Mạc Tử Thâm nghe thấy câu nói cà khịa của Phù Dung thì lập tức đen mặt.
Anh thấy anh làm cái chức tổng giám đốc của DSM quá tốt ấy chứ.
“Này, cô nhóc, cô nói chuyện với sếp tương lai của mình như vậy à?”
“Xùy, chưa chắc tôi muốn qua công ty của anh làm đâu.
Từ ‘sếp’ này anh bảo tôi gọi quá sớm rồi đấy”, Phù Dung bĩu môi đáp với Mạc Tử Thâm.
Sau đó, cô quay nhìn sang hai bên lề đường coi có cửa hàng bán quần áo bình dân nào không.
Phù Dung muốn nhanh chóng thoát khỏi tên tâm thần Mạc Tử Thâm này rồi.
“Sao lại không chắc chứ?”, Mạc Tử Thâm không tin nổi Phù Dung vẫn không chịu đáp ứng lời mời làm việc của mình.
“Dừng xe!”
Phù Dung không trả lời câu hỏi của Mạc Tử Thâm mà bỗng dưng hét lớn.
Anh giật mình quay sang nhìn, phía bên lề đường là một cửa hàng quần áo nổi tiếng.
Mạc Tử Thâm đoán chắc Phù Dung muốn ghé vào đây mua đồ nên cũng không rề rà nữa mà tấp xe vào lề theo ý cô.
Xe của Mạc Tử Thâm dừng lại trước cửa hàng sang trọng.
Phù Dung tự mở cửa bước xuống trước.
Mạc Tử Thâm bước xuống sau, định cùng Phù Dung bước vào bên trong cửa hàng thì lại thấy cô nàng đổi hướng chạy vào khu chợ gần đó.
“Này, cô đi đâu vậy hả?”
Mạc Tử Thâm nghệt mặt ra hỏi với theo Phù Dung, nhưng cô nàng đã mất dạng trong đám đông từ lâu.
Phù Dung hấp tấp chạy nhanh vào khu chợ, ghé vào một hàng mua tạm một bộ váy rồi mượn toilet mà chui vào thay.
Đến lúc Phù Dung quay lại thì Mạc Tử Thâm vẫn đang đứng tựa vào xe mà chờ cô, mặt anh nhăn nhó khó coi.
‘Tên này quả thật đứng chờ cô trả lại áo vest cho bằng được.
Đúng là keo kiệt, bủn xỉn.”
Phù Dung đưa áo vest trả cho Mạc Tử Thâm.
Sau đó nghĩ nghĩ, lại móc thêm một ít tiền nhét vào túi áo vest.
“Này, trả anh.
Xin lỗi vì đã khiến áo của anh bị dơ vì dính rượu.
Tôi gửi tiền anh đem nó đi giặt ủi giúp nhé.”
Mạc Tử Thâm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không hiểu sao cảm thấy rất tức giận.
Anh nhịn không được mà hỏi lại Phù Dung câu hỏi mà cô từng hỏi anh:
“Cô nghèo lắm à? Sao lại mua cái thứ này mặt trên người? Cửa hàng bán đồ đàng hoàng sao cô không vào mua lại chạy vào khu chợ đó?”
Mạc Tử Thâm thật sự không hiểu trong đầu Phù Dung nghĩ gì.
Anh rõ ràng định dẫn cô nàng đi mua sắm, tiện thể tặng đồ mới cho cô.
Thế nhưng cô nhóc này lại không biết điều mà vô chợ mua ra cái thứ đồ rách nát gì thế này?
Phù Dung bị Mạc Tử Thâm nạt lớn làm cho giật mình.
Cô liếc nhìn tên thần kinh Mạc Tử Thâm, đang yên đang lành tự dưng lại nổi giận.
“Tôi đương nhiên là nghèo rồi”, Phù Dung thoải mái xác nhận lại với Mạc Tử Thâm, “Thật sự đúng là rất nghèo.
Nếu không cũng đâu cần đi làm phục vụ bàn như anh thấy chứ.”
Mạc Tử Thâm nghe Phù Dung trả lời một cách tự nhiên như vậy thì càng trở nên tức giận hơn.
Anh mím chặt môi, giật mạnh chiếc áo vest đang giơ ra trước mặt.
Sau đó quay lưng, chui vào trong xe, chạy thẳng đi.
Một loạt hành động đầy bạo lực để phát tiết bực tức trong lòng.
Xe chạy nhanh hết mức gió mạnh tốc vào mặt của Phù Dung kèm theo đó là khói xe khiến cho cô ho sặc sụa.
“Khụ khụ”, Phù Dung hét lớn theo sau xe, “Đồ thần kinh.
Lái xe cái kiểu gì đó hả?”
Dạo này các tổng giám đốc công ty lớn đều bị thần kinh hết rồi à? Sao cô gặp ngay đúng hai người có bệnh thế này.
Thật là khó hiểu.
Phù Dung nhún nhún vai, chẳng thèm quan tâm tới Mạc Tử Thâm nữa.
Cô cũng quay lưng về hướng ngược lại, bắt đầu thong thả đi bộ về lại nhà của Từ Ngưng Viên.
Thế nhưng chỉ mấy phút sau Phù Dung lại phát hiện ra chiếc xe của tên thần kinh Mạc Tử Thâm lại đang chạy kè kè bên cạnh mình.
Phù Dung nhíu mày, bước đi càng nhanh hơn.
Mạc Tử Thâm cũng lái xe nhanh hơn bám theo kịp cô, anh rồ ga chạy nhanh lên một đoạn, dừng lại.
Anh ta mở cửa xe ra, bước xuống, mặt hầm hầm tức giận mà đi về phía Phù Dung.
“Này, này… Anh định làm gì vậy hả?”
Phù Dung cảm thấy Mạc Tử Thâm hiện tại rất hung dữ, trong lòng có chút lo lắng.
Đừng nói là Mạc Tử Thâm bị cô chọc tức nên giờ muốn đánh cô trút giận nhé?
“Mạc Tử Thâm.
Quân tử động khẩu không động thủ.
Nếu anh dám đánh tôi anh không phải là đàn ông”, Phù Dung hoảng sợ hét lớn lên.
“Ai muốn đánh cô?”, Mạc Tử Thâm càng nghe Phù Dung nói càng cảm thấy bực bội hơn.
Anh nhanh chóng tiến lên kéo mạnh tay của Phù Dung, lôi cô về phía chiếc xe của mình:
“Lên xe, tôi chở cô về.”
“Đồ điên này.
Ai cần anh chờ về? Tôi tự đi về được rồi”, Phù Dung đánh mạnh vào tay của Mạc Tử Thâm.
“Im miệng.”
Mạc Tử Thâm tức đến gân trán cũng nổi lên rồi.
Anh nhanh chóng đẩy Phù Dung vào xe rồi đóng mạnh cửa lại.
“Rầm.”
Phù Dung bị tiếng đập cửa làm ong ong cả tai.
Cô cảnh giác anh sang nhìn Mạc Tử Thâm: “Anh muốn chở tôi đi đâu?”
“Nhà cô ở đâu?”, Mạc Tử Thâm cố gắng đè nén cơn tức giận của mình lại.
“Nhà tôi ở đâu anh hỏi làm gì? Mau cho tôi xuống xe.”
“Không nói? Được thôi, vậy tôi sẽ chở cô ra biển rồi quăng cô xuống cho cá mập ăn thịt.
Dù sao tôi nhìn cô cũng chướng mắt lắm rồi”, Mạc Tử Thâm nghiến răng mà nói.
Anh quả thật bị Phù Dung chọc giận đến muốn mất trí luôn rồi.
Cái cô nhóc này đúng thật là có chút bản lĩnh.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bị ai làm cho giận dữ như vậy.
Thế nhưng khi nãy anh vẫn không thể bỏ cô nàng đi bộ về được.
Mạc Tử Thâm cũng chẳng biết bản thân mình bị gì.
Có lẽ là vì bóng lưng ngoan cường của Phù Dung rất giống một người.
Một người anh không thể nào không quan tâm đến.
“Anh dám quăng tôi ra biển cho cá mập ăn? Vậy tôi nhất định sẽ kéo anh xuống biển cho chúng nó ăn cùng.
Dù sao cá mập cũng chẳng sợ mập đâu.
Ăn một người hay hai người cũng vậy.”
Phù Dung hừ mũi mà mắng trả lại.
Cô cảm thấy Mạc Tử Thâm đúng là điên rồi.
Phù Dung vội vàng đập mạnh vào cửa kính rồi la lớn:
“Có ai không, cứu tôi với.
Tôi bị bắt cóc.”
“Im miệng.”
Mạc Tử Thâm không ngờ Phù Dung lại làm ra trò này, vội vàng kéo ngược Phù Dung lại không cho cô đập cửa kính nữa.
“Đọc địa chỉ nhà.
Tôi chở cô về.
Kết thúc”, Mạc Tử Thâm gằn từng chữ mà nói.
Ánh mắt như muốn chém Phù Dung ra làm mấy mảnh.
Phù Dung bực mình, cực kỳ bực mình.
Sao cái tên biến thái này cứ nhất quyết bám dính lấy cô vậy.
Trong xe im lặng, không ai chịu nhường ai.
Nhưng đến cuối cùng Phù Dung lại phải đầu hàng trước.
Được rồi, quả thật cô không trốn thoát, cửa xe bị khóa rồi.
Cô đánh cũng không đánh thắng được Mạc Tử Thâm.
Phù Dung thờ dài một tiếng rồi đành đọc địa chỉ để anh ta chở về.
Kệ vậy.
Dù sao thì Phù Dung vẫn có thể tin tưởng được một chuyện, cái tên Mạc Tử Thâm này có hơi bị thần kinh nhưng tuyệt đối không phải là người xấu.
Tính ra anh ta đã giúp cô hai lần rồi.
Chỉ là cô không thể nào ưa nổi cái bộ mặt háo sắc của anh ta mà thôi.
“Hừ, nhà giàu có thế này mà bảo là nghèo?”
Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự của Từ Ngưng Viên, kèm theo đó mà tiếng nói đầy mỉa mai của Mạc Tử Thâm.