.

Bạch Đồ sốt ruột ngó trái ngó phải, xung quanh không có thứ gì có thể nấp, trong tình thế cấp bách, Bạch Đồ trốn sau một cái cây, nói đúng ra là một cái cây nhỏ, rất rất nhỏ.

Tần Thâm nghe âm thanh líu ríu của Phì Miêu, cực kì mất kiên nhẫn.

Cậu vung cây gậy thoáng nhìn thấy một màu trắng xanh vô cùng nổi bật đằng sau cái cây, khóe mắt cậu giật giật, híp lại đến mức không thể nhìn thấy.

Hai mươi mấy người đứng phía đối diện, trái ngược là Tần Thâm bên này mười một mười hai người, bên kia phô trương lực lượng có vẻ như lớn hơn rất nhiều.

Nhưng Tần Thâm tự tin, cậu không cần những thứ phô trương giả dối ấy, cậu cần chính là hai nắm đấm biết nói chuyện.

Người đối diện cảm thấy dường như mình nắm chắc phần thắng, tự tin nói: “Mày là đại ca Hoa Thành? Tao nhìn cũng chỉ đến thế thôi sao…”

Tần Thâm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng.

“Sợ rồi? Chi bằng gọi tao một tiếng ‘anh Phì’, sau này tao bảo kê mày cho…” Tên cầm đầu Phì Miêu ấy lộ ra hàm răng hô, cười ha ha.

Một tay Tần Thâm khua gậy, vững vàng xoay vài vòng trong tay, hơi cúi đầu xuống khóe mắt từ từ khiêu khích, ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Ồ, ông nội của mày hôm nay tâm trạng không tệ, nếu như mày nhận sai tao sẽ tha cho mày.”

Chung quanh vài người cũng lớn tiếng ồn ào: “Chó Phì, anh Thâm ông của mày đã lên tiếng, mày mau nhận sai đi, bằng không đánh mày đến nỗi ba của mày cũng nhận không ra…”

Phì Miêu thấy Tần Thâm cười cười, giận sôi máu. Cậu ta theo đuổi một cô nữ sinh, hơn một năm vẫn chưa tán được, mấy ngày nay mới biết được người nữ sinh kia thích chính là Tần Thâm.

Tức nhất chính là, mỗi lần nữ sinh kia tới tìm Tần Thâm, Tần Thâm đều xem cô ta là vô hình, nữ sinh cảm thấy tủi thân, liền chạy đi khóc lóc kể lể với Phì Miêu, Phì Miêu một lòng, nữ sinh cậu ta quý như vậy, thế mà cho không Tần Thâm, Tần Thâm cũng không cần. Lập tức nổi nóng, đông góp tây góp gọi hai mươi mấy người đến, cùng nhau tìm Tần Thâm.

Bây giờ nhìn bộ dạng thờ ơ của Tần Thâm, Phì Miêu cảm giác giống như bị làm cho nhục nhã, bỗng ném cây gậy trong tay về phía Tần Thâm, Bạch Đồ nhìn mà mắt trợn thật to, miệng chữ O.

Tần Thâm duỗi tay vững vàng nhận lấy cây gậy, đầu lưỡi chọc chọc má.

Môi mỏng khẽ mở, ngữ khí lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ khiến mày gọi tao là ông nội.” Nói xong, ném cây gậy vừa mới nhận xuống đất. Hai đám người lao vào đánh nhau.

() cặp mắt đào hoa là kiểu mắt được đặt tên như thế vì quá giống với hoa đào. Là một trong những kiểu mắt tương đối hoàn mĩ. Mắt đào hoa là hình dạng con mắt trông như cánh hoa, mắt dài, độ cong của mí mắt trên khá lớn, khoé mắt trong nhọn và lõm vào trong, đuôi mắt cong. Khi cười hai mắt híp lại thành hai hình trăng lưỡi liềm cong cong, đem lại cảm giác ngọt ngào quyến rũ. Mắt đào hoa lúc nào cũng long lanh như có nước, đem lại cảm giác mơ màng, mờ ảo.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio