*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mười lăm năm trước, Đảo Thành, một thành phố hải đảo lớn nhưng không ai coi trọng lại đột ngột được đưa vào kế hoạch khai phá trọng điểm vùng ven biển.
Giờ đây đừng nói là so với 15 năm trước, dù là so với 10 năm, 5 năm hay chỉ mới năm ngoái, thành phố cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Cầu lớn vượt biển mới toanh, khu vực thành thị được tân trang, cảng biển dần mở rộng, thậm chí cả những hòn đảo và đá ngầm xung quanh cũng được tận dụng, cả thành phố hệt như chiếc tàu sân bay gác ngang khu vực ven biển.
Bên trong thành phố cũng thay đổi từng ngày, đủ kiểu cao ốc chọc trời trước nay ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến mọc lên, nhưng xây dựng cả một thành phố lớn nào phải chuyện diễn ra chỉ trong sớm chiều, vậy là có cảnh các tiểu khu mới cũ phân bố xen kẽ nhau, thi thoảng có thể nhìn thấy cảnh hỗn loạn như nhà một tầng rách nát đối diện với biệt thự tu sửa trên phố hay như cảnh nhà xưởng bỏ hoang nằm bên tòa văn phòng cao dong dỏng.
Nhưng dù bên đông đào một khúc, bên tây sửa một mảng thì mọi người vẫn coi trọng sự phát triển của Đảo Thành. Không đành lòng cũng được, ghét bỏ tạp âm cũng vậy, khu thành phố cũ sẽ hủy đi ánh sáng, chuyện xưa thuộc về thành phố này đều sẽ vùi chôn trong những tấm ảnh, đa số mọi người đều mong chờ ngày Đảo Thành trở thành thành phố tuyến 1.
Kỳ tích ở muôn nơi, ví dụ như chất đất rõ ràng không thích hợp để xây dựng tàu điện ngầm, Đảo Thành lại cứ dựa vào kỹ thuật phát triển chóng vánh mấy năm gần đây, từ từ mở tuyến đường tàu chạy.
Đường hầm qua đường dần phát triển, quy hoạch khu vực thành phố cũng hoàn thiện dần, mấy năm qua, cả thành phố chậm rãi đi vào quỹ đạo. Cuối cùng, Lục Viễn Triết cũng có thể lái chiếc xe thể thao cục cưng của mình đi làm đúng như ý nguyện.
Đương nhiên, chiếc xe vài trăm vạn thì làm sao dám lái tới cục công an, sớm muộn gì cũng bị báo cáo mất, anh chỉ có thể đỗ xe ở một tiểu khu gần đấy.
Lùi hoàn hảo bằng một tay đưa xe vào bãi, anh đổi sang xe scooter, nghe nhạc sôi động, chạy về phía trước với tốc độ không đổi, vào tới trong sân cục công an mới tháo tai nghe ra.
Cục công an thành phố cũng mới tu sửa mấy năm gần đây, so với khoảnh sân anh thấy lúc nhỏ thì giờ đã ra dáng nơi công tác trong tưởng tượng của mình: Tòa nhà cao lớn, bố trí nghiêm ngặt, không ngừng đề xuất kỹ thuật mới, thiết bị điều tra dần được nâng cấp từng ngày.
Cục công an cả nước đều đang đổi mới, trước kia chỉ thuần sức người thì giờ đây đã có sự giúp đỡ của khoa học kỹ thuật cao, tất cả những thứ được miêu tả trong các tác phẩm văn học đã bắt đầu đi vào thực tế.
Đại sảnh có bảng chỉ đường kỹ thuật số và camera check in tự động, cảnh sát hình sự trong phòng thẩm vấn lầu 1 đang ghi lại lời khai trên máy tính, anh ngẩng đầu nhìn lên lầu 2, gần đây khoa pháp y tăng thêm vô số dụng cụ phân tích, không hề kém cạnh tốc độ tiến bộ của cả Đảo Thành.
Đã bắt được tội phạm cưỡ.ng gi.an vẫn luôn lẩn trốn, hôm nay mọi người đều vui vẻ khác ngày thường, cửa các phòng làm việc đều mở toang.
102 mua lò vi ba, tốt thật;
104, tủ quần áo phòng thay đồ đã đổi cái mới, tốt thật;
106 là phòng làm việc của đội trưởng Tôn Viêm, vẻ mặt vẫn cứ không tốt vậy đấy.
…
Nhưng nghiêm túc mà nói thì tất cả những việc này chẳng dính dấp gì tới Lục Viễn Triết, anh đi qua hơn nửa tòa lầu, đẩy cửa văn phòng nằm cuối hành lang lầu 1, tùy tiện chào: "Chào buổi sáng nha."
Máy phun sương trong phòng phun ra hơi nước trắng xóa, mùi tinh dầu nâng cao tinh thần, giúp tỉnh táo lan tràn trong không khí; máy chủ phát ra âm thanh khe khẽ, vận hành ổn định, thi thoảng là tiếng gõ bàn phím cạch cạch lẫn vào. Mọi người đều đang uống cà phê, dù mới đến giờ làm việc nhưng ai nấy cũng tỉnh táo, nhìn vào có vẻ bận rộn lắm cơ.
Tỉnh táo thì tỉnh táo đấy, tiếc là tiếng chào hỏi thì chỉ kêu cho có lệ: "Chào đội trưởng Lục."
Anh biết, bận bịu toàn là vờ vịt, công lao bắt tội phạm không tới tay đã đành, ngay cả chuyện thẩm vấn cũng chẳng tới lượt họ.
Anh thầm thở dài trong lòng, rót ly cà phê chỗ máy pha ngay cửa.
Ừm, hình như cà phê hôm nay thơm hơn hẳn. Hoa khôi của tổ chuyên án cũng chính là người có giới tính nữ duy nhất ở đây còn đem bánh nướng khô cho mọi người, trông vẫn vui vẻ đấy.
Cảnh sát mà, bắt được tội phạm thì sẽ vui vẻ.
Chỗ nào có người ở thì chỗ đấy là giang hồ. Trong mắt Tô Tiểu Chỉ, tổ chuyên án chính là hình ảnh thu nhỏ của giang hồ, mọi người đều ẩn nấp giữa cuộc sống thường nhật, người nào người nấy đều ẩn sâu giấu kỹ, không để lộ ra.
Ví dụ như chính cô, nhìn thì giống cảnh sát lười biếng trầm mê tiểu thuyết võ hiệp trong giờ làm, thực tế lại là quán quân 4 năm liền hạng mục quyền Anh và chạy marathon dành cho nữ của trường cảnh sát, tóc đuôi ngựa tết bím một cái có thể quất chết ba người nhé, con gái giỏi đánh đấm thế đấy.
Lại ví dụ như Vạn Dặc ngồi đối diện cô, mặc dù là tay giám sát camera chẳng lọt mắt ai nhưng lại là bánh quẩy thành tinh trong thế giới mạng, còn rất "đến tuổi dậy thì", vừa tới cục công an đã tự lập chí lớn cho mình, hy vọng có một ngày có thể làm thành cờ thưởng: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ Vạn Dặc.
Lại ví dụ như Lăng Khê bên tay phải cô, kiếp sống ngoại trừ đi làm thì là mua mua mua. Vốn dĩ thời gian làm việc không nên ăn bận khác người thế, nhưng dù sao cũng đã bị điều tới đây, anh ta đóng cửa lại thì dưới bàn có bận váy cũng chả sao cả.
Đúng, là anh ta, giới tính nam.
Còn cả Đinh Thần Dục ở phía đối diện chéo, anh ta chưa bao giờ nói làm gì để cục trưởng dẫn mình vào cửa, bỗng dưng rơi xuống tổ kiểm tra hiện trường, cũng chả nói sao gốc rễ to thế mà lại bị điều tới đây.
Cơ mà Tô Tiểu Chỉ rất thích anh ta, không chỉ đặt mua ghế dựa riêng, máy pha cà phê, máy tính cho mọi người mà còn bao trọn gói đồ ăn vặt nước uống tiền ship, lúc bọn họ tăng ca, cơm nước còn ngon hơn bên chỗ quản lý đội Tôn nhiều.
Cuối cùng là người tuổi còn trẻ đã làm tổ trưởng tổ chuyên án bọn họ nhưng tới là luôn nằm ườn trên sô pha hút trà sữa, đội trưởng Lục…
Cốc cốc cốc.
Lục Viễn Triết nghe thấy tiếng gõ cửa, vậy là anh bật dậy khỏi sô pha với với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, búng tay với mọi người.
Nháy mắt mọi người ngồi thẳng dậy còn anh thì sải bước, một giây đã trượt tới trước cửa, cúi đầu đưa tay kéo cửa, ngẩng đầu lên khuôn mặt đã chan chứa nụ cười, anh tung ra câu chào đầy nhiệt tình, lưu loát liền mạch: "Chào buổi sáng cục trưởng."
Rõ ràng người cao lớn, lại có vóc dáng không tồi, còn trẻ tuổi có nhan sắc, đẹp trai hòa nhã mà nhìn kiểu gì cũng giống anh cảnh sát đứng trên đường sẽ bị trêu đùa, ấy thế mà lại có thể hoàn thành suôn sẻ rành rẽ cái bộ dáng a dua nịnh hót chào mừng mà lại chẳng có chút gì không thích hợp cả.
"Nghe nói hôm qua mấy cậu tóm được tên tội phạm cư.ỡng gi.an lẩn trốn à?" Đường Văn chắp tay sau lưng đi vào, vừa nhìn đã thấy có phong phạm của cục trưởng, điểm khác biệt duy nhất là dù sắp 50 nhưng ông ta vẫn không có bụng bia của dân tuổi trung niên như mấy cục trưởng khác.
"Công của đội trưởng Lục, của đội trưởng Lục." Mọi người nhau nhau đẩy cho Lục Viễn Triết, vẻ mặt khiêm tốn. Dù sao đêm qua cũng có ai tham gia đâu.
"Không, không, ăn may thôi." Lục Viễn Triết cũng cực khiêm tốn, chả giống chút nào với cái bộ dạng hăng hái khí khái lúc vào cửa hết.
"Giao phạm nhân cho Tôn Viêm rồi à?" Đường Văn hỏi Lục Viễn Triết.
"Ừm, dù sao bên đội trưởng Tôn đã điều tra lâu tới vậy, bọn họ muốn thẩm vấn bọn cháu cũng hết cách." Lục Viễn Triết thật thà đáp.
"Tốt lắm, tiếp tục cố gắng." Có vẻ Đường Văn không có ý định nhiều lời, đến "thăm hỏi" bọn họ đã coi có lòng rồi, ngay cả đứng thêm một chút cũng chẳng muốn, "Sớm bắt được "Yến" ở Đảo Thành."
Nói tới đây, tất cả mọi người đều ném cho nhau ánh mắt chứa cảm xúc phức tạp, chỉ có nụ cười của Lục Viễn Triết là không đổi, đưa tay chào kính lễ cực kỳ mạnh mẽ: "Vâng."
Sau đó thì Đường Văn rời đi, vừa đi dọc hành lang vừa thở phào. Nhìn đám yêu ma quỷ quái bị phong ấn kín kẽ ở đây thì yêu tâm hẳn.
Cung cung kính kính tiễn cục trưởng đi, Lục Viễn Triết dẹp luôn nụ cười chính trực sáng rực đi, anh nở nụ cười bất đắc dĩ với mấy người mới hai giây trước còn ngồi nghiêm chỉnh: "Kiểm tra thường lệ đã kết thúc, ai làm gì thì làm nấy đi."
Ba tháng trước, anh hãy còn là một cảnh sát hình sự đầy bầu nhiệt huyết, ba tháng sau, anh xoay mình biến thành tên tổ trưởng tổ chuyên án sỏi đời khéo đẩy đưa.
"Chúng ta hết cứu rồi hả?" Tô Tiểu Chỉ chống má hỏi.
"Không đâu." Lục Viễn Triết an ủi. Anh nhếch khóe miệng nhưng ánh mắt lại chẳng có bao nhiêu ý cười, thật sự cười không nổi.
Vậy là Tô Tiểu Chỉ thở dài, cô lại dời tầm mắt lên tiểu thuyết của mình. Đây chính là đội trưởng Lục cơ trí dũng cảm, thích ứng ở mọi nơi của bọn họ, ít nhất so với người khác anh còn tỏ ra làm việc đến nơi đến chốn, chả viết hết mấy chữ không cam lòng lên mặt.
Bất thình lình cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng cốc cốc cốc, vừa nghe là biết tần suất gõ cửa tiêu chuẩn của cục trưởng, mọi người ngồi lại ngay ngắn chỉ trong một giây, vờ vịt đang chăm chú làm việc.
"Cục trưởng." Lục Viễn Triết lại treo nụ cười mỉm của anh chàng tiếp khách mở cửa ra.
"Đúng rồi, mai có người mới đến đấy, chú ý tiếp đón." Đường Văn giao tài liệu cho Lục Viễn Triết.
"Hửm? Bọn cháu còn có người mới nữa à? Lại là đội nào tống vô đấy?" Lục Viễn Triết ngạc nhiên cầm xấp tài liệu. Dù tổ chuyên án mới thành lập được 3 tháng nhưng người vào tổ sau cùng cũng đã mọc mốc ở đây hơn 2 tháng, giờ này còn người mới nữa, đắc tội nhân vật có số má nào à?
"Không ở đội nào hết, là sinh viên mới ra trường." Đường Văn đáp, sau đó ông ta liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, "Tôi nhắc với mấy cô cậu, đừng bao giờ chọc tới người này, cũng đừng coi người ta là người mới dễ bắt nạt mà sai bảo, tốt nhất cũng đừng để cậu ấy dấn thân vào nguy hiểm, để cậu ấy làm linh vật may mắn là được."
"Hả?" Không ngờ nhận được lời dặn dò này, Lục Viễn Triết ngạc nhiên nhìn cục trưởng.
Mặc dù cả phòng bọn họ đều là đầu trâu mặt ngựa, ngay cả Lục Viễn Triết cũng không ngoại lệ nhưng Đường Văn coi như vẫn tin tưởng anh, lúc nào cũng để anh quản lý mọi người, rất hiếm khi dặn anh bớt sai bảo ai.
"Cậu nhìn là biết thôi, mai tôi phải đi công tác, không thể tới chung cậu ta, nhớ đó, đứng có gây sự." Nhấn mạnh thêm lần nữa xong Đường Văn mới chịu rời đi, lại bày ra dáng vẻ cục trưởng oai phong lẫm liệt.
Nếu như không có chút khả năng phá án thật, cục trưởng ra mặt kiểu này hẳn là dễ làm người ta ghét.
Có thể khiến cục trưởng tới chung thì chắc phải là nhân vật dữ dội, đương nhiên cần nghiên cứu kỹ chút. Lục Viễn Triết đóng cửa lại, mọi người lập tức vây quanh anh, bắt đầu đọc sơ yếu lý lịch của người ta.
"Trình Mặc." Lục Viễn Triết đọc ra cái tên này, không quen, không nhìn ra huyền cơ gì cả.
"Tôi biết rồi." Anh vừa mở miệng thì Đinh Thần Dục đã kịp nhảy số, anh ta bắn ánh mắt nghiêm túc về phía mọi người, "Cậu này là con trai thị trưởng Trình."
"Hả?" Mọi người ngạc nhiên kêu dài kêu ngắn, tập trung nhìn tờ sơ yếu lý lịch hẳn.
Thị trưởng Trình Tụng, thị trưởng nhậm chức năm thứ hai ở thành phố "Đảo Thành được đưa vào kế hoạch phát triển trọng điểm". Có người nói ông ta may mắn nhặt được của hời, cũng có người nói mấy chuyện này cấp trên đã thả tiếng gió từ trước, không phải bất ngờ, ông ta có thể nhậm chức "khéo" vậy ắt hẳn phải có thủ đoạn.
Nhưng bất kể dân gian nói gì, mới đây thôi ông ta còn tay trắng, hình tượng kính nghiệp sấm rền gió cuộn, không có điểm đen nào để nói ra, thậm chí còn có mấy câu chuyện truyền kỳ nữa cơ.
"Đẹp trai thế." Cậu ta là bạn hay địch cũng kệ, thân là cô gái duy nhất của tổ chuyên án, Tô Tiểu Chỉ giám định giá trị nhan sắc của đối phương trước đã, "Thị trưởng Trình thì bình bình, này là con trai giống mẹ à?"
Đúng là Trình Mặc có khuôn mặt đẹp, nhìn từ chiều cao cân nặng số đo ba vòng thì dáng cao gầy mảnh dẻ nhưng không ốm yếu, vừa tròn 23, nghiên cứu sinh, tốt nghiệp khoa hình sự đại học New York, thành tích khá tốt, chẳng giống con em nhà quan chút nào cả.
"Đẹp trai gì? Không phải tên thư sinh à?" Vạn Dặc phản bác, cùng là đàn ông, cậu ta dị ứng với chuyện dùng từ "đẹp trai" cho người khác.
"Ở đây là cục cảnh sát chứ showbiz đâu, này còn không đẹp à?" Tô Tiểu Chỉ trừng mắt với tấm ảnh, "Lên TV thì cũng đủ chuẩn thịt tươi đấy, chị chấm 9 điểm."
"Ông chấm 6, vừa đủ qua." Vạn Dặc kiên trì, sau đó cậu với Tô Tiểu Chỉ lao vào cuộc chiến kéo điểm.
Thấy bọn họ thảo luận chấm điểm vậy, Lục Viễn Triết lại nhìn thêm mấy lượt. Nhìn một hồi, tự dưng anh sinh ra cảm giác quen thuộc với khuôn mặt xa lạ này, bất giác chau mày. Tới lúc Đinh Thần Dục bình luận "cũng thanh tú đó", anh mới chợt bừng tỉnh, kêu lớn một tiếng: "Á!"
Tiếng kêu này làm mọi người giật bắn, ánh mắt rời khỏi sơ yếu lý lịch, chuyển sang nhìn anh.
"Cậu này…" Anh nghẹn cả buổi mới không vứt ra câu "con trai thị trưởng thích mặc đồ nữ", nuốt câu đó trở ngược vào bụng, anh đổi cách nói uyển chuyển hơn, "cậu này bận đồ nữ cũng đẹp lắm."
Trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh váy ngắn tung bay và đường cong thân thể. Anh không thích style đồ nữ, vô cảm với cái vị có thâm niên trong việc bận đồ khác giới của tổ chuyên án, nhưng Trình Mặc ăn bận thật sự rất tự nhiên, có cảm giác thiếu nữ thể thao làm người ta mơ tưởng.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ "tình ta" đêm qua, anh giải thích đơn giản chuyện bắt tội phạm.
Chắc do đã trang điểm, Trình Mặc đồ nam và Trình Mặc đồ nữ khác xa nhau, không giống cùng một người chút nào. Nếu không phải anh nói mấy câu với Trình Mặc, có ấn tượng sâu sắc thì đầu óc không thể nào liên tưởng đến được.
"Đẹp cỡ tôi không?" Trong phòng chợt vang lên giọng nữ không phải của Tô Tiểu Chỉ lập tức làm mọi người nổi hết da gà.
Nghe tới mặc đồ nữ, Lăng Khê vẫn luôn im lặng vây xem đã hết ngồi yên được nữa, giây lát anh ta đã cởi chiếc áo khoác dùng để bảo vệ thị lực của cục trường Đường ra, để lộ sườn xám đỏ tươi rồi đứng dậy.
Sườn xám xẻ cực cao, anh ta bước ra đi mấy bước, lập tức lộ ra đôi chân dài trắng nõn mà thiếu nữ còn thẹn không bằng, dù không có ngực nhưng tốt xấu gì cũng có cơ, làm người ta sinh ra chút ảo giác mấp mô.
"Ai đẹp hơn?" Anh ta ngoái nhìn một cái thật mê người, tiếp tục dùng chất giọng chị đại lười nhác trêu đùa tâm tình thần trí mọi người… hoặc là khiêu chiến giới hạn của mọi người.
Nghiêm túc mà nói thì khí chất lúc anh ta bận đồ nam nữ khác xa nhau, lúc bận đồ nam thì lạnh nhạt hẳn.
"Sặc…" Lục Viễn Triết cà lăm, thật sự không chống đỡ được cái vẻ lẳng lơ bất thình lình này, "Phong cách không giống."
Lăng Khê là kiểu nam sinh tướng nữ thật, còn Trình Mặc nhiều lắm cũng chỉ là trang điểm lên mới giống nữ sinh, người trong ảnh ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn có chút khí khái anh hùng.
Hơn nữa nhìn vẻ căng thẳng khi đó thì Trình Mặc cũng không phải thích mặc đồ nữ thật, chỉ là ngày hôm đó bận đồ nữ không biết để làm gì thôi.
"Vậy chờ cậu ta tới, tôi sẽ đích thân bình phẩm." Lăng Khê thấy khoe sườn xám đủ rồi thì hài lòng quay về chỗ, cuối cùng da gà của mọi người cũng lặn bớt một ít.
"Cũng… chưa chắc thích mặc đồ nữ, anh cảm thấy có nguyên nhân, chờ cậu ta tới rồi tính." Lục Viễn Triết thì thầm một câu, coi như cho qua đề tài này.
"Vậy con trai thị trưởng tới đây, chúng ta phải đối xử thế nào? Hai hàng người hoan nghênh à? Hay để dành chỗ chính giữa sô pha cho cậu ta nhỉ?" Dù sao người tới cũng là chàng đẹp trai, đẹp trai kiểu gì cũng được. Tô Tiểu Chỉ nhìn mọi người, bắt đầu nắm tay xoa quyền mong đợi.
"Khỏi." Đinh Thần Dục lắc đầu, lúc này mới bổ sung tin tình báo minh biết cho xong, "Đúng là đại thiếu gia nhà họ Trình nhưng là con riêng, chắc gì đã được cưng."
"Gì?!" Lần này sự nghi ngờ của của mọi người lẫn thêm vẻ kinh ngạc.
"Rối rắm thế? Y chang tiểu thuyết vậy." Tô Tiểu Chỉ bình loạn một câu.
"Cậu ta do bạn gái của thị trưởng Trình sinh trước khi kết hôn với người vợ bây giờ, cụ thể sinh kiểu gì thì tôi không biết, chỉ biết là mẹ mất sớm, giờ cậu ta đúng là người nhà họ Trình." Đinh Thần Dục vẫn giữ vẻ mặt không hề kinh ngạc, anh ta nhìn vẻ phức tạp trên mặt mọi người thì khinh thường, nheo mắt nói: "Sao? Các cô cậu đây là kiến thức hạn hẹp hay nhát gan sợ chuyện đấy?"
Với kẻ chuyện gì cũng biết như anh ta, người khác chính là kẻ hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ.
So với sự sửng sốt của mọi người, Lục Viễn Triết nhớ lại thì càng lên tinh thần: "Câu chuyện phía sau rắc rối thế, tôi có hứng thú rồi đấy."
Xưa nay tổ chuyên án đều là như vậy, dĩ nhiên, người tới là một quái nhân lại càng hay.
- --
Bánh quẩy thành tinh: Người có kinh nghiệm, tinh ranh, rành rẽ
Đến tuổi dậy thì (Trung nhị): Ở đây chỉ người có suy nghĩ hoang đường, tin vào năng lực siêu nhiên, làm vài hành động mà bản thân cho là ngầu nhưng thực tế khá buồn cười, ấu trĩ
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ Vạn Dặc: Xuất phát từ câu Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất - Không sợ việc to tát, chỉ sợ điều không may. Vạn nhất và Vạn Dặc đều là wanyi
Xe Scooter: