“Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết cô ấy bị làm sao đã chứ?”
Từ Ngưng Viên vẫn giữ chặt cánh tay của Mạc Tử Thâm không chịu buông.
Anh nhìn vào gương mặt tái mét của Phù Dung thì lại càng thêm lo lắng.
Nếu cứ để Mạc Tử Thâm đưa Phù Dung đi như vậy thì Từ Ngưng Viên cảm thấy thật sự không thoải mái.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, buông tay ra.”
Mạc Tử Thâm trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên, giọng nói đầy đe dọa cứ như thể thêm một phút nữa thôi anh sẽ lao vào đánh Từ Ngưng Viên.
Hai người đàn ông giằng co, người phụ nữ trong lòng Mạc Tử Thâm khẽ run lên một cái, mặt của Mạc Tử Thâm lập tức đen hơn nữa.
“Từ Ngưng Viên, nếu anh không muốn Phù Dung chết tại đây thì mau buông tay cho tôi.”
Mạc Tử Thâm hít một hơi, cố lấy lại lý trí của mình.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải đưa Phù Dung về đã.
Từ Ngưng Viên cũng nhìn ra được Phù Dung đang rất khó chịu, anh bất giác buông tay.
Mạc Tử Thâm lập tức ôm lấy Phù Dung đặt vào trong xe sau đó chạy vụt đi.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong làn mưa.
Từ Ngưng Viên đứng lại nhìn theo nó mà không nhận rõ được trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.
Ánh mắt khi nãy của Mạc Tử Thâm khiến anh cảm nhận được nỗi hận to lớn.
Dường như anh là thủ phạm khiến cho Phù Dung trở nên như vậy.
Từ Ngưng Viên thật sự không hiểu nổi.
Từ lúc cô gái mang tên Phù Dung này xuất hiện trước mặt anh, trái tim anh luôn ở trong trạng thái hỗn loạn.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Mạc Tử Thâm điên cuồng lái xe trên đường, anh muốn mau mau đưa Phù Dung về nhà.
Mưa đến dữ dội rồi cũng lại ra đi rất nhanh.
Mạc Tử Thâm lái được nửa đường thì trời gần như đã tạnh, bên cạnh anh lại vang lên tiếng nói thì thào:
“Tử Thâm, lái xe chậm thôi.”
“Em ổn không? Còn thấy khó chịu lắm không?”
Mạc Tử Thâm vội vàng liếc nhìn về phía Phù Dung mà hỏi.
Tuy nhiên vẫn duy trì tốc độ chạy xe như cũ.
Trong lòng Mạc Tử Thâm vẫn còn đang cảm thấy rất bất an.
“Em… không sao.”
Phù Dung có chút ngập ngừng.
Cô không muốn Mạc Tử Thâm lo lắng, nhưng lại không thể đáp lời một cách chắc chắn cho Mạc Tử Thâm được.
Bởi vì bàn tay của cô vẫn đang không ngừng run rẩy.
Phù Dung cố gắng nói với bản thân mình là mưa tạnh rồi, những âm thanh đáng sợ đó đã hết rồi.
Nhưng mà cơ thể cô vẫn chưa thể trở lại bình thường được.
“Em cố lên.
Về nhà uống thuốc rồi sẽ tốt lên thôi.”
Mạc Tử Thâm làm sao có thể không nhận ra sự bất thường trong câu nói của Phù Dung chứ.
Anh lại nhấn chân ga, chiếc xe lại lao đi nhanh hơn.
Phù Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào thành ghế.
Cô biết mình không thể khuyên nổi Mạc Tử Thâm.
Cô càng không thể kìm chế nổi bản thân mình.
Phù Dung cảm thấy mình thật là vô dụng.
Chiếc xe chạy nhanh vào bãi đổ, Mạc Tử Thâm mở cửa xe bế Phù Dung chạy vào trong chung cư của cô.
“Ma mi, ma mi…”
Niệm Thâm nghe thấy tiếng ồn nên dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy ra chào đón.
Thế nhưng cô bé không nhận được cái ôm ấp như mọi ngày.
Bố Tử Thâm của cô đang bận ôm mẹ mất rồi.
Mạc Tử Thâm đặt Phù Dung xuống ghế, sau đó quay lại nhìn Niệm Thâm đang đứng ngơ ngẩn gần đó.
“Tiểu Niệm ngoan.
Con vào phòng lấy lọ thuốc trong hộc tủ cho ba ba nhé?”, Mạc Tử Thâm dịu giọng nói.
“Dạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi.
Mạc Tử Thâm cũng vội vã đứng dậy đi lấy mấy chiếc khăn lớn rồi quay lại.
Anh gói cả người Phù Dung vào trong khăn lớn rồi lại lấy một chiếc khăn nhỏ hơn để lau tóc cho cô.
“Em tự lau được.”
Phù Dung chậm chạp đưa tay ra giữ lấy khăn trong tay của Mạc Tử Thâm mà nói.
Mạc Tử Thâm cũng không miễn cưỡng Phù Dung.
Anh buông tay ra để cô tự lau tóc mình.
“Bố ơi, thuốc đây ạ.”
Niệm Thâm cầm lọ thuốc trong tay mà chạy đến bên cạnh Mạc Tử Thâm.
Anh xoa xoa đầu cô bé, rồi đưa thuốc cho Phù Dung.
Phù Dung uống vào, cả người trở nên vô lực.
Cô nằm xuống ghế mà ngủ thiếp đi, không còn biết gì nữa.
“Mẹ lại bị bệnh nữa rồi ạ?”
Niệm Thâm đến bên cạnh, cô bé đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lên trán Phù Dung.
Giọng nói lo lắng mà hỏi Mạc Tử Thâm.
“Mẹ mệt nên ngủ thôi.
Con đừng lo”, Mạc Tử Thâm tiến đến bế Niệm Thâm lên tay, “Tiểu Niệm cùng với bố vào trong lấy chăn cho mẹ nhé?”
“Dạ vâng.”
Đến khi Phù Dung tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã khuya lắm rồi.
Hai cha con Mạc Tử Thâm ôm lấy nhau ngủ luôn trên sàn nhà, ngay bên cạnh ghế sô pha.
Phù Dung nhìn hình ảnh đó mà cảm thấy ấm áp, sau đó lại tràn đầy có lỗi.
Cô đắp thêm chiếc chăn của mình lên người hai cha con rồi đi vào trong nhà tắm.
của truyên.one Phù Dung tắm rửa, thay đồ, sau đó cô pha một ly sữa nóng rồi về ngồi lại trên ghế.
Cô nhấp một ngụm sữa, trong bụng ấm lên khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Phù Dung ngắm nhìn hai cha con Mạc Tử Thâm và Niệm Thâm ngủ, cảm giác thật bình yên.
Nhưng nhớ về chuyện lúc nãy ở căn nhà gỗ, Phù Dung chỉ có thể thở dài.
Bốn năm rồi, căn bệnh ám ảnh tiếng sấm này của cô vẫn không thể khá lên được.
Mỗi lần Phù Dung nghe thấy tiếng sấm sét thì hình ảnh cái đêm mẹ cô mất lại hiện về.
Phù Dung hoàn toàn không thể làm gì cả.
Nỗi đau đó như nuốt trọn thân thể cô, chi phối mọi cảm giác, khiến cô chỉ có thể bất động và run rẩy.
Tại những thời điểm đó, Phù Dung chỉ muốn chết đi.
Cô đã từng đi khám qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng đều không thể nào trị dứt được.
Phù Dung nhìn về phía cổ tay trái, trên phần da thịt trắng ngần, hình xăm hoa Phù Dung đỏ rực càng thêm nổi bật.
Đây là ấn ký cho lần đầu tiên phát bệnh của Phù Dung, khi đó Mạc Tử Thâm đã bị dọa chết khiếp lên được.
Vì vậy mỗi lần Phù Dung phát bệnh, Mạc Tử Thâm đều trở nên sợ hãi.
Phù Dung nghĩ đến hình ảnh Mạc Tử Thâm cuống cuồng bịt chặt cổ tay cô năm đó, mắt rưng rưng muốn khóc thì lại bật cười.
Người đàn ông này…
“Reng… Reng… Reng…”
của truyên.one Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm tối khiến Phù Dung giật bắn người.
Cô vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại của mình, nhấn đại nút nghe máy để tiếng chuông không còn ồn nữa.
“Alo?”, Phù Dung nói nhỏ.
“Phù Dung?”
Bên trong điện thoại lại vang lên tiếng trầm khàn của người đàn ông.
Phù Dung giật mình, đưa điện thoại ra xa để nhìn số gọi đến.
Một dãy số xa lạ không có trong danh bạ.
“Từ Ngưng Viên?”
Phù Dung có chút không chắc chắn lắm mà hỏi lại.
Số điện thoại này của cô không có mấy người biết.
Đa số đều là ở công ty có việc gấp mới gọi cho cô.
Vì vậy nên khi nãy Phù Dung mới không hề chần chừ mà bắt máy.
“Ừ, là tôi.”
Phía đầu dây bên kia nhanh chóng xác nhận lại danh tính.
Phù Dung lập tức nhíu mày.
Cô liếc nhìn về phía Mạc Tử Thâm và Niệm Thâm đang ngủ, sau đó đứng dậy đi về phía ban công để tránh tiếng nói đánh thức hai người.
“Anh gọi cho tôi vào giờ này để làm gì?”
“Cô đang không tiện nói chuyện à?”
Từ Ngưng Viên có thể nghe ra được giọng có Phù Dung đang cố gắng nói nhỏ đi, như sợ làm phiền đến ai khác.
“Bên cạnh cô có người? Cô ở chung với Mạc Tử Thâm á?”