“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau làm đi.
Không phải cô được nhân viên trong công ty tôi ca ngợi nhiều lắm à? Đừng nói với tôi là không biết viết code trình độ thấp kém vậy nhé? Thật vô dụng.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cứ nhìn chăm chăm vào mình thì lập tức mỉa mai cô.
Anh thực sự muốn thử xem Nhạc tiểu thư suốt ngày chỉ ăn chơi quậy phá như cô thì có thể làm ra được trò gì.
Phù Dung vừa mới nghi ngờ Từ Ngưng Viên hôm nay bị người khác giả mạo thì ngay lập tức bị câu nói này của anh ta đánh trở về.
Mở mồm nói chuyện châm biếm cô như vậy thì có thể chắc chắn người này là thật % rồi.
Phù Dung thu lại ánh mắt của mình, không nhìn Từ Ngưng Viên nữa.
Câu nói của anh ta hoàn toàn đã động chạm vào lòng tự trọng của Phù Dung rồi.
Cô cần mẫn trong suốt bốn năm không phải để cho anh ta đánh giá “trình độ thấp kém được”.
Phù Dung làm lơ Từ Ngưng Viên bên cạnh mà tập trung vào đoạn code trước mặt.
Đầu tiên cô có thể nhận ra Từ Ngưng Viên đang sử dụng ngôn ngữ Python khi lập trình.
Thật ra Phù Dung thành thạo về Java hơn nhưng Python cũng không làm khó cô.
Sau khi đọc một lượt, nắm được những đầu mối cốt lõi rồi thì Phù Dung bắt đầu dạo chơi những ngón tay mình trên bàn phím máy tính của Từ Ngưng Viên.
Hai tháng thực tập ở TG Fintech, đây là lần đầu tiên Phù Dung có thể làm đúng lĩnh vực của mình.
Trong lòng của Phù Dung có chút hiếu thắng, cô muốn hoàn thành nó thật tốt để chứng minh với Từ Ngưng Viên cô không phải người vô dụng.
Trong phòng làm việc chỉ còn vang lên những tiếng gõ phím lạch bạch, Từ Ngưng Viên đứng bên cạnh quan sát Phù Dung.
Khi cô nàng tập trung vào viết code thì hoàn toàn bỏ lơ qua những thứ xung quanh mình.
Tốc độ coding này của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên khi nhìn Phù Dung càng thêm sâu hơn.
Cô nàng lúc này rất tự nhiên, rất rực rỡ.
Thế nhưng anh cực kỳ lại không thích bộ dáng này của Phù Dung.
Rốt cuộc anh đã sai ở bước nào nhỉ? Vì sao anh muốn nhấn chìm cô ta xuống bùn như cô ta vẫn có thể tự trèo lên lại được?
“Xong rồi.”
Trong lúc Từ Ngưng Viên đang nhíu mày suy nghĩ thì Phù Dung đã hoàn thành xong đoạn code của mình.
Cô hài lòng mà bóp vai, quay sang nhìn Từ Ngưng Viên háo hức muốn chờ xem anh ta sẽ đánh giá cô như thế nào.
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung, sau đó mới đến gần hơn để kiểm tra.
Phù Dung định đứng dậy nhường ghế lại cho Từ Ngưng Viên ngồi, nhưng không ngờ anh ta lại đứng từ sau lưng cô, vòng tay qua mà cầm lấy chuột máy tính rồi chầm chậm đọc đoạn code Phù Dung vừa đánh.
Phù Dung vô tình bị Từ Ngưng Viên nhốt lại trong ngực của anh.
Cô muốn đứng dậy cũng không được, cả cơ thể cứ thế cứng ngắt ngồi đó.
Mùi hương trên cơ thể của Từ Ngưng Viên cứ lượn lờ trước mũi của Phù Dung khiến cô không thể ngồi yên được.
Vì vậy cô hơi nhúc nhích người, muốn ngồi xa người của Từ Ngưng Viên một chút.
“Ngồi yên.”
Từ Ngưng Viên bị sự nhúc nhích của Phù Dung tác động khiến anh không thể tập trung nhìn được.
Tiếng nói của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung không dám di chuyển nữa, chỉ có thể ngồi đơ ra đó chờ Từ Ngưng Viên xem xong.
Cô không muốn chọc giận anh ta lúc này đâu.
Phù Dung thật sự rất háo hức chờ đợi đánh giá của Từ Ngưng Viên.
Cuối cùng thì Từ Ngưng Viên cũng đã đọc xong.
Anh ta đứng thẳng dậy, lùi ra đằng sau một chút.
Phù Dung cũng lập tức đẩy ghế ra rồi đứng thẳng dậy, hấp tấp hỏi.
“Thế nào? Tôi viết ổn chứ?”
“Cũng tạm”, Từ Ngưng Viên chép miệng, nhàn nhã trả lời Phù Dung, “Cô có thể hiểu được cấu trúc viết của tôi à?”
“Hỏi thừa.
Không hiểu được làm sao viết tiếp chứ?”, Phù Dung bĩu môi.
Người đàn ông này cũng quá kiệm lời đi.
Cô dùng hết tất cả sức lực ra để tập trung viết một đoạn code xuất sắc như vậy mà chỉ được hai từ “cũng tạm”.
Phù Dung cảm thấy hơi buồn.
Từ Ngưng Viên không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của người con gái trước mặt.
Kể từ lúc gặp cô đến giờ anh luôn cảm thấy Nhạc tiểu thư trước mặt rất khác so với những gì anh đã nghe thấy về cô.
Một người ăn chơi không học hành gì không thể nào hiểu được cấu trúc đoạn code khi nãy anh viết cả.
Thế nhưng dù cho Nhạc Thanh Dao trước mắt anh có xuất sắc đến cỡ nào, anh cũng nhất quyết phải khiến cho cô ta trở nên thật thê thảm.
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên bỗng dưng thay đổi, trở nên rét lạnh và ngoan độc hơn.
Phù Dung sững người, khẽ rùng mình.
Cô cảm thấy được hận ý trong mắt của Từ Ngưng Viên.
Thế nhưng mấy giây sau ánh mắt đó lại biến mất, thay thế bằng một ánh mắt dịu dàng và cưng chiều vô hạn.
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung, đưa tay lên vỗ nhẹ trên đầu cô, trên môi là nụ cười đầy ấm áp.
“Giỏi lắm.”
Phù Dung ngẩn người, có chút không thích nghi được với Từ Ngưng Viên hiện tại.
“Anh vừa mới khen tôi giỏi à? Thật không?”, Phù Dung nghi ngờ mà hỏi lại.
“Ừ.
Cô giỏi lắm.
Không phải ai cũng đọc ra được cấu trúc mà tôi đã viết đó đâu.”
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì động tác vuốt tóc cô mà nói.
Anh của hiện tại như thay đổi thành con người khác vậy.
Cả người đều ấm áp ý xuân, dịu dàng, ân cần.
Phù Dung chỉ hận không thể tát cho mình một cái để mau tỉnh dậy, giấc mơ kỳ lạ này cũng quá chân thật rồi.
Thế nhưng giờ phút này Phù Dung lại có chút lưu luyến, cô không nỡ tát mình dậy.
Bởi vì rất lâu rồi cô mới được người khác khen giỏi, đây là niềm tự hào nho nhỏ của cô.
Phù Dung muốn được tận hưởng một chút.
“Cám ơn anh.”
Phù Dung cười rộ lên, mắt híp lại như ánh trăng khuyết cực kỳ hồn nhiên.
Cô nói ra một lời cảm ơn từ tận lòng mình.
Dù cho Từ Ngưng Viên khen đểu hay khen thật, Phù Dung vẫn cảm ơn anh.
Từ lúc mẹ cô xảy ra chuyện đến giờ, đây là thời điểm mà Phù Dung cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bởi vì nỗ lực của cô đã được người khác công nhận.
“Từ tổng.
Đến giờ hẹn với trưởng phòng kinh doanh rồi ạ.”
Một giọng nói cao vút vang lên cất ngang khung cảnh trong mơ của Phù Dung.
Cô giật mình, vội vàng lùi về sau.
Bàn tay đang vuốt tóc của Từ Ngưng Viên lập tức chơ vơ giữa không trung.
Anh vẫn không tỏ ra có chút gì bất ngờ, ung dung rút tay về rồi đút vào túi quần.
“Biết rồi.”
Phù Dung thì nào có được định lực cao như Từ Ngưng Viên, cô quay sang nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa.
Phù Dung không biết cô ta đến từ lúc nào, đứng đó nhìn thấy những điều gì.
Tim của Phù Dung đập mạnh lên vừa vì kích động, vừa vì xấu hổ.
“Từ tổng.
Em đi ra trước.”
Phù Dung luống cuống vội vàng cúi đầu chào Từ Ngưng Viên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
Sau đó Phù Dung vẫn cắm đầu chạy mải miết.
Cô cần tìm một nơi nào yên tĩnh để bản thân bình tĩnh lại.
Phù Dung chạy vội vào hành lang gần với toilet.
Chuyện khi nãy thật quá hoang đường.
Phù Dung vẫn không thể phân biệt rõ đó mà mơ hay thật.
Hơi ấm còn vương lại trên tóc khiến cho Phù Dung có thể khẳng định Từ Ngưng Viên thật sự đã sờ đầu cô.
Vậy câu nói “giỏi lắm” của anh ta cũng là thật đúng không? Phù Dung vừa nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười khúc khích.