Điện thoại đổ chuông một lúc lâu cuối cùng cũng được kết nối, Từ Ngưng Viên vội hỏi:
“Mạc Tử Thâm, Phù Dung từng cắt cổ tay tự sát đúng không?”
Câu nói thốt ra liền khiến cho người nghe phải chấn động.
Giọng nói của khàn khàn kèm theo chút run rẩy, không khó để nhận ra tâm tình người nói đang rất khổ sở.
Mạc Tử Thâm ở bên đầu dây bên kia khẽ xoa đầu, xem ra đêm nay không thể ngủ được rồi đây.
Mạc Tử Thâm thở dài, chưa vội trả lời câu hỏi của Từ Ngưng Viên.
Anh bước xuống giường, đi ra phòng khách lấy ly thủy tinh và rượu tây.
Mạc Tử Thâm quay trở lại phòng ngủ, rót rượu ra ly cầm trên tay khẽ lắc mấy vòng.
Từ Ngưng Viên vẫn giữ điện thoại mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Mạc Tử Thâm.
Mạc Tử Thâm uống xong một ngụm rượu, đặt ly xuống mặt bàn, ánh mắt chợt lạnh lẽo:
“Đúng vậy.”
Sáng ngày hôm sau, Phù Dung tỉnh dậy rất muộn, cả người hơi ê ẩm.
Cô ngồi dậy, duỗi người một cái thì liền nhìn thấy Từ Ngưng Viên đang ngồi ở trong phòng.
“Sao anh lại ở đây?”
Phù Dung thu tay lại, nhăn mày hỏi Từ Ngưng Viên.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy cảnh giác.
Cái tên đàn ông điên khùng này chui vào phòng ngủ cô làm gì thế không biết? Hơn nữa cái bộ dáng sống dở chết dở của Từ Ngưng Viên là thế nào đây?
Từ Ngưng Viên sau một đêm mà như già hẳn đi, trong mắt đầy tơ máu.
Anh nghe thấy tiếng Phù Dung thì ngẩng đầu lên nhìn cô, gắng gượng mà cười cười.
“Tối hôm qua em cô đơn quá nên gọi tôi vào để làm ấm giường đó?”
“Cái gì?”, Phù Dung hét lớn lên, “Anh đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả?”
“Không tin sao? Em thử nhìn xem vai tôi này", Từ Ngưng Viên nói một cách tủi thân, sau đó đưa vai trái về phía Phù Dung, “Hôm qua em cũng thật là mạnh bạo nha.
Không biết thương tiếc người ta gì hết.
Tuy nhiên, tôi vẫn phục vụ rất tốt.
Đúng không?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì còn nháy mắt một cái.
Giọng nói lưu manh và bộ dạng ngả ngớn của Từ Ngưng Viên hoàn toàn khiến cho Phù Dung cảm thấy tức giận.
Có quỷ mới tin những lời anh ta nói là thật.
“Cút khỏi phòng tôi", Phù Dung nghiến răng, gằn giọng mà nói, “Ngay – lập – tức.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung bị mình chọc cho giận dữ thì ôm bụng cười ha hả.
Sau đó cũng thuận theo lời cô mà rời đi:
“Được rồi.
Tôi về phòng tắm rửa thay đồ trước.
Nếu em cần gì thì cứ gọi tôi nhé.
Luôn luôn sẵn sàng phục vụ em.”
Từ Ngưng Viên trước khi đi còn cố tình nói thêm một câu nữa.
Kết quả là anh ăn ngay một cái gối vào mặt.
“Biến nhanh đi.”
Từ Ngưng Viên cười cười, đặt lại chiếc gối trên giường cô rồi bước đi ra khỏi phòng ngủ của Phù Dung.
Nụ cười trên môi lập tức tắt ngúm.
Phù Dung ở trên phòng ngủ thì đang vò đầu bức tóc.
Chuyện hôm qua đúng như những gì Từ Ngưng Viên nói á? Phù Dung thật sự không thể nào nhớ nổi.
Phù Dung chỉ nhớ mang máng là hôm qua lúc cô đi ngủ thì trời mưa lớn, vì vậy cô chịu đựng căn bệnh hành hạ mà cố ngủ cho qua thôi.
Nghĩ lại cũng lạ, đây là lần đầu tiên cô vượt qua được bệnh sợ sấm sét này mà không cần phải dùng đến thuốc đó.
Mọi lần đều là Mạc Tử Thâm đem thuốc cho cô uống thì mới vượt qua được.
Nhưng thật sự cô không nhớ rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
‘Thôi vậy, không nhớ được thì khỏi nghĩ nữa.’
Phù Dung thầm than một câu.
Sau đó cũng rời giường mà vệ sinh cá nhân như hằng ngày.
Khi cô ra khỏi phòng ngủ thì Từ Ngưng Viên đã an phận ở trong bếp nấu đồ ăn sáng cho cả nhà rồi.
Từ Ngưng Viên nhìn cô cười cười gian manh, Phù Dung làm lơ coi như không thấy.
Chiều hôm đó Mạc Tử Thâm gọi điện cho Phù Dung, hẹn cô ra ngoài một chuyến.
Phù Dung thoải mái đồng ý.
Phù Dung mở tủ, chọn một chiếc váy thật đẹp mặc vào.
Sau đó còn trang điểm kỹ lưỡng.
Đã lâu lắm rồi cô không đi đâu rồi, cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa chút.
“Ơ, em đi đâu vậy?”
Từ Ngưng Viên bắt gặp Phù Dung bước ra khỏi phòng ngủ với bộ dáng như vậy thì liền lên tiếng hỏi.
Hôm nay Phù Dung đặc biệt xinh đẹp khiến anh bất mãn.
Cô trang điểm, ăn mặc đẹp đến vậy là muốn đi đâu chứ?
“Đi hẹn hò.” Phù Dung bỏ điện thoại mà túi xách rồi cố tình nói.
“Hẹn hò?”, Từ Ngưng Viên sững sờ, sau đó là tức giận bừng bừng, “Ai cho em đi hẹn hò? Hẹn hò với ai hả?”
“Anh là gì mà cấm tôi không được phép hẹn hò?”
Mặt của Phù Dung đanh lại, giọng nói cũng nghiêm túc hơn.
Phù Dung không thích cảm giác bị Từ Ngưng Viên sai khiến như thế này.
Anh ta lấy cái quyền gì mà lên giọng với cô chứ?
“Em…”
Từ Ngưng Viên bị câu nói của Phù Dung làm cho nghẹn lại, trong lòng rối rắm.
Phù Dung nói đúng, hiện tại anh chẳng có quyền gì để ngăn cản cô đi hẹn hò với một người khác cả.
Thế nhưng…
“Phù Dung, em đi hẹn hò với ai vậy?”
Từ Ngưng Viên dịu giọng, trưng ra bộ mặt đáng thương mà hỏi lại.
Phù Dung nhìn thấy thái độ của Từ Ngưng Viên thay đổi xoành xoạch thì khẽ nhíu mày.
Tên này cũng thật lắm trò.
“Tôi đi hẹn hò với Mạc Tử Thâm.”
“Mạc Tử Thâm á?”, Từ Ngưng Viên hét lớn lên, nhưng nhớ ra việc Phù Dung không thích anh nói lớn tiếng thì lập tức hắng hắng giọng:
“À, là Mạc Tử Thâm sao?”
“Ừ", Phù Dung nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười, “Tôi đi với Mạc Tử Thâm đó.
Sao nào?”
Từ Ngưng Viên mím chặt môi.
Cả người bừng bừng tức giận nhưng không được phép phát hỏa khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Nếu không có gì để nói nữa thì tôi đi đây.
Mạc Tử Thâm đang chờ ở bên ngoài rồi.”
Phù Dung nói xong thì quay lưng đi thẳng, không thèm đoái hoài gì tới Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên nhìn theo bóng lưng của Phù Dung, cảm thấy không cam tâm.
Anh bước nhanh mấy bước, kéo lấy tay của Phù Dung lại.
“Lại có chuyện gì nữa hả?”
Phù Dung đang đi thì bị giật ngược lại khó chịu mà quay lại trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên.