Một đêm ân ái qua đi, Phù Dung tỉnh dậy với thân thể đau nhức.
Người đàn ông bên cạnh đang ôm chặt lấy cô mà ngủ say.
Phù Dung không dám nhìn mặt của Từ Ngưng Viên, lén lút mà chuồn khỏi vòng tay của anh, chui vào toilet rồi ôm đầu, khủng hoảng.
Hôm qua cô điên thật rồi.
Cô điên rồi mới dám làm ra chuyện như vậy.
Nếu mẹ cô mà biết được chắc chắn sẽ đánh chết cô quá.
Phù Dung vừa nghĩ đến đó thì mặt mũi trở nên tái mét.
Hôm qua cô say rượu rồi dụ dỗ Từ Ngưng Viên.
Nói thật lòng thì cô không ngờ mọi chuyện lại có thể đến mức này, cô chỉ muốn thử Từ Ngưng Viên thôi.
Không ngờ anh ta lại trầm luân thật.
Những hình ảnh nóng bỏng ngày hôm qua lại hiện lên, tim Phù Dung đập thình thịch, mặt đỏ như gấc.
Phù Dung lắc lắc đầu để xua đi những hình ảnh người lớn rồi vội vàng xả nước, tắm rửa qua loa.
“Tắm xong rồi à?”
Lúc Phù Dung quấn khăn tắm bước ra khỏi toilet thì đã thấy Từ Ngưng Viên ung dung ngồi trên ghế.
Anh thấy cô thì bỏ laptop sang một bên, cầm lấy bọc đồ mà bước gần đến.
“A.
Tôi về phòng thay quần áo nhé.
Lát gặp lại sau.
Bye.”
Phù Dung lùi về sau một bước, rồi vội vàng né tránh Từ Ngưng Viên mà chạy ra khỏi cửa phòng.
Phòng của Phù Dung và Từ Ngưng Viên sát bên cạnh nhau, cô cứ thể quấn mỗi khăn tắm mà chạy đi.
Bàn tay giơ ra giữa không trung của Từ Ngưng Viên khựng lại.
Người con gái khi nãy ở trước mặt anh đã biến mất như một cơn gió.
Anh nhìn xuống bọc quần áo mới đã chuẩn bị cho Phù Dung mặt trở nên đen thui.
“Hừ.”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh một tiếng, tức giận ném thẳng bọc đồ vào giỏ rác.
Sau đó bước thẳng vào nhà tắm, tiếng nước rào rào, mạnh bạo như tâm trạng bức bối của anh lúc này.
Hôm nay Từ Ngưng Viên có hẹn đến xưởng sản xuất của đối tác để khảo sát.
Xưởng nằm ở một vùng ngoại ô thuộc tỉnh Gangwon, để đến được đó thì phải băng qua con đường đèo Misiryeong.
Suốt cả chặng đường đi Từ Ngưng Viên và Phù Dung không nói chuyện với nhau câu nào.
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng, gương mặt băng giá của mình.
Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy trán anh có chút nhăn lại, tâm trạng không vui vẻ.
Phù Dung thì trái lại, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Phù Dung đối xử với Từ Ngưng Viên giống như bình thường, coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Dù sao cô cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều Từ Ngưng Viên có thể chịu trách nhiệm hay đối xử tốt với cô.
Nếu nói ra vấn đề đó thì càng trở nên ngượng ngùng hơn mà thôi.
“Rầm.”
Trên con đường vắng vẻ, bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Xe của Từ Ngưng Viên bị húc mạnh từ phía sau.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Phù Dung hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng ngoái đầu lại phía sau quan sát.
Một chiếc xe jeep màu đen đầy hung tợn đang đuổi theo sát bọn họ.
“Sao bọn họ lại tông vào xe của chúng ta? Làm sao bây giờ?”
Phù Dung trở nên gấp gáp, vô thức nắm lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên mà hỏi.
Cô chưa bao giờ gặp cảnh tượng này cả, những thứ này Phù Dung chỉ thấy qua trên phim ảnh mà thôi.
Cảm giác bị tông mạnh vào đuôi xe không dễ chịu chút nào đâu, mặt mũi của Phù Dung đã trắng bệch vì sợ hãi.
“Im lặng.
La hét cái gì mà la hét.”
Từ Ngưng Viên nạt lớn khiến Phù Dung im bặt.
Thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay của anh, không dám buông ra.
Bên tai không còn tiếng la phiền phức của người con gái, Từ Ngưng Viên đã có thể tập trung mà quan sát.
Mắt anh híp lại, nhìn vào kính chiếu hậu.
Nhìn sơ qua chiếc xe này có vẻ như là của dân đánh thuê chuyên dụng.
Rốt cuộc người nào muốn truy sát anh chứ?
Từ Ngưng Viên đang trong dòng suy nghĩ thì thấy một người đàn ông bịt kín mặt chui ra khỏi cửa sổ, trên tay gã ta là họng súng đen ngòm.
“Nằm xuống.”
Từ Ngưng Viên vội vàng đưa tay qua ôm chặt lấy vai của Phù Dung, đè đầu cô xuống thật thấp.
“Á.”
“Bằng.
Bằng.
Bằng.”
Những tiếng súng vang lên liên hồi.
Phù Dung sợ hãi hét lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại, trong lòng không ngừng cầu khấn.
Trời ạ.
Cô chỉ là theo sếp đi công tác thôi mà, cô đâu có tham gia vào bộ phim hành động nào đâu.
Vì sao tình cảnh này lại có thể diễn ra chứ? Hu hu.
“Hự… Bịch…”
“Chết tiệt.”
Những tiếng động đồng loạt vang lên, sau đó Phù Dung nghe thấy tiếng Từ Ngưng Viên mắng chửi.
Tiếp nữa là vòng tay của người đàn ông đang ôm vai cô buông lỏng ra.
Từ Ngưng Viên đẩy mạnh Phù Dung khiến cô nàng nằm rạp dưới sàn xe, còn cả người anh nhoài lên trước để giữ chặt bánh lái.
Người tài xế trúng đạn, ngã lăn sang một bên, chiếc xe trở nên mất khống chế.
Từ Ngưng Viên nhanh chóng quyết định mà đạp thắng xe, sau đó anh ta mở hộc lấy ra hai khẩu súng lục.
Từ Ngưng Viên đặt vào tay của Phù Dung một cái, rồi dặn dò:
“Nằm yên ở trong xe, nếu bất đắc dĩ thì có quyền bắn bừa.
Kiếm thời cơ rời đi.
Hiểu không?”
Phù Dung ngẩng lên, nhìn gương mặt của Từ Ngưng Viên đầy nghiêm trọng.
Cô không kịp hiểu gì, chỉ có thể gật đại vài cái.
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã nghe lời thì đưa tay vuốt tóc cô nàng một cái: “Ngoan lắm.”
Phù Dung ngẩn ra, Từ Ngưng Viên đã thu tay về, mở cửa rồi lao ra bên ngoài.
Phù Dung hoảng sợ vội vàng bám chặt vào cửa xe, ghé mắt quan sát xem tình hình bên ngoài thế nào.
Từ Ngưng Viên sau khi rời khỏi xe thì nấp sau một chỗ khuất, nhắm bắn lại bọn người áo đen.
Đám áo đen thấy Từ Ngưng Viên đã rời khỏi xe thì đồng loạt tấn công về phía anh.
Chiếc xe có Phù Dung nằm trơ trọi giữa đường, không một ai chú ý đến.
Những tiếng động cơ ngày càng vang dội, phía sau lấp ló thêm hai chiếc xe jeep cùng loại.
Trong lòng Phù Dung giật thót, bọn chúng đông thế, một mình Từ Ngưng Viên ở ngoài đó chắc chắn sẽ bị bắn chết đó.
Cô cắn răng, nhìn về phía người tài xế, vội vàng bò đến lay người anh ta dậy.
Thế nhưng người của anh ta toàn là máu, lạnh ngắt.
Phù Dung sau khi nhận ra người này đã chết thì tim càng đập nhanh hơn.
Cô có thể cảm nhận cái chết cũng đang đến rất gần với Từ Ngưng Viên, có thể là với cô nữa.
Bọn chúng giết xong Từ Ngưng Viên thì sẽ bỏ qua cho cô chứ?
“Bằng.
Bằng.
Bằng.”
Bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng súng.
Mỏm đá mà Từ Ngưng Viên đang nấp vào bị bắn tỉa đến không nhìn rõ hình dạng ban đầu.
“Khốn kiếp.”
Phù Dung, cắn chặt môi, rủa thầm một tiếng.
Sau đó cô mở cửa xe, đẩy mạnh người tài xế đã chết lăn ra đường, rồi ngồi vào ghế lái.
Tiếng động phía Phù Dung đã thu hút bọn áo đen.
Một nửa vẫn đang nhắm bắn về phía Từ Ngưng Viên, một nửa thì bắt đầu tiến đến chỗ cô.
Phù Dung lạnh toát cả lưng, trên trán đổ mồ hôi ròng ròng.
Cô nhấn mạnh chân ga, bất chấp tất cả mà lao về phía Từ Ngưng Viên.
“Từ Ngưng Viên, mau lên xe”, Phù Dung ăn may, lái qua được đám người đó vội vàng nói.
“Cô ngốc à? Chạy đến đây làm gì?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung rồi ở ghế lái thì lập tức nóng bụng.
Cô nàng này điên rồi sao?
“Mau lên đi.
Còn lề mề nữa là chết hết đó”, Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên chưa chịu lên xe thì tức giận hét lớn lên.
Tim cô đập mạnh đến mức muốn rớt ra ngoài.