*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cuồng phong trên đảo vắng 2
Không biết chột dạ với án mạng hay do cố kỵ thân phận của Trình Mặc, viện trưởng Tưởng tự mình ra nghênh tiếp cả hai. Vừa ra là bắt tay với hay người như thể bạn cũ đã nhiều năm chưa gặp vậy, chẳng làm eo làm sách mình là bề trên xíu nào, sau đấy còn giới thiệu với hai người: "Đây là Thẩm Lợi, thư ký của chú."
Thư ký Thẩm tuổi hãy còn trẻ nhưng biểu hiện thoải mái đâu ra đấy, không chút ngô nghê, nhiệt tình lại lễ phép bắt tay hai người, đã vậy còn kinh ngạc cảm thán ngược lại là hai người tuổi trẻ có chí.
Chỉ nói chuyện thôi đã hết 30 phút, Lục Viễn Triết không dễ gì mới lấy lại được quyền chủ động. Anh khen ngợi viện nghiên cứu mấy câu, cuối cùng màn tiếp đãi dài lê thê này mới bước vào giai đoạn 2: Viện trưởng Tưởng tự đề cao bản thân mình.
Dắt theo thư ký kẻ xướng người họa, viện trưởng Tưởng dốc sức giới thiệu thành quả đạt được mấy năm qua của viện nghiên cứu, nghe bùi tai lắm.
Lục Viễn Triết không hiểu gì, song anh biết, nhìn cái tần suất liếc nhìn Trình Mặc thế này là rõ mười mươi, mấy cái này nói cho ông bô của cu cậu nghe.
Có vẻ Trình Mặc đã học bổ túc về hạng mục đó của bọn họ, dù là y học sinh vật hay sinh thái học, ít nhiều gì cậu cũng tiếp lời được.
Thấy Trình Mặc có vẻ hứng thú tới vậy, lại còn lộ vẻ chiếu chưa trải ra mặt, viện trưởng Tưởng yên tâm hẳn, ông ta bắt đầu nói chuyện trên mây dưới gió, đến cả Lục Viễn Triết còn nghe ra sơ hở.
Trái lại, Trình Mặc rất phối hợp, khuôn mặt luôn vác theo nụ cười, ánh mắt chân thành giống hệt ngày đầu mới đến tổ chuyên án vậy.
Lục Viễn Triết thầm thở dài, trừ anh ra, có vẻ không ai có thể lật tẩy lớp ngụy trang sinh viên năm tốt này của Trình Mặc cả.
Dù chỗ này là là viện nghiên cứu tiên tiến của Đảo Thành, nhưng phòng ốc tu sửa quả đơn giản, toàn là hộp chữ nhật tiêu chuẩn, không thiết kế tạo hình nghệ thuật nào cả. Có thể do lo sợ sự cố thực nghiệm lan ra xung quanh, các gian đều cách xa nhau vài trăm mét, ở giữa còn trồng cây cối bụi cỏ làm vành cách ly.
Lục Viễn Triết quan sát dọc đường đi. Nghe viện trưởng giới thiệu, lúc cao điểm, hơn phân nửa tòa ký túc xá cao ba tầng đều có người, chỉ là mấy ngày gần đây có hơi vắng vẻ. Tòa nhà thực nghiệm chiếm diện tích lớn nhất, tầng hầm, 4 tầng phía trên, tất cả các thực nghiệm đều có thể thực hiện ở đây. Một tòa nhà 5 tầng dùng làm văn phòng và nơi tiếp khách. Cuối cùng là số ít kiến trúc phụ thuộc, có vài thực nghiệm không phù hợp làm ở lầu chính cũng được bố trí cho gian phòng nhỏ nằm riêng biệt.
Tận đến khi dẫn bọn họ vào tòa nhà văn phòng chính của viện nghiên cứu, giới thiệu sảnh lớn và các phòng ban xong, Trình Mặc mới trưng ra bộ mặt hiền lành thánh thiện: "Giờ có thể đưa bọn cháu đi xem thử nhân viên cứu xảy ra chuyện chưa ạ?"
"Ăn cơm trước nhé?" Đổi đề tài có hơi cứng nhắc, viện trưởng ngây ra chốc lát, "Hay thôi hai vị nghỉ ngơi trước một lát đi?"
"Không sao đâu, cũng không mất bao nhiêu thời gian cả, biết đâu cũng không phải chuyện gì to tát thì sao?" Trình Mặc cười đáp.
Lời này viện trưởng Tưởng thích nghe nhất: "Vậy được, vậy để chú kêu Tiểu Thẩm đưa hành lý mọi người qua đó, chú dẫn hai đứa đi xem thử trước."
Lục Viễn Triết thầm thở dài, được, cắn câu rồi.
…
Rời khỏi tòa nhà làm việc giản đơn, bọn họ đi tới tòa nhà thực nghiệm thấp hơn một chút. Do chịu ảnh hưởng từ cơn bão, thời gian cũng không còn sớm nữa, trời đã tối dần. Đèn đường dọc theo con đường đã sáng, nếu bị ngắt điện thật, e là không dễ đi đâu.
"Chính xác thì đây là tình huống đơn giản." Viện trưởng Tưởng vừa dẫn bọn họ đi qua đấy vừa giới thiệu, "Hai cậu cũng biết đó, làm thực nghiệm có đôi khi nửa đêm phải làm mẫu lấy mẫu, Hạ Chí Cương là nhân viên ở lại tăng ca hôm qua."
Đêm qua, người chết Hạ Chí Cương ở lại tăng ca trong phòng thực nghiệm hóa học 403 để lấy mẫu. Khi đó cậu ta làm thực nghiệm sản xuất khí vi sinh vật. Về lý thuyết thì thực nghiệm này không độc hại, lấy mẫu đưa vào thiết bị là được nên cũng không sắp xếp ai ở lại tăng ca chung.
Cậu ta không ra ngoài ăn sáng, song phòng thực nghiệm rất bình thường, mọi người không ai chú ý đến. Tới 10 giờ sáng, có người đi tìm cậu ta, kêu thế nào cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ đành đi tìm người bên hậu cần hỏi thẻ phòng.
Cửa phòng quét thẻ thì mở được rồi đấy, nhưng cửa chống trộm còn khóa, không vào được. Người gọi cũng không tỉnh, cuối cùng bọn họ chỉ còn cách cắt dây xích cửa phòng trộm vào phòng, vào rồi mới phát hiện người đã không còn hơi thở.
"Cậu ta ở một mình, cũng không tìm thấy vết thương nào nên chỉ có thể nghĩ theo hướng đột tử." Viện trưởng Tưởng tổng kết lại.
"Thực nghiệm giờ nào?" Trình Mặc lấy sổ tay ra ghi lại theo thói quen.
Viện trưởng Tưởng nghĩ lại rồi đáp: 4 giờ 10 phút sáng."
"Chính xác tới vậy à?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Bắt buộc phải thật chính xác." Viện trưởng Tưởng gật đầu, "Phòng thực nghiệm yêu cầu đăng ký ký tên, tuần nào cũng có người kiểm tra. Hai cậu vừa xem là ghi chép đêm qua của Tiểu Hạ."
"Vậy thiết bị cậu ta dùng thì sao?" Trình Mặc hỏi, "Có nguy hiểm gì không?"
"Là thiết bị sắc ký khí thông thường mà thôi." Viện trưởng Tưởng giới thiệu.
"Sắc ký khí?" Lục Viễn Triết cau mày thì thầm cái tên đó. Dân sinh văn mà bảo hiểu cái này thì có chút khó khăn, thế nào cũng thấy giống dự báo thời tiết khí tượng hơn.
"Ờm… là cái này." Viện trưởng Tưởng lấy điện thoại ra tra cứu hồi lâu, kiếm hết mấy trang mới tìm thấy ảnh hoàn chỉnh, đưa qua cho Lục Viễn Triết nhìn, "Là cái có hình dạng lập phương này. Còn nguyên lý cụ thể thì phải mời nhân viên công tác giới thiệu cho hai cậu, nhưng chắc chắn không có nguy cơ khí độc đâu."
"Phòng thực nghiệm của mọi người không có camera giám sát à?" Lục Viễn Triết hỏi, "Bọn họ đúng giờ vào đến giờ về à?"
"Không phải, mọi người không thích bị theo dõi suốt, với lại phải soát thẻ mới vào tòa nhà được, lại thêm trên đảo, tòa nhà thực nghiệm thật không cần phòng trộm làm gì." Viện trưởng Tưởng thở dài, "Cậu cũng biết đó, làm thực nghiệm thời gian đợi rất dài, mọi người ai cũng vọc điện thoại gì gì đó, không muốn bị nhìn."
Viện nghiên cứu to đùng như vậy lại không có camera giám sát. Lục Viễn Triết liếc nhìn viện trưởng Tưởng, song anh chẳng nhìn ra vẻ chột dạ khi nói dối của người này.
"Nhưng là cậu ta soát thẻ vào tòa nhà và phòng thực nghiệm bình thường, lịch sử check thẻ có cả." Viện trưởng Tưởng cảm nhận được tầm mắt của anh, ông ta thản nhiên bổ sung, "Hai giờ đi, khoảng bốn giờ ba mươi thì rời khỏi, mẫu thực nghiệm cũng đo lường như bình thường."
"Hai giờ đi?" Lục Viễn Triết có chút khó hiểu về thời gian này.
"Thiết bị phải khởi động trước mới có thể đo lường mẫu." Viện trưởng Tưởng giải thích, "Đi thời gian đó rất bình thường.
"Vậy người đầu tiên phát hiện ra cậu ta là ai?" Lục Viễn Triết hỏi tiếp.
"Là lão Tào." Viện trưởng Tưởng nói, "Là người đi thu thập số liệu buổi sáng thay cậu ta. Thường sẽ có người sắp xếp thực nghiệm, nửa đêm một người tăng ca, thiết bị vận hành tự động, sáng sẽ có người khác đi lấy số liệu và tắt máy."
Trò chuyện về các vấn đề có liên quan của vụ án, không bao lâu sau bọn họ đã đi tới tòa nhà thực nghiệm. So với tòa nhà văn phòng bình thường, nơi này có cảm giác khoa học kỹ thuật cao, trừ cửa lớn, mỗi phòng thực nghiệm đều phải quét thẻ, chỉ có nhân viên có phận sự và quản lý tầng mới có thể vào.
Thi thể đặt ở nhà kho gần lầu 1 nhất. Tầng này chủ yếu để đón tiếp nhân viên bên ngoài và chất đống sản phẩm thực nghiệm vô dụng. Đêm hôm khuya khoắt cũng không ai tới đây làm gì, để ở đấy sẽ không làm phiền nhân viên khác.
Còn may đây là viện nghiên cứu hóa sinh nên mới tìm được tủ đông chứa thi thể, nếu không để đấy hơn nữa ngày, bữa ăn trước đó quả không tiêu hóa nổi.
Hạ Chí Cương mới 24 tuổi, dáng người mũm mĩm nhưng vẫn tính là khỏe mạnh, đúng là không giống trạng thái sẽ đột tử, nhưng mấy chuyện như vậy cũng khó nói, một khi vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Tìm viện trưởng Tưởng mượn máy thực nghiệm trong phòng, bọn họ khóa cửa lại, lén gọi điện thoại cho Lăng Khê.
Kinh nghiệm nghiệm thi của Lục Viễn Triết chỉ giới hạn trong báo cáo miệng của các vị tinh anh khoa pháp y và trong chương trình học cơ bản hồi ở trường, quả thật không có cách nào bàn luận về kiểu thi thể không có vết thương này.
"Tôi chưa khám nghiệm thi thể từ xa bao giờ đấy." Lăng Khê bên kia điện thoại ai oán, "Video đã đành, đây lại còn là tin nhắn thoại và hình ảnh nữa chứ."
"Đó là do tín hiệu bị hạn chế, không thể livestream được, tôi làm gì được giờ." Lục Viễn Triết bất đắc dĩ trả lời một câu. Cơn bão sắp đến, quả thật không phải thời gian thích hợp để gọi điện thoại.
Trên khuôn mặt người chết không thấy có vẻ gì là vặn vẹo dữ tợn, cũng không có vết bầm do giãy giụa tạo thành, hoen tử thi hiện rõ. Lục Viễn Triết với Trình Mặc kiểm tra hết bên ngoài cơ thể cũng không thấy có lỗ kim nào dễ thấy.
Hồ máu tử thi hay Hoen tử thi (tiếng Latinh: livor mortis, tiếng Anh: postmortem lividity, hypostasis, suggillation) là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực (wiki)
Chụp cho Lăng Khê xem một đống ảnh, suy đoán đầu tiên của anh ta là nghẹt thở: "Dù không chắc chắn 100% nhưng bệnh trạng này rất giống nghẹt thở phi cơ học."
Nghẹt thở phi cơ học: Nghẹt thở không do tác nhân cơ học
"Bệnh trạng gì cơ?" Lục Viễn Triết không hề nhìn ra là nghẹt thở.
Lăng Khê dừng lại giây lát rồi mới đưa ra một ví dụ: "Như dạng trúng độc khí CO, bề ngoài người chết không có vết thương nào lại không thể hiện rõ bệnh trạng nghẹt thở."
"Vậy tôi tìm ra nguyên nhân nghẹt thở kiểu gì?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Giải phẫu, cắt lát." Lăng Khê đáp.
"Cái đó thì tất nhiên không được." Lục Viễn Triết nhún vai.
"Không tìm thấy vết thương bên ngoài cơ thể, khả năng lớn nhất là trúng độc. Nhiều hóa chất có độc tính cao thông thường sẽ để lại dấu vết nhất định trên bề mặt cơ thể, triệu chứng gây ngạt thở của loại hóa chất này cũng ít nghiêm trọng hơn." Lăng Khê giải thích, anh ta ngừng chốc lát rồi lại bổ sung, "Đương nhiên, cũng không loại trừ thuần túy là do bệnh dẫn tới đột tử."
"Tình huống bị người khác giết thì sao?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Nếu ở đây có người tinh thông y học, có thể còn có vài loại thuốc tê cũng có thể tạo thành tử trạng như vậy." Lăng Khê đáp, "Nói thật, tôi không yên tâm để anh kiểm tra, không loại trừ đối phương có kỹ thuật tiêm ẩn làm anh không thấy được. Lại còn mấy vết thương cơ giới không thể hiện ra bên ngoài, ví dụ như dùng vật mềm gây nghẹt thở, như vậy mọi người cũng sẽ không phát hiện ra được."
Không có được kế luận chính xác, bọn họ chỉ còn cách nhét thi thể về lại tủ đông, quay lại hành lang. Viện trưởng Tưởng vẫn đứng chờ ngoài đó, nhưng chắc do có hơi sợ, ông ta đứng có chút xa. Thư ký Thẩm cũng đã quay lại, chị ta bước lên đón, nói đã đem hành lý về để trong ký túc xá, còn đưa thẻ phòng cho bọn họ.
"Cái người mà mọi người nói… lão Tào ấy? Giờ có đang bận không?" Lục Viễn Triết hỏi.
Thư ký Thẩm gật đầu: "Giờ đang làm thực nghiệm ở phòng 403 với hai nhân viên nữa, nhưng chắc có thể đi tìm anh ấy nói chuyện."
"To gan phết." Còn kiên trì làm thực nghiệm, Lục Viễn Triết phải khen một câu.
"Chịu thôi, máy móc thiết bị ở đó, tất nhiên người cũng phải vậy." Thư ký Thẩm cười trừ, "Nhưng giờ có quy định rồi, làm thực nghiệm ban đêm nhất định phải có ít nhất là 3 người."
Lục Viễn Triết khó hiểu: "3 người?"
"Ừm, không sợ anh cười, là do mọi người nghĩ dù có thứ gì ám vào người cũng không tới nổi một đánh hai được." Thư ký Thẩm nói xong thì lắc đầu, không hiểu lắm cách nghĩ này. Song chị ta cũng không làm tăng ca ở tòa nhà này, không có quyền lên tiếng.
"Đông người chút cũng tốt. Vốn dĩ có nhiều thực nghiệm đều sắp xếp hai người đôn đốc lẫn nhau, dung dịch nguy hiểm cũng là hai người hai khóa, giờ chỉ là thêm một người, mọi người cũng yên tâm." Viện trưởng Tưởng khá hài lòng với cách xử lý khẩn này.
"Cháu cũng thấy là biện pháp hay." Lục Viễn Triết mỉm cười. Cách làm này cũng khá có sức sáng tạo đấy, xem bao nhiêu là phim kinh dị rồi, đúng là chưa thấy oán linh nào ám lên một lúc nhiều người cả.
—
Sắc ký khí – quang phổ khối (GC-MS) là phân tích kết hợp các tính năng của sắc ký khí và quang phổ khối để xác định các chất khác nhau trong một mẫu thử. Phương pháp này có thể phát hiện một chất chỉ với một lượng nhỏ sự có mặt của chất đó trong mẫu thử.