“Nếu anh thấy tôi tàn áp anh quá thì không cần làm nữa cũng được.
Cứ vào phòng dọn đồ anh là được rồi, không cần…”
“Những chuyện em vừa nói đương nhiên là tôi sẽ làm rồi.
Không những làm, mà còn sẽ hoàn thành một cách cực kỳ xuất sắc”
Từ Ngưng Viên bỗng dưng lật lọng mà hô lớn lên, Phù Dung nhăn mặt, không nhìn ra được ý định của Từ Ngưng Viên là muốn làm gì.
Từ Ngưng Viên cười hì hì, rồi đưa tay níu lấy cánh tay của Phù Dung tới ngồi xuống bàn.
“Tôi đi làm việc nhà, nhưng mà em phải hứa với tôi uống hết ly sinh tố này nhé.
Em cứ sai bảo tùy thích, anh nhất định đều sẽ không oán trách một câu.
Em ngồi đây nghỉ ngơi đi.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì quay lưng chạy đi, còn nháy mắt với Phù Dung:
“Nhớ uống hết đó.”
Phù Dung trơ mắt nhìn một loạt hành động của Từ Ngưng Viên.
Anh ta thật sự vui vẻ mà chạy đi làm hết việc nhà vì cô? Quái lạ.
Nhìn ly sinh tố trước mặt, sự hoài nghi của Phù Dung càng thêm tăng cao.
Rốt cuộc thì Từ Ngưng Viên định bày ra cái trò gì đây? Từ Ngưng Viên sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cứ chiều theo ý cô thì cô sẽ chấp nhận anh ta chứ?
Phù Dung buồn bực, bàn tay vô thức đưa ra cầm ly sinh tố mà Từ Ngưng Viên làm lên uống một ngụm.
Sau đó thì lập tức bất ngờ.
Phù Dung không ngờ Từ Ngưng Viên đánh bậy, đánh bạ, vậy mà cũng làm ra một thức uống ngon như vậy đó.
Phù Dung lắc lắc đầu cảm thán.
Thôi kệ vậy.
Phù Dung tạm thời không muốn nghĩ nhiều đau đầu nữa.
Từ Ngưng Viên đã muốn cung phụng cô, vậy thì cô cứ vui vẻ mà hưởng thụ nó thôi.
Hắc hắc.
Từ Ngưng Viên đúng là nói được làm được, chỉ trong vòng hai tuần Từ Ngưng Viên trở thành một con người khác hẳn.
Mọi việc trong nhà từ A đến Z đều rơi vào một tay của Từ Ngưng Viên hết.
Hơn nữa, anh lại cò chăm chỉ học nấu ăn, ngày nào cũng tranh vào bếp với bà Năm cả.
Bà Năm và bà Nghiêm cũng phải kinh ngạc vì sự thay đổi này của Từ Ngưng Viên.
“Bà này, đây có phải là con trai của tôi không vậy?”
Bà Nghiêm hỏi nhỏ bà Năm, chỉ chỉ vào người đàn ông đang đeo tạp dề đứng trong bếp mà chiên xào nấu nướng.
“Con tôi bị ai đoạt xác rồi à?”
“Bà chủ, đừng nói bậy như vậy chứ?”
Bà Năm vừa nghe thấy Nghiêm Từ Vân nói như vậy thì liền tái mặt, vội vàng đưa tay lên che miệng.
“Hay là, ngày mai tôi với bà đi ra chùa xem một quẻ bói thử xem, xem xem con trai tôi có bị tà ma nào nhập vào rồi không?”
Bà Nghiêm chống cằm lên bàn, đôi mắt đăm chiêu nhíu lại.
Bà càng nhìn Từ Ngưng Viên càng cảm thấy không ổn.
“Được, vậy mai tôi đi chung với bà chủ.
Sẵn tiện xin vài lá bùa cầu an cho Phù Dung với tiểu Niệm luôn.”
Bà Năm ngưng trọng mà gật đầu, hùa theo ý kiến của bà Nghiêm.
Phù Dung ngồi bên cạnh, nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà cười vui vẻ.
Đối với sự thay đổi này của Từ Ngưng Viên, ở nhà Phù Dung lại chia thành hai phe đối lập.
Phù Dung và Niệm Thâm là một bên, hoàn toàn không cảm thấy gì hết, cứ vui vẻ mà hưởng thụ thôi.
Phải công nhận một điều là Từ Ngưng Viên rất có tài trong nấu nướng, trong vòng hai tuần thôi mà tay nghề đã lên hàng đầu bếp rồi.
Phù Dung quả thật suy nghĩ rằng Từ Ngưng Viên nên mở một nhà hàng đi, không khéo lại hốt bạc đó.
Nhưng bên phía bà Nghiêm với bà Năm thì lại trở nên âu lo.
Dù sao hai người cũng đã nhìn Từ Ngưng Viên từ nhỏ đến lớn.
Đột nhiên thấy anh đổi tính như vậy đương nhiên không thích ứng được rồi.
“Cạch cạch.”
Đúng lúc này, phía bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ.
Cánh cửa bật tung ra sau đó một bóng người lao vào.
“Tiểu Niệm, bố đến thăm con đây.
Bố nhớ con suýt chết rồi đây nè.”
Mạc Tử Thâm xách hai bọc đồ lớn vừa chạy vừa la hét khắp cả nhà.
Đây là thói quen bình thường mỗi khi ánh đến nhà rồi, Phù Dung nhìn mãi cũng thành quen.
“Bố Tử Thâm.”
Niệm Thâm vui vẻ reo lên một chút, rồi chủ động leo xuống ghế, chạy ùa đến nhào vào lòng của Mạc Tử Thâm.
Mạc Tử Thâm vui vẻ nhấc bổng cô bé lên xoay vòng vòng.
“Con có nhớ bố không?”
“Dạ nhớ ạ.” Niệm Thâm ôm chặt cổ của Mạc Tử Thâm, cười khanh khách.
“Tiểu Niệm, đang ăn không được chạy nhảy vậy đâu.
Không tốt cho sức khỏe đó con.”
Một giọng nói trầm trầm vang lên thu hút sự chú ý của Mạc Tử Thâm.
Anh quay đầu nhìn về hướng đó.
Từ Ngưng Viên đang ở trong bếp, trên người mang tạp dề.
Trong tay của anh ta đang cầm một chiếc chảo, đang đổ thức ăn ra dĩa cho mọi người.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Mạc Tử Thâm vừa nhìn thấy Từ Ngưng Viên liền bật chế độ công kích.
Anh bế Niệm Thâm đi vào trong bếp mà hỏi thẳng Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Mạc Tử Thâm một cái, rồi làm như không nhìn thấy anh ta mà tiếp tục phân chia thức ăn.
Làm xong xuôi thì anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Phù Dung rồi mỉm cười nhìn cô:
“Phù Dung, em ăn thử xem có hợp vị không?”
Mạc Tử Thâm há hốc hết cả mồm mà nhìn Từ Ngưng Viên rồi lại cảm thấy tức giận hơn.
Hắn ta làm lơ anh ư? Mạc Tử Thâm hầm hầm mà đặt Niệm Thâm xuống ghế, rồi cũng ngồi luôn ở bên cạnh của Phù Dung.
“Phù Dung, để anh ăn thử trước cho.
Ai biết cái tên này nấu ra cái thứ kinh khủng gì chứ?”
Mạc Tử Thâm nói xong thì kéo luôn dĩa thức ăn trước mặt của Phù Dung qua chỗ mình, tay cầm muỗng nĩa chuẩn bị xơi thì chiếc dĩa đã biến mất.
“Đồ của tôi nấu.
Ai cho anh ăn hả?”
Từ Ngưng Viên đưa tay kéo chiếc dĩa về lại phía Phù Dung, trừng mắt mà nhìn Mạc Tử Thâm mắng.
“Muốn ăn thì tự đi mà nấu.”
“Hừ, anh tưởng tôi muốn ăn đồ của anh nấu lắm chắc? Tôi chẳng qua là muốn thử độc cho Phù Dung mà thôi.”
Mạc Tử Thâm không chịu bỏ cuộc, anh chồm qua, đưa muỗng múc một ít thức ăn mà bỏ vào miệng, nhai nhoàm nhoàm rồi nói:
“Với cái tài nghệ què quặt của anh thì có thể nấu ra cái thứ gì chứ? Chẳng qua cũng là một đám dở…”
Chữ ‘tệ’ cuối câu của Mạc Tử Thâm biến mất, bởi vì anh chợt nhận ra là cái thứ mình đang ăn trong miệng không hề tệ chút nào.
Mạc Tử Thâm nghi ngờ mà nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên:
“Từ Ngưng Viên, món này là do anh nấu?”
Từ Ngưng Viên nhướng mày nhìn Mạc Tử Thâm, không trả lời.
Sau đó anh lấy muỗng, nĩa mới đến, lau sạch sẽ rồi đặt vào tay của Phù Dung, mỉm cười:
“Em ăn thử chút xem.
Đây là món anh mới học được đó.”
“Hừ", Mạc Tử Thâm hừ lạnh, nhưng chưa nói gì mà nhai vội vàng thức ăn trong miệng.
Sau khi nuốt hết rồi thì Mạc Tử Thâm mới mở miệng châm chọc:
“Chắc không phải là anh lén Phù Dung đặt ở nhà hàng năm sao về đây rồi giả bộ lấy lòng chứ gì? Đúng là xảo quyệt.”