Bốn năm ở Ý của Phù Dung, một năm bệnh tật, sống như một cái xác.
Ba năm làm bạn với súng ống, nguy hiểm và chết chóc.
Tất cả những thứ đó đã tạo nên một Phù Dung như hiện tại.
Lần này trở về nước, Phù Dung chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi.
Trả thù!
Phù Dung lái chiếc xe mới vừa cướp được, chạy một mạch đến xưởng chế tạo bí mật của DSM.
Từ sau câu hỏi của Từ Ngưng Viên, suốt cả một chặng đường Phù Dung không hé răng câu nào cả.
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung không trả lời cho câu hỏi của mình thì cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Hừ, đúng là lừa bịp.
Chẳng phải khi nãy cô ta nói nếu anh hỏi thì sẽ trả lời sao? Giờ thì im bặt rồi?
Trạng thái trầm mặc này khiến Phù Dung lái xe thuận tiện hơn, cũng không có ai nhảy ra phá rối nữa.
Xe chạy thêm nửa tiếng thì đã đến nơi nhà xưởng.
“Anh xử lý cái xe này đi.”
Phù Dung bước xuống xe, thảy chìa khóa cho Từ Ngưng Viên rồi nói.
“Sao cô không tự xử đi?”
Từ Ngưng Viên chụp lấy chìa khóa, nhăn mặt mà hỏi lại.
Sao anh cứ cảm thấy cô nàng này coi anh như thuộc hạ mà sai bảo vậy?
“Tôi bận lắm.”
Phù Dung nháy mắt, lưu manh nói một câu rồi quay lưng đi thẳng, bỏ lại Từ Ngưng Viên mặt mũi đen thui ở phía sau.
Cô ta bận thì chắc anh rảnh lắm à? Người phụ nữ này ở bên Mạc Tử Thâm riết rồi cũng học theo cái thói của hắn ta rồi.
Đáng ghét.
Từ Ngưng Viên ôm một bụng tức giận mà tiến vào theo sau Phù Dung.
Còn cái xe này á, cứ để Lãnh Khiêm tự lo liệu đi.
Cứ thế Từ Ngưng Viên quăng lại nhiệm vụ của mình cho anh chàng ngây thơ Lãnh Khiêm.
Bản mẫu của robot chế tạo lần này đều được DSM chuẩn bị một cách hoàn hảo, Từ Ngưng Viên không thể bắt bẻ được chỗ nào hết.
Anh thử test một số tình huống thông thường, bản mẫu robot vẫn có thể vượt qua một cách xuất sắc.
“Tốt”, Từ Ngưng Viên không nhịn được mà khen ngợi một câu.
“Đương nhiên là phải tốt rồi ạ”, Người quản lý đứng một bên nghe Từ Ngưng Viên khen liền tự hào mà nói:
“Đây là tâm huyết cả tuần của phó Tổng chúng tôi đó.
Cô ta gần như ăn ngủ ở đây để canh bọn tôi làm việc mà.”
Đọc full tại truyen.one nhé Phù Dung leo lên được chức phó tổng của DSM đúng là do sự nâng đỡ của Mạc Tử Thâm thật.
Thế nhưng nhân viên trong công ty DSM không có ai dám bác bỏ năng lực của Phù Dung cả.
Cô gái đó hoàn toàn xứng đáng với chức vụ này.
Mỗi khi Phù Dung bán mạng vào một dự án nào đó, cô đều khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.
Từ Ngưng Viên nghe người đàn ông nói về Phù Dung như vậy thì khẽ nhíu mày.
Sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh một lượt.
“Phó tổng của các người đâu rồi?”
“A.
Đâu rồi nhỉ?”
Người quản lý nghe câu hỏi của Mạc Tử Thâm thì cũng đưa mắt đi tìm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Phù Dung đâu cả.
“Để tôi đi tìm vậy.”
Từ Ngưng Viên gật đầu với người quản lý rồi bước ra khỏi nhà xưởng.
Người phụ nữ này lại biến đâu rồi không biết.
Anh cần gặp Phù Dung để bàn tiếp phần cuối của hợp đồng.
“Từ tổng, phó tổng của chúng tôi mời anh đến nhà kho phía sau ạ.”
Đúng lúc này thì có một người mặc đồ công nhân đến trước mặt Từ Ngưng Viên mà nói.
Hắn ta cúi đầu, Từ Ngưng Viên nhìn không rõ mặt.
“Được.”
Từ Ngưng Viên không nghi ngờ gì mà đi theo sau lưng người công nhân.
Sau khi cả hai người tiến vào nhà kho nhỏ thì người công nhân lại cất tiếng:
“Ngài đứng đây đợi.
Phó tổng lập tức sẽ đến ngay.”
Hắn ta nói xong thì lập tức bỏ chạy như sợ Từ Ngưng Viên sẽ kéo lại.
Từ Ngưng Viên cảm thấy khó hiểu, anh bắt đầu quan sát xung quanh căn nhà kho này.
Nơi đây dường như không thường xuyên được sử dụng, bụi bám đầy, bên trong chất đầy những thứ bỏ đi kèm gỗ dự trữ.
“Từ Ngưng Viên?”
Từ Ngưng Viên đang quan sát thì sau lưng lại vang lên tiếng nói của Phù Dung.
Cô nàng cũng đi vào bên trong nhà kho đó, thấy người trước mặt mình đúng là Từ Ngưng Viên thì mới thắc mắc:
“Anh gọi tôi đến đây làm gì chứ?”
“Không phải cô gọi tôi đến đây trước à?”
“Tôi á? Tôi không…”
“Rầm.”
Khi Từ Ngưng Viên và Phù Dung còn đang chất vấn xem ai là người gọi ai đến đây thì cánh cửa phía sau lưng của Phù Dung đã bị đóng mạnh lại.
Căn nhà kho lập tức chìm vào trong bóng tối.
“Khỉ gió.
Đứa điên nào lại nghĩ ra cái trò này vậy hả?”
Tiếng hét tức giận của Phù Dung vang lên, xung quanh cô cứ mờ mờ, không nhìn rõ được phương hướng.
Từ Ngưng Viên cũng lập tức hiểu ra là hai người bọn họ bị lừa rồi.
“Hừ, ở chỗ của cô mà cô còn không quản được? Ngu ngốc.”
Từ Ngưng Viên lại giở cái thói châm chít, khinh thường người khác ra.
Phù Dung tức đến nghiến răng.
“Chẳng phải Từ Ngưng Viên anh cũng như thằng ngốc mà bị gạt vào đây trước sao? Nếu không phải tôi thấy anh đứng ở trong đây, còn lâu tôi mới bước vào nhá.”
Phù Dung không cam lòng mà cãi lại.
Hai người bọn họ cùng bị lừa như nhau.
anh ta dựa bào đầu lại măng cô cơ chứ? Đồ chết bầm.
“Bớt nói nhiều đi.
cái này làm sao mở ra h?” Phù Dung đã dân làm quen được duới bóng tối.
(ô có thể thấy
Từ Ngưng Viên đang đứng gân cánh cửa ban nấy.
anh ta đưa tay sờ soạng nó để tìm cách mở ra.
“Ga này chỉ có thể mở từ bên ngoài thôi.
bên trong không mở được đầu.”
Phù Dung cũng bước đến gân Từ Ngưng Viên.
tìm kiếm cách thoát ra.
“Cánh cửu này làm băng gô à?°
Từ Ngưng Viên sờ sờ †ay lên nó.
cẩm nhận chất liệu của nó xong thì lập tức giật mình.
“Èi thì đã sao? Anh chưa từng thấy cửa làm bằng gỗ bao giờ á?”
Phù Dung cảm thây câu hổi này của Từ Ngưng Viên cực kỳ nhảm nhí.
Cửa làm bằng gỗ có cái gì đâu mà hỏi.
nhìn còn không thây hay sao chứ:
Đọc full tại truyen.one nhé “Dùng não của cô mà nghĩ một chút đi”, Từ Ngưng Viên liếc nhìn về phía Phù Dung, không ngần ngại mà đã kích:
“Bọn họ nhốt cô và tôi ở trong căn nhà gỗ này làm gì chứ? Nếu nhốt ở trong chỗ tường đá hoặc cửa sắt thì còn khó mở, có thể gạt khí mà chết.
Nhà gỗ thì thiết kế thoát hơn, chắc chắn không bị bí hơi được.
Chúng ta ở trong đây một lúc, bọn nhân viên của cô cũng sẽ đi tìm.
Thế nào chẳng có người tìm ra được nơi này mà cứu người.
Bọn họ nhốt như vậy là muốn hù dọa con nít à?”
Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, càng nói càng cảm thấy có chỗ không hợp lý.
Rốt cuộc thì căn nhà gỗ này có điều gì bí ẩn đây?
“Chậc chậc… Anh nói cũng đúng…”
Phù Dung nghe suy luận của Từ Ngưng Viên thì cũng bắt đầu đăm chiêu.
Cô đẩy đẩy cánh cửa, tiếng cọt kẹt lập tức vang lên.
Thật sự đây không phải là một nơi chắc chắn để bắt nhốt người.
Hơn nữa lại còn ở xưởng của DSM, đâu phải nơi hẻo lánh không có người qua lại gì.
Bọn chúng muốn làm gì nhỉ?
Một mùi hương theo gió bay thoát qua mũi của Phù Dung, cô khịt khịt mấy cái:
“Này, mùi gì vậy nhỉ?”, Phù Dung vẫn chưa kịp nhận ra cái mùi vị này là thứ gì.
“Xăng.”
Giọng nói nghiêm trọng của Từ Ngưng Viên vang lên bên tai.
Phù Dung lập tức giật mình.
“Cái gì?”
Cái thứ mùi thoang thoảng ban nãy giờ đây trở nên rõ ràng hơn trong không khí.
Giờ thì Phù Dung đã có thể hoàn toàn tự trả lời được cho câu hỏi của mình.