“Công ty tôi đương nhiên là sẽ không phá sản rồi.”, Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung, nhàn nhạt nói:
“Chẳng qua là trùng hợp hôm nay tôi lại có rất nhiều thời gian ở nhà, sẵn tiện bầu bạn bên cạnh cô vợ mới cưới của mình thôi.”
“Bầu bạn sao? Anh thấy hoàn cảnh chúng ta bây giờ có giống như vậy không?”
Phù Dung tức giận trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên, anh ta tưởng cô là con nít hay sao mà tin những lời nói đó.
“Tôi thấy rất giống mà.
Vợ chăm chỉ làm việc nhà, chăm ghé đến coi.
Chỉ là có điều cô vợ này không được siêng năng cho lắm.
Tôi chỉ vô tình ghé đến coi thử thôi không ngờ đã thấy cảnh cô lười biếng rồi?”
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên nhíu lại, xoáy thẳng vào người Phù Dung một cách nghiêm trọng.
“Thì ra là đến giám sát?”, Phù Dung bật cười khi thấy thái độ của Từ Ngưng Viên thay đổi.
Phù Dung nhấc bàn tay mỏi nhừ của mình, cố chống vào tường mà gắng gượng đứng dậy đối mặt với Từ Ngưng Viên.
Cô lấy tờ danh sách đã được gạch tứ tung ra, đập vào trong ngực của Từ Ngưng Viên:
“Của anh đây.
Tôi đã làm xong hết rồi, anh có ngon thì tự mình đi kiểm tra thử đi.
Nếu phát hiện việc nào chưa xong thì hẳn làm phiền tôi.
Hiện giờ tôi cần đi ngủ rồi.
Bye.”
Phù Dung nói một cách ngạo mạng rồi chập chững đi từng bước khó nhọc trở về căn phòng tối hôm qua đã ngủ.
Tờ giấy danh sách bị Phù Dung buông tay ra, rơi thẳng xuống đất.
Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn nó, những việc đã liệt kê đều có một dòng gạch ngang qua.
“Bà Năm.” Từ Ngưng Viên trầm giọng gọi.
Bà Năm từ trong góc nhà liền lập tức chạy đến.
“Cậu chủ.”
“Bà đi kiểm tra lại toàn bộ danh sách làm việc này cho tôi, một việc cũng không thể sót.
Nếu có cái gì không hoàn thành hoặc làm qua loa cho có thì ghi lại.
Kiểm tra xong thì vào phòng làm việc báo lại cho tôi.”
Từ Ngưng Viên nhìn chăm chú vào tờ danh sách như muốn đốt cháy nó, anh lạnh giọng nói sau đó quay lưng đi về phía phòng làm việc.
Cả căn phòng làm việc của Từ Ngưng Viên đều lấy tông chủ đạo là màu đen.
Từ Ngưng Viên ngồi xuống ghế, tay gõ nhịp trên bàn, ánh mắt đầy suy tư.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn làm việc.
Trên đó có hình ảnh của Từ Ngưng Viên mà một cậu con trai với nụ cười tươi tắn như nắng xuân.
“Cốc.
Cốc.”
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Cậu chủ.”
Bà Năm được sự đồng ý của Từ Ngưng Viên nên khẽ mở cánh cửa bước vào.
Bà đứng nghiêm chỉnh trước mặt Từ Ngưng Viên rồi báo cáo.
“Thưa cậu chủ, toàn bộ những việc cậu yêu cầu đều đã được Nhạc tiểu thư làm xong hết.
Mọi việc đều hoàn thành một cách chỉn chu nhất ạ.”
“Cái gì?”, Từ Ngưng Viên vừa nghe lời của bà năm nói xong thì cực kỳ ngạc nhiên.
Khi nãy anh chỉ tưởng cô gái đó nói dối anh để trốn đi nghỉ ngơi, không ngờ rằng cô ta lại có thể thật sự làm xong chừng đó việc:
“Bà nói cô ta đều làm xong hết mọi việc ư? Toàn bộ?”
“Đúng vậy thưa cậu chủ.”
Bà Năm gật đầu khẳng định lại một lần nữa.
Bà cũng rất bất ngờ.
Chính bản thân bà đã kiểm tra lại toàn bộ các việc đó, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ.
Trong lòng bà Năm không khỏi tán thưởng người con gái này.
Cô gái đó đã làm việc từ chín giờ sáng đến tận bây giờ, buổi trưa cũng chỉ ăn đại miếng cơm rồi chạy đi làm tiếp, liều mạng đến mức bà Năm tưởng chừng cô bé sắp xỉu tới nơi.
Nhiều lúc bà thấy cô nàng lung lay sắp ngã, tưởng chừng sắp bỏ cuộc.
Thế rồi đến cuối cùng cô gái đó vẫn có thể hoàn thành hết mọi việc.
“Được rồi.
Bà lui đi.”
Từ Ngưng Viên phất tay, bà Năm lập tức rời đi.
Từ Ngưng Viên lại một mình chìm trong không gian đen tuyền của mình một lần nữa.
Chân mày Từ Ngưng Viên nhíu chặt lại, khó hiểu mà suy nghĩ.
Nhạc Thanh Dao là một người tiểu thư nhà giàu, hống hách, lười biếng từ nhỏ.
Ở Nhạc Gia đến cả ngón tay cô ta cũng chưa bao giờ chạm vào những vật dụng này, tại sao lại có thể làm xong hết những việc mà anh đề ra cơ chứ?
Ý định ban đầu của Từ Ngưng Viên là sẽ khiến cho Nhạc Thanh Dao cảm thấy bản thân hèn hạ khi trở thành người giúp việc nhà, khiến cô ta lao động chân tay cực khổ, trở nên chật vật.
Tốt nhất là nên giở cái thói tiểu thư ra với anh, khi đó anh sẽ có cớ để khiến cô ta càng trở nên thê thảm hơn.
Vậy mà hiện tại lại không có cái nào xảy ra theo đúng ý anh hết.
Nhạc Thanh Dao không để lộ ra bản tính kiêu căng của mình, lại còn có thể làm việc nhà với khối lượng nhiều như vậy? Từ Ngưng Viên cực kỳ buồn bực, không hiểu chuyện này đã sai ở đâu.
“Cốc.
Cốc.”
“Chuyện gì?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Ngưng Viên gằn giọng mà hỏi.
“Thiếu gia.
Tôi có chuyện muốn báo.”
Người vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe giọng nói của Từ Ngưng Viên thì cẩn trọng mà nói.
Anh có cảm giác tâm tình của Từ Ngưng Viên lúc này đang cực kỳ tệ.
“Vào đi.”
Từ Ngưng Viên nghe giọng nói là người anh bảo theo sát Phù Dung nên cho vào.
Cánh cửa mở ra, người vệ sĩ bước vào.
Anh ta không dám nhìn lung tung vì sợ lại chọc giận đến Từ Ngưng Viên.
Chỉ đi nhanh đến trước mặt Từ Ngưng Viên, nhanh chóng báo cáo.
“Báo cáo thiếu gia.
Nhạc tiểu thư vừa mới ra khỏi nhà.”
“Cô ta đi ra khỏi nhà?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, không phải cô nàng khi nãy nói sẽ đi ngủ sao:
“Đi với ai.”
“Nhạc tiểu thư chỉ đi một mình.”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi.
Tôi muốn biết cô ta đi đâu, làm gì.
Một cách cụ thể nhất.
Biết không?” Từ Ngưng Viên lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt càng trở nên đáng sợ.
“Vâng.”
Lúc nãy khi Phù Dung trở về phòng, đặt lưng nằm xuống giường được tầm hai mươi phút thì lại nhớ ra một chuyện quan trọng.
Cô mệt mỏi mà ngồi bật dậy, nhìn chiếc đồng hồ ở trên tường.
Đã bốn giờ ba mươi phút chiều rồi.
Phù Dung vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tỉnh táo một chút, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh, rửa mặt qua loa, thay đồ rồi ra khỏi nhà của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung không bắt xe, cứ đi bộ dọc theo con đường lớn.
Trong người của Phù Dung hiện tại không có tiền, không có điện thoại, giấy tờ cá nhân cũng bị Nhạc Thanh Dao lấy đi.
Cô ta quăng lại cho Phù Dung bảng chứng minh nhân dân của cô ta.
Phù Dung cầm nó trong tay, lật đi lật lại, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
Người trên hình thật đúng là giống cô, nhưng thông tin toàn bộ đều khác.
Phù Dung không biết bản thân mình phải sống trong vỏ bọc của Nhạc Thanh Dao đến bao giờ nữa đây.
Đi một lúc lâu, cuối cùng Phù Dung cũng thấy được dãy nhà trọ xóm nghèo của cô.
Phù Dung đến một căn phòng lụp xụp, trên lầu hai.
Cô nhấc miếng dậm chân đầy bùn đấy cưới cửa nhà lên, nhặt một tờ giấy báo cũ lên.
“Leng keng.”
Phù Dung xốc nó mấy cái, chiếc chìa khóa nhỏ lập tức rơi ra khỏi tờ báo, rơi xuống sàn tạo nên tiếng động.
Phù Dung bỏ tờ báo sang một bên, cúi đầu xuống nhặt chiếc chìa lên.
Cô nắm chặt nó trong tay một lúc rồi mới tiến đến tra chìa khóa vào, mở cửa bước vào trong.
“Mẹ.
Con về nhà rồi.”
Phù Dung nói nhỏ một tiếng, cả căn phòng cũ kỹ không có tiếng nói trả lời lại.
Phù Dung bật cười, đi đến chiếc giường mà lúc trước hai mẹ con cô đã ngủ mấy năm nay rồi nằm xuống.
Được trở về lại với không gian sống đúng của bản thân thật là thích, Phù Dung ước gì cô có thể sống tại đây một lần nữa.