Một đêm mưa gió qua đi, ngày mới bắt đầu bằng tia nắng rọi vào cửa sổ.
Trong căn nhà trọ cũ kỹ, người con gái nằm gục đầu trên thân xác của người phụ nữ đã trở nên lạnh ngắt.
Mắt của Phù Dung đầy tơ máu, sưng vù.
Cả người như bị hút mất hồn.
Cô dường như muốn cứ thế mà ôm lấy bà Dung Hoa cùng chết đi.
“Chíp chíp.”
Tiếng động bên khung cửa sổ thu hút ánh nhìn của Phù Dung.
Cô liếc qua sau đó thì chết lặng, nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại một lần nữa tuôn ra.
Phù Dung chống tay đứng dậy, ngã ập xuống sàn rồi lại một lần nữa bò dậy.
Cô ráng lết đến chỗ cửa sổ, đưa tay với lấy chậu hoa nho nhỏ.
Sau đó nâng niu nó trong tay mà chạy lại về chỗ bà Dung Hoa.
“Mẹ à, hoa Phù Dung nở rồi nè.”
Phù Dung nở một nụ cười méo mó, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô cắn chặt răng để ngăn đi tiếng khóc mà nói tiếp:
“Mẹ dậy làm bánh Phù Dung cho con ăn đi được không?”
“…”
Không có tiếng nói phản hồi lại cho Phù Dung, cả căn phòng chìm vào trong lạnh lẽo và chết chóc.
Phù Dung một lần nữa đổ ập lên người bà Dung Hoa, nấc lên từng cơn.
‘Phù Dung, chờ khi hoa nở xong là vừa kịp lúc đón sinh nhật của con.
Lúc đó mẹ sẽ hái hoa vào làm bánh, ăn trong ngày sinh nhật cho con ăn nhé?’
‘Yeah, con yêu mẹ nhất.
Nhất định bánh sẽ rất ngon.’
‘Ừ, ngon lắm.
Mẹ từng ăn một lần mà nhớ mãi đó.’
Những hình ảnh vui vẻ năm ngoái hiện về khiến Phù Dung gục ngã.
Bà Dung Hoa từng hứa khi chậu hoa này nở sẽ làm bánh Phù Dung cho cô ăn.
Vậy mà giờ đây hoa nở rồi, món bánh đó đến khi nào cô mới ăn được đây?
“Rầm… Rầm… Rầm…”
Những tiếng động cực lớn vang lên, Phù Dung chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì cả người đã bị một lực kéo ra.
Sau đó cả người Phù Dung cứ thế mà bị ném ra xa khỏi người của bà Dung Hoa.
“Bác gái… bác gái…”, Giọng nói đầy lo lắng và hoảng sợ của Từ Ngưng Viên vang lên.
Phù Dung đau đớn nhổm dậy thì thấy trước mặt là hình ảnh Từ Ngưng Viên đang không ngừng lay người gọi mẹ cô dậy.
Anh ta run run đưa tay lên trước mũi của bà, sau khi xác nhận bà đã mất thì mặt mũi trắng bệch.
Từ Ngưng Viên quay lại nhìn về phía cô, ánh mắt đầy căm thù mà hét lớn:
“Khốn kiếp.
Là cô giết chết bà ấy hả?”
Từ Ngưng Viên cảm thấy cực kỳ tức giận và sợ hãi.
Nhạc Thanh Dao vừa mới qua cơn nguy kịch thì anh lập tức nhận được tin báo bà Dung Hoa đã biến mất.
Anh biết người mẹ nuôi này đối với cô là cực kỳ quan trọng.
Vì lo sợ Nhạc Thanh Dao lại tiếp tục chịu đả kích nên Từ Ngưng Viên đã đích thân đi tìm bà.
Nhưng anh không thể ngờ khi gặp lại thì bà Dung Hoa đã chết.
Từ Ngưng Viên cảm thấy cực kỳ lo sợ, nếu như chuyện này để Nhạc Thanh Dao biết được chắc chắn cô ấy sẽ không sống nổi mất.
“Ha ha ha.”
Trước câu hỏi của Từ Ngưng Viên, Phù Dung chỉ có thể bật cười trong nước mắt.
Chuyện đang diễn ra đối với cô thật sự quá buồn cười.
Người đàn ông này đang chất vấn cô việc mẹ cô chết sao? Anh ta biết nỗi đau mà cô đang mang lớn đến mức nào không? Anh ta có tư cách gì mà trách mắng cô, đổ tội cho cô?
Phù Dung định mở miệng nói câu gì đó, nhưng khi chưa kịp thốt ra lời thì đã có thêm một người khác chạy vào.
“Mẹ… mẹ của tôi đâu… A, không, không.
Mẹ sao thế này…”
Nhạc Thanh Dao chạy vào, một vai diễn hoàn hảo.
Người con gái mất mẹ trở nên hoảng loạn, nước mắt rơi trên mặt cô đầy đau đớn.
Nhạc Thanh Dao lao đến chỗ của bà Dung Hoa mà run rẩy đưa tay ra, nhưng rồi lại như sợ hãi mà không dám chạm vào chỉ ôm mặt khóc lớn.
Từ Ngưng Viên thấy Nhạc Thanh Dao trở nên như vậy thì rất đau lòng.
Nhạc Thanh Dao hiện tại rất yếu, hơi thở khó nhọc.
Gương mặt cô đã tái mét nay càng trở nên thương tâm hơn.
“Ha ha, Nhạc Thanh Dao.
Ai mượn chị đến đây khóc mướn? Chị không sợ gặp ác mộng hay sao?”
Phù Dung nhìn vở kịch mà Nhạc Thanh Dao đang diễn trước mặt mà cảm thấy buồn nôn.
“Cô… Là cô đúng không? Là cô giết chết bà ấy?”, Nhạc Thanh Dao bỗng quay đầu nhìn Phù Dung mà hét lớn, cô ta nhào qua mà nắm lấy cổ áo của Phù Dung:
“Tại sao vậy hả? Tôi đã bảo từ từ tôi sẽ đưa đủ tiền cho cô mà? Tại sao cô lại còn bắt cóc bà ấy? Tại sao cô lại phải giết bà ấy chứ? Trả lại mẹ cho tôi.
Trả lại đây.”
Nhạc Thanh Dao hét lớn vào mặt của Phù Dung, bàn tay không ngừng đánh vào người cô.
Những cái đánh khiến Phù Dung chết lặng, chỉ biết mở to mắt nhìn người con gái trước mặt.
Nhạc Thanh Dao có còn là con người hay không vậy? Tại sao lại có người có thể xấu xa đến mức này cơ chứ? Cô ta định đổi trắng thay đen, vứt hết mọi tội lỗi lên đầu cô ư?
“Ha ha ha.”
Khi những ngôn từ trở nên cạn kiệt, Phù Dung chỉ còn lại tiếng cười trong cay đắng.
Cô liếc nhìn sang bà Dung Hoa đã trở nên tím tái trong lòng của Từ Ngưng Viên, bàn tay siết chặt lại.
Sau đó Phù Dung vương tay cầm lấy chậu hoa Phù Dung đang nằm bên cạnh, vung tay đập thật mạnh nó vào đầu của Nhạc Thanh Dao.
Động tác cực kỳ nhanh và ngoan độc mang theo tất cả những thù hận của Phù Dung.
“Choảng.”
Chậu hoa vỡ nát.
Máu từ trên đầu của Nhạc Thanh Dao bắn ra, văng cả lên mặt của Phù Dung.
Nhạc Thanh Dao trợn lớn mắt, không thể tin nổi Phù Dung lại có thể ra tay như vậy.
Cô ta lắp bắp mấy từ vô nghĩa trong họng rồi ngã bịch xuống sàn nhà, nhắm mắt.
Máu trên đầu của Nhạc Thanh Dao chảy càng lúc càng nhiều.
Từ Ngưng Viên đang bối rối không biết phải an ủi Nhạc Thanh Dao thế nào.
Anh chỉ đành mặc cô mắng chửi hung thủ để giải tỏa uất ức trong lòng.
Thế nhưng sự việc tấn công của người con gái kia xảy ra quá nhanh, Từ Ngưng Viên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đến lúc Từ Ngưng Viên buông bà Dung Hoa ra, nhào đến bên người của Nhạc Thanh Dao thì cô đã bất tỉnh.
“Thanh Dao? Thanh Dao?”
Từ Ngưng Viên hoảng sợ mà hét lớn tên cô.
Ánh mắt căm thù của Từ Ngưng Viên lại nhìn về phía Phù Dung một lần nữa.
Cả người Phù Dung run lên vì sát khí ngùn ngụt trong mắt của Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên bế Nhạc Thanh Dao đứng thẳng dậy.
Dùng chân đá mạnh vào người của Phù Dung, cú đá khiến Phù Dung gập cả người lại.
“Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì cô cũng đừng mong sống sót.
Lãnh Khiêm, đưa cô ta đi.”
Dứt lời, Từ Ngưng Viên vội vàng bế Nhạc Thanh Dao chạy nhanh ra khỏi nhà trọ, lên xe chạy đến bệnh viện.
Phù Dung ôm chỗ vừa mới bị Từ Ngưng Viên đá, cả người không còn chút sức lực.
Cú đá mang theo toàn bộ sức lực của Từ Ngưng Viên.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều vỡ nát cả rồi, bụng cô đau quá.
“Đi.”
Lãnh Khiêm vâng lệnh của Từ Ngưng Viên, tiến đến nắm cổ áo của Phù Dung mà áp giải lên xe.
Phù Dung không phản kháng, cũng chẳng còn sức để phản kháng.
Cô để mặc cho đám người này muốn đưa cô đi đâu thì đưa.
Ngồi trên xe, cả người Phù Dung run rẩy.
Nơi bàn tay lại càng thêm run lợi hại hơn.
Trong đầu lướt qua một suy nghĩ đáng sợ:
‘Cô vừa mới giết người rồi đúng không? Cô giết chết Nhạc Thanh Dao rồi?’