CHƯƠNG
Khi Diệp Tử Khuynh tỉnh lại, trên giường đã muốn trống trơn không có người, càng kì quái là trong trù phòng lại phát ra tiếng động.
Hắn rời giường đi ra ngoài, thấy được Tần Yến bận áo T shirt quần ngủđứng trước bếp bận rộn.
Diệp Tử Khuynh không hiểu sao cảm giác phi thường…. sinh khí, giống như ngực có một cỗ hỏa thiêu. Hắn bước qua, từ sau lưng kháp trụ cổ Tần Yến, còn buộc chặt eo hắn.
“Khụ, khụ khụ… Ngươi đang làm cái gì vậy!” Tần Yến phi thường khó chịu lay hắn.
Diệp Tử Khuynh cắn lỗ tai hắn: “Ngươi là cóý từ gì, ta hôm qua chắc là còn chưa đủ cố gắng đi, ngươi còn có khí lực như vây.”
“Dựa vào, ngươi đổ không phân rõ phải trái a! Ta nếu thực không phải sắp đến hơi thở cuối cùng… ta sẽ chuẩn bị trước đi hiếu kính tổ tông nhà ngươi!” Tần Yến kích động, mặt nạ tinh anh bình thường vẫn đeo liền tan nát không còn một mảnh, tất cảđểu khai hỏa.
“Nói nhiều!” Diệp Tử Khuynh không đểýđến hắn, đem mặt Tần Yến xoay qua, giữ cổ hắn liền cắn.
“Ngô ngô… lửa… Lửa còn chưa có tắt đâu… Trứng cháy bây giờ!” Tần Yến giãy dụa nói.
Diệp Tử Khuynh một bên chế trụ hắn, một bến tắt lửa. Y không lưu lại lâu trên miệng, cuộn áo T shirt lên liền cắn nhũ tiêm hắn.
“Tê tê… Đau! Điểm nhẹ một chút…”
“Đau mà ngươi còn dựng cao như vậy.” Diệp Tử Khuynh bên này đã muốn bay nhanh cời quần hắn, một phen cầm tiểu đệ hắn, cao thấp lộng lộng.
Tần Yến bị Diệp Tử Khuynh tiến công chớp nhoáng làm choáng váng, đầu óc còn đang loạn một đoàn, thân thểđã phản ứng lại, tính khí trong tay Diệp Tử Khuynh dần dần cứng rắn.
Diệp Tử Khuynh nhìn đến mặt hắn đỏ hồng, đột nhiên nảy lòng tham… nghĩ ra một chủý phi thường kì quái.
Y quỳ một gối, liếm lên mắt nhỏ của hắn, sau đó không do dự mở miệng ngậm lấy.
“…Ta thao…!” Tần Yến lần đầu tiên bị kinh hách thật lớn, trong ý niệm của hắn, người như Diệp Tử Khuynh tuyệt đối sẽ không quỳ gối, lại càng không muốn nói là : quỳ gối khẩu giao cho người khác.
Sau đó vọt tới chính là cường liệt khoái cảm.
Tuy rằng Tần Yến phi thường xác định tối hôm qua hắn thực sự bịép khô rồi, nhưng đầu lưỡi Diệp Tử Khuynh xát qua hắn vẫn rất kích động.
Diệp Tử Khuynh một bên hàm chứa hắn côn tht, một bên cắt quần hắn, khiến hắn tách chân ra đứng. Y nhéo nhéo mông hắn, ngón giữa liền trườn vào. Trải qua một đêm ép buộc, sau huyệt Tần Yến vẫn còn mềm xốp, Diệp Tử Khuynh hơi đảo một chút liền nghe thấy tiếng nước rích rích truyền ra, khiến Tần Yến thực sự ngượng ngùng.
Tần Yến gặp qua rất nhiều tiểu thụ khẩu kỹ siêu quần, hiền nhiên đối với loại công như Tần Yến bọn họ cũng nguyện ý phụng hiến. Cừng bọn họ so sánh, hẩu kỹ kỹ xảo của Diệp Tử Khuynh hẳn là không cao siêu như vậy, hắn hai ngón tay y ở mặt sau của hắn ngoáy lộng đem hắn thích muốn chết.
Tần Yến thích đến choáng váng cảđầu, cũng thật to gan đem chân trái đặt lên đầu vai Diệp Tử Khuynh, khiến ngón tay y có thểđi vào càng sâu, càng mạnh hơn một chút. Đồng thời, Diệp Tử Khuynh giống như dần dần tìm được bí quyết khẩu giao, lại mút lại liếm, khiến Tần Yến thoải mái phải rên ra tiếng.
Được một lúc, Diệp Tử Khuynh đứng lên, nắm Tần Yến hỏi: “Có phải hay không lại nghĩ muốn bị ta làm, ân?”
Tần Yến lúc này mắt đã phiếm xuân tình, cũng không trả lời hắn, chỉđem hắn đẩy ra một chút, xoay người, chống lên bàn phòng bếp, chân mở ra, eo hạ thấp, mông nhếch lên, chính mình tự lấy tay banh ra tiểu huyệt bị ngón tay đâm chảy nước: “Mau… nhanh lên…”
Diệp Tử Khuynh bị tư thế đãng của hắn làm cho đầu óc nóng lên, lên đạn rồi đâm vào, cũng không tái cốđùa bỡn hắn, mà là giữ lấy eo Tần Yến đại lực sáp hắn, thỉnh thoảng đánh hắn tiểu nhục mông, tóm lại, thích như thế nào liền đến như thế.
Hắn cũng không tái kéo dài thời gian cao trào, khiến hai người nhanh chóng bắn.
Buổi sáng [ kỳ thật đã muốn giữa trưa ] cụng rỗng kịch liệt co thắt làm cho bọn họ có chút mệt, Diệp Tử Khuynh cùng Tần Yến về giường cuộn chăn ngủ lại, điểm tâm Tần Yến làm tốt cũng làđề buổi chiều sau khi rời giường mới ăn.
END
P/s: Chương này ngắn thật, nhàn bao nhiêu.