Bức họa chỉ là vài nét bút nhợt nhạt, nhưng lại phác họa một cách nhuần nhuyễn dáng vẻ của vị đại năng tu Vô Tình đạo ấy, sống động vô ngần.
Tay Bùi Vân Thư run lên, quyển thư tịch mỏng tang rơi xuống đất, kinh động đến đám tro bụi đang phủ trên đất.
Vân Vong, Vô Vong.
Kém nhau một chữ, tướng mạo năm phần tương tự.
Y đỡ vách đá đứng lên, hoảng hốt chạy ra ngoài. Chạy qua Chúc Vưu đang ngủ say, chạy qua Hoa Nguyệt đứng ngoài động kinh ngạc nhìn y, một mực chạy đến bên hàn đàm, nhảy thẳng vào trong hồ.
Nước trong đầm lạnh lẽo xông vào xoang mũi, thấm ướt y phục, hàn ý vây lấy từng tấc da thịt trên cơ thể.
Bùi Vân Thư trợn tròn mắt, ngước mắt lên nhìn mặt hồ, thả trôi bản thân chìm dần xuống đáy nước.
Có lẽ đối với những người khác, Vân Vong chỉ có hơi hơi giống với lão tổ của Đan Thủy tông tổ tông, dù sao thiên hạ to lớn như thế, người giống người đâu phải là điều gì bất ngờ.
Huống chi khí chất của hai người lại khác nhau một trời một vực, chỉ cần một điểm khác biệt này, đã dễ dàng phân rõ hai người họ.
Vô Vong Tôn giả đại năng Độ Kiếp kỳ, lão tổ đã sáng lập ra Đan Thủy tông, làm sao có thể là một đệ tử nho nhỏ trên Vô Chỉ phong đây?
Nhưng Bùi Vân Thư lại biết tướng mạo của Vân Vong mười năm sau ra sao.
Y càng lúc càng chìm sâu hơn, ánh sáng cũng càng lúc càng nhạt nhàn, mê muội không thấy mặt trời, dường như thế gian chỉ còn mỗi mình ta.
Hô hấp nơi mũi miệng bị cản trở, mắt đã không còn thấy được sóng nước, không còn thấy người bên bờ, chỉ còn nỗi hoang vắng, cô tịch, một mình đắm chìm trong bóng tối.
Vân Vong của mười năm sau, giống y như đúc với bức chân dung trong sách.
Dung mạo vẫn cứ là đẹp đẽ, chỉ là không còn cảm giác lẫn lộn nữa mà triệt để nẩy nở trở nên thành thục và lãnh đạm, nét mỹ lệ khó phân nhạt đi, mày như núi xa, mặt như hoa đào, sắc bén bức người.
Y như dáng vẻ của Vô Vong Tôn giả.
Thân thể đã diệt, thần hồn bị thương, đầu thai chuyển mình, khám phá Vô Tình đạo.
Buồn cười cho một Bùi Vân Thư, một tên đệ tử Đan Thủy tông nho nhỏ, kiếp trước lại vọng tưởng hòng tranh chấp với vị sư tổ chuyển thế.
Khó trách, khó trách sư phụ lại coi trọng Vân Vong như vậy.
Nước dưới hàn đàm lạnh lẽo, lạnh như kẽ băng tháng mười hai, Hoa Nguyệt bên bờ lớn tiếng gọi: “Vân Thư mỹ nhân! Mỹ nhân! Ngươi mau lên đây đi!”
Giọng hắn đầy lo lắng, không biết làm sao mới có thể đi xuyên qua mặt nước.
Nhưng hồ ly sợ nước, nên căn bản là hắn không xuống được.
May là không mất bao lâu, Bùi Vân Thư bơi lên từ trong nước, sắc mặt y trắng bệch, nước chảy thành giọt liên tục lướt xuống hai bên khuôn mặt và tóc y, từng vòng sóng gợn trên mặt nước.
Hồ ly chần chờ nói: “Mỹ nhân?”
Bùi Vân Thư lẳng lặng nổi lên mặt nước, y ngước mắt, nhìn về phương xa, ráng mây chiều dệt thành gấm đỏ.
Vân Vong mang đầy hồng trần thế tục, hắn từ dưới núi lên tới Vô Chỉ phong, có phải là để phá Vô Tình đạo hay không?
Vậy thì vì sao lại căm ghét y đến như thế, người tu Vô Tình đạo hà cớ gì phải lãng phí tâm tình trên người y đây.
“Mỹ nhân,” Hồ ly dùng yêu lực phóng to một phiến lá xanh lên, cẩn thận đứng trên lá bay về phía Bùi Vân Thư, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy lo lắng, “Chúc Vưu đại nhân bắt nạt ngươi hay sao?”
Bùi Vân Thư nở nụ cười mang theo vài phần tự giễu, “Chỉ là đã rõ ràng một vài chuyện.”
Y đưa tay ra, gợn nước gợn sóng, một mảnh lá vàng khô bay đến trong tay y.
Thiên hạ to lớn, y lại bị nhốt trong tiểu viện coi nó như là một vùng thế giới. Bất luận kiếp trước đã thành loại chuyện cười như thế nào, kiếp này y đã sớm định sẵn mục tiêu, chu du khắp thiên hạ, bốn bể là nhà.
Bất luận Vân Vong là ai, sư tổ là ai, đều không thể lay động được suy nghĩ của y.
Hắn đi Vô Tình đạo của hắn, Bùi Vân Thư đi đường Dương Quan của Bùi Vân Thư, không xuất hiện trước mặt tiểu sư đệ nữa, chính là sự tôn trọng lớn nhất của Bùi Vân Thư dành cho sư tổ.
Bùi Vân Thư cầm mảnh lá khô này lên, linh lực tràn ra từ đầu ngón tay, dưới sự tẩm bổ của linh lực, lá khô từ từ toả ra sự sống, trở lại màu xanh biếc của tự nhiên trong thiên địa.
Y nắm phiến lá xanh, bỗng nhiên nhìn về phía hồ ly, nhẹ nhàng cong môi mỉm cười, “Hoa Nguyệt, hai ngày nay nhờ có ngươi. Không bằng hôm nay là chút gì đó ăn, rồi lại uống ít rượu, hai người chúng ta nghỉ ngơi thật tốt được không?”
“Được chứ,” Hồ ly vui vẻ ra mặt, ba cái đuôi hồ ly đằng sau cũng phất lên từ dưới áo bào, ngoe nguẩy lắc lư đón gió, “Mỹ nhân, ngươi chờ ta một chút, ta đi bắt vài con gà rừng về!”
Bùi Vân Thư còn đang sững sờ, thì Hoa Nguyệt đã hứng thú dâng trào chạy đi, lúc y phục hồi tinh thần lại, không khỏi mỉm cười.
Bất kể là Chúc Vưu hay là Hoa Nguyệt, gà rừng trong bí cảnh vẫn không thể thoát khỏi số phận bị thịt.
Y đứng lên, làm khô y phục trên người mình, đi vào trong hang núi. Quyển sách bị y ném dưới đất vẫn còn nằm ở đó, Bùi Vân Thư lẳng lặng đứng nhìn nó một hồi, đầu ngón tay búng ra một đốm lửa, đốm lửa rơi lên sách, chớp mắt đã nuốt trọn lấy bản thư tịch.
Đợi đến khi chỉ còn lại một nhúm tro tàn, thì Bùi Vân Thư đã ra khỏi sơn động từ sớm, một cơn gió thổi qua, thổi đám tro tàn đi tứ tán.
Bởi vì khả năng nấu nướng của Bùi Vân Thư thực sự có hạn, chỉ có thể phó thác hết vào gia vị. Cũng may là kinh nghiệm ăn gà của hồ ly nhiều hơn y, Bùi Vân Thư còn đang ngồi bên đống lửa nướng gà, Hoa Nguyệt đã xung phong nhận việc, hái chút nấm về, bảo là muốn nấu canh cho Bùi Vân Thư nếm thử.
Một nướng một hầm, hương vị càng tăng lên gấp bội, hên là có Chúc Vưu ở đây, nên những yêu thú khác tuyệt đối không dám bén mảng đến gần. Nhờ vậy, tâm tình đang thoải mái của Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt, càng tăng thêm gấp mấy lần.
Đến khi canh của Hoa Nguyệt đã hầm chín, Bùi Vân Thư lấy ra một cái thìa bạc trong túi trữ vật, vén tóc lên, cúi đầu cẩn thận nếm thử một miếng.
Nước súp hầm màu trắng sữa vào miệng, nóng đến mức khiến màu môi y trở nên tươi hồng. Thần sắc của Bùi Vân Thư rất chăm chú, Hoa Nguyệt cũng chân tình thực cảm thấy khẩn trương hẳn lên, trong miệng thúc giục: “Mỹ nhân mỹ nhân, có ngon không?”
“Quả thật không tệ, ” Bùi Vân Thư khen, “Ngon vô cùng.”
Y lại dùng thìa bạc múc một thìa canh nữa, còn chưa kịp đưa vào trong miệng, bên bả vai liền truyền đến một âm thanh, “Cái gì ngon vô cùng?”
Giọng nói nhàn nhạt, người này không có chút khách khí nào nhướng người lên phía trước, hé miệng ngậm lấy thìa bạc, uống hết canh.
Bùi Vân Thư giật mình đến tay chợt run lên hai cái, Chúc Vưu bước đi trong vô thanh vô tức, lần này nếu không phải trong thìa không còn gì nữa, chỉ sợ là đã đổ hết toàn bộ lên người y.
Y định xoay người sang khiển trách Chúc Vưu, ai biết vừa xoay một cái, môi y vừa vặn lướt qua gò má Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư ngơ ngác che miệng.
Gò má Chúc Vưu mang theo cảm giác lành lạnh, trong chớp mắt khi môi y vừa mới chạm phải kia, có xúc cảm như chạm vào sương sớm mát mẻ, sạch sẽ, nhưng mà có sạch sẽ đến như thế nào đi nữa, đó cũng là mặt của một nam tử.
Ban ngày ban mặt, ngay trước công chúng, hai tai Bùi Vân Thư đỏ lên, hàng mi dài của y run rẩy, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Chúc Vưu hôn mê thì chẳng thấy chút xấu hổ nào, giờ lại thành như y chủ động hôn lên, loại trùng hợp như thế này quả thực làm cho người ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Chúc Vưu lại không chịu tha cho y, quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư, mặt không gợn sóng nói: “Ngươi hôn ta.”
Giọng điệu cũng không có chút rung động nào, nhưng lại mơ hồ ngậm lấy oan ức, dường như đang chỉ trích Bùi Vân Thư sỗ sàng với hắn.
“Ngươi…” Bùi Vân Thư nói không ra lời.
Hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng Bùi Vân Thư không biết là không đúng chỗ nào.
Y chỉ có thể môi mấp máy mấy lần, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi.”
Chúc Vưu ngoẹo cổ, đồng tử màu đen dựng thẳng vẫn chăm chú vào Bùi Vân Thư, đăm chiêu, sau một chốc, hắn kề mặt mình sát vào Bùi Vân Thư, duỗi ra đầu lưỡi từ trong môi nhợt nhạt, khi đầu lưỡi đỏ tươi sắp đụng tới Bùi Vân Thư thì bị Bùi Vân Thư khoát tay chặn lại, ánh mắt của y tràn đầy kinh ngạc, dưới chân nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, “Ngươi làm gì đó?”
Chúc Vưu ung dung thong thả thu lại đầu lưỡi, lại khàn khàn mà lập lại một lần, “Ngươi hôn trộm ta.”
Chữ “trộm” này làm Bùi Vân Thư nóng hết cả mặt, vội vàng giải thích: “Đây là không cẩn thận, không phải hôn trộm.”
“Ta cũng không để ý đâu.” Chúc Vưu nói.
“…”
Chúc Vưu thấy Bùi Vân Thư không nói, liền chậm rãi áp sát về Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lại đẩy hắn ra.
Chúc Vưu cụp mắt, tay phủ lên bàn tay đang chống của Bùi Vân Thư, cảm giác nóng rẫy làm cho cánh tay Bùi Vân Thư run lên, nổi hết cả da gà.
Y vội vàng rút tay mình ra, Chúc Vưu cũng tùy theo để y rút ra, chỉ là đôi con ngươi đỏ như biến thành màu đen kia, trầm lắng đè nén nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư.
“Ngươi đi, ” hắn nói, “Không nói cho ta.”
Bùi Vân Thư hoàn toàn không có gì để cãi.
Nồi canh hầm bên cạnh sôi lên ùng ục ùng ục, từ lúc Chúc Vưu xuất hiện thì hồ ly đã cảm thấy khó thở, bây giờ biết miễn cưỡng gom góp hết dũng khí, run rẩy nói: “Chúc Vưu đại nhân, Vân Thư mỹ nhân, nhân lúc còn nóng thì chúng ta ăn đi?”
Chúc Vưu nhẹ nhàng liếc mắt qua hắn, hồ ly không có miếng tiền đồ lập tức “oành” một cái biến thành nguyên hình, bộ lông màu nâu nhạt dựng đứng hết lên, hai chân run rẩy, như chỉ một giây sau sẽ nhanh chóng phóng bay đi trốn
Bùi Vân Thư thừa dịp bị Hoa Nguyệt xen ngang, vội vã đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, vờ như chuyên chú trông chừng gà nướng.
Y không biết nên đáp lại lời Chúc Vưu như thế nào, khi người này hóa thành hình người thì sừng rồng trên đầu vẫn còn giữ lại trông có vẻ vô cùng uy mãnh, đây là một con giao hung mãnh như vậy, nói có mỗi một câu nói; đã làm cho Bùi Vân Thư có cảm giác như mình thật sự đã bắt nạt hắn vậy.
Lúc đó y bị Vân Vong bắt đi, làm sao đi nói cho hắn biết được?
Chúc Vưu cũng ngồi ở bên cạnh Bùi Vân Thư, sau một hồi nhìn bị con gà bị nướng đến tươm mỡ, đột nhiên Bùi Vân Thư cảm thấy cổ chân mình mát lạnh, y cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một khúc đuôi rắn đẩy y phục của y ra, quấn lấy cổ chân của y dưới ống quần.
Khớp xương dưới cổ chân hơi nhô ra, màu sắc trắng nõn như là dương chi ngọc, đuôi rắn thích lắm, còn muốn lần trong ống quần từ từ đi lên trên, nhưng đuôi rắn thật sự quá thô, còn lớn hơn trước đó gấp hai lần, chỉ mới luồn vào đến cẳng chân, đã bị kẹt lại không thể đi xa hơn nữa.
“… Chúc Vưu!” Bùi Vân Thư.
Đuôi rắn dừng một chút, đột nhiên trở nên dinh dính, bắp đùi cũng bất ngờ có cảm giác như bị phỏng, Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy mảnh vải như bị biến thành một con rắn sống lớn bằng ngón cái, bắt đầu chuyển động trong tiết khố.
Y bị dọa đến trực tiếp đứng lên, trợn mắt giận dữ nhìn Chúc Vưu, trong mắt ánh nước chứa đầy hoảng sợ, “Ngươi mau biến về vải!”
Cảm giác bị rắn trườn bò lên thật sự là quá đáng sợ, lúc đó chữa thương cho Chúc Vưu thì Bùi Vân Thư còn có thể tự lừa gạt mình hắn là giao long chứ không phải rắn, nhưng bây giờ, miếng vải đó rõ ràng đã bị biến thành rắn.
Trông y thật sự rất đáng thương, Chúc Vưu nháy mắt mấy cái, sau một khắc, Bùi Vân Thư phát hiện ra mình vẫn đang còn ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa, trên đùi y sạch sẽ, đã không còn rắn, cũng không còn đuôi của Chúc Vưu, nguyên lai tất cả những gì xảy ra ban nãy là một ảo giác.
Tuy rằng là ảo cảnh, nhưng Bùi Vân Thư vẫn không nói lời nào, y cầm nhánh cây lên thọc vào đống lửa, qua mỗi một lần y thọc, ánh lửa cũng theo đó mà nhảy lên một cái.
Chúc Vưu dè dặt dùng đầu ngón tay chọt chọt gò má Bùi Vân Thư, nhưng Bùi Vân Thư chỉ yên lặng nghiêng đầu đi, kiên quyết không chịu nhìn hắn.
Chúc Vưu nhăn mày, hai tay nâng mặt Bùi Vân Thư, xoay mặt y hướng về mình.
Mi tâm hắn đầy tràn cảm xúc không vui, luồng cảm xúc khó chịu đó lan tràn với tốc cực nhanh, “Vì sao không nhìn ta?”
Bùi Vân Thư không tránh thoát được hắn tay, buông thõng tầm mắt, hòng muốn hơn thua với Chúc Vưu.
Hương thơm lan tràn phảng phất nơi chóp mũi, hồ ly ở một bên cẩn thận theo dõi; động động ngón tay, cách không lật mặt gà nướng dùm cho Bùi Vân Thư.
Mỡ nhỏ xuống đống lửa, đống lửa chợt phừng lên trong nháy mắt, rồi lại khôi phục lại như cũ.
Trong ánh mắt Chúc Vưu tăng thêm nghi hoặc và buồn bực, hắn tiến lên trước, liếm lên khóe mắt Bùi Vân Thư.
Khi dã thú đến gần sẽ khiến cho đáy lòng người ta nổi lên cảm giác nguy hiểm, hàng mi dài như phiến lông vũ của Bùi Vân Thư run rẩy, mím môi không lên tiếng.
Không thể nghiêng đầu quay đi, nhưng vẫn quật cường không chấp nhận mình yếu thế.
Trên người y có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, trong mùi hương đó xen lẫn chút mùi đàn hương, truyền đến từ y phục, không đậm không nhạt, vừa đủ để Chúc Vưu thích.
Chúc Vưu liếm lên khóe mắt y, đang muốn tiến dần xuống thì một tấm khăn lụa chắn ngay giữa hắn và Bùi Vân Thư.
Khăn lụa là do Bùi Vân Thư lấy ra, y dùng linh lực để giữ, cho dù biết không che được Chúc Vưu, nhưng y vẫn làm.
“Nhìn ta,” Chúc Vưu buồn bực đến đôi huyết mâu gờn gợn.
Hàn đàm bỗng nhiên nổ lên, dòng nước vung vãi trên không, làm cho nơi này đổ xuống một cơn mưa to bất ngờ.
Hồ ly hét lên một tiếng, đón đầu nhanh chóng vây cho mình một tầng kết giới, cuối cùng cũng coi như không xối hồ ly thành chuột lột, đám nước cũng chỉ dám tìm hồ ly dễ bắt nạt để ăn hiếp, cứ nhìn xung quanh Chúc Vưu đại nhân xem, đừng nói nước, đến cả gió còn không dám thổi qua chỗ có hắn nữa là.
“Ta không thích,” Hồi lâu, rốt cuộc Bùi Vân Thư cũng lên tiếng, y giương mắt, “Ta không thích rắn, ta không thích ngươi kéo ta vào ảo cảnh, mượn rắn để lừa gạt ta.”
Y nói mình không thích, cảm giác như lúc này mình không chỉ là nói chuyện với Chúc Vưu.
Chúc Vưu chăm chú cau mày, cố chấp nói: “Rắn không đáng yêu, giao mới đáng yêu.”
Được rồi, bởi vì bản thân hắn đã hóa thành giao long hoàn toàn, nên cũng bắt đầu ghét bỏ rắn.
“…” Bùi Vân Thư vốn đang ngập tràn hỏa khí lập tức bị dập tắt, y còn có chút buồn cười, Chúc Vưu đã không hiểu gì, mà kẻ đi so đo với hắn là y thì tính là gì đây?
Y kéo tay Chúc Vưu ra, Chúc Vưu thấy y cuối cùng cũng chịu ngó đến mình rồi, quyết định nghe theo buông hai tay đang nâng mặt Bùi Vân Thư.
Gà nướng cũng sắp chín, Hoa Nguyệt ngồi bên kia thấy mọi chuyện cũng ổn thỏa, liền biến ra một cái bàn, đặt canh đã nấu chín lên trên, lấy thêm mấy bình sứ màu trắng lớn bằng bàn tay ra, sau khi tháo nắp bình, mùi hương rượu nồng đậm ở bên trong lập tức tràn ra ngoài, làm xong, Hoa Nguyệt mới nhút nhát hỏi: “Chúc Vưu đại nhân, Vân Thư mỹ nhân, cùng nhau uống chút rượu ha?”
Bùi Vân Thư dùng chủy thủ cắt gà nướng thành miếng nhỏ, cũng đặt lên bàn, Hoa Nguyệt lại hóa thành hình người, ống tay áo lướt qua không trung, rót ra ba chén rượu nhỏ.
“Cũng không phải hồ ly ta khoác lác, chứ rượu này cất từ nước suối lấy ở tần cực đông, thêm vào toàn thứ tốt là thiên kim khó cầu, đừng nói là một chén, một giọt thôi đã có thể khiến cho người ta cảm giác lâng lâng vui sướng như thành tiên, người từng thử qua chưa một ai chê không ngon.”
Hồ ly đã căng thẳng thì sẽ nói nhiều, Bùi Vân Thư luôn là tai trái nghe tai phải ra trong những lúc hắn không dừng được miệng, nghe đến đó, lòng sinh hiếu kỳ, cầm lấy chung rượu nhỏ uống cạn, lại chỉ cảm thấy rượu thơm, không thấy chỗ nào khác thường.
Hồ ly: “Nhưng mà tửu kình rất lớn, tuyệt đối không thể quá chén.”
Hắn vừa nói xong câu này, Chúc Vưu liền quay đầu sang nhìn Bùi Vân Thư. Khóe mắt Bùi Vân Thư hồng như đánh phấn, môi cũng là phơn phớt đỏ, trong mắt mông lung, hoàn toàn là dáng vẻ sau khi ngấm men say.
Chúc Vưu nhìn y, ánh mắt như vừa vớ phải một thứ gì đó mà hắn vô cùng thích thú, bất chợt sáng ngời lên.
Hắn cụp mắt nhìn chung rượu trong tay, đưa tới tay Bùi Vân Thư, “Uống.”
Bùi Vân Thư mê man nhìn hắn, hai gò má của y đã đỏ hồng, nghe vậy thì chậm rãi tiếp nhận chung rượu trong tay Chúc Vưu, đang muốn đưa đến bên môi, lại hoa cả mắt, trực tiếp giội thẳng lên y phục.
Hương rượu nồng đậm tản ra từ trên người y, không biết là do rượu dính trên áo, hay là hương thơm trên môi y, Chúc Vưu đưa tay chạm lên một giọt rượu trong suốt văng lên má y, mùi rượu cũng dính lên đầu ngón tay của hắn.
Bỗng Bùi Vân Thư đứng lên, y lảo đảo đi về phía hàn đàm, cau mày, “Ta muốn đi tắm.”
Chúc Vưu đi theo phía sau hắn, sau khi đi mấy bước, lại đột nhiên quay đầu nhìn về Hoa Nguyệt, ngón tay khẽ nhúc nhích, một tầng kết giới thật mỏng lập tức vây lấy hai con gà mà Bùi Vân Thư nướng.
Trừ hắn ra, ai cũng không cho ăn.
Bùi Vân Thư đi ra phía sau tảng đá, y hoàn toàn không chú ý tới Chúc Vưu đang đi theo phía sau, cổ tay vừa xoay, ngoại sam đã lướt xuống đất.
Không còn tay áo bào rộng lớn che lấp, Chúc Vưu mới nhìn thấy cái vòng tay màu bạc vô cùng tinh tế trên tay y, vòng tay trượt qua xương cổ tay, hào quang màu bạc lưu chuyển, mang đến một mỹ cảm thanh tú xinh đẹp.
Chúc Vưu nghe thấy trên vòng tay có mùi của một người khác, hắn nhíu mày, đi lên phía trước cầm tay Bùi Vân Thư lên.
Bùi Vân Thư bỗng nhiên bị kéo lại, y quay đầu nhìn Chúc Vưu, hồi lâu mới có thể phản ứng được, không rõ, “Ta muốn tắm, sao ngươi lại theo ta tới?”
Chúc Vưu gảy vòng tay, “Đây là cái gì?”
Bùi Vân Thư theo ánh mắt của hắn nhìn xuống tay, học dáng vẻ của Chúc Vưu nghiêng đầu một chút, mê mang nói: “Ta không biết.”
Y nhỏ giọng nói: “Nhưng ta không thích.”
Thậm chí là rất ghét.
Nhưng sau khi say rượu xác thực là tâm trí không tỉnh táo, Bùi Vân Thư lắc lắc đầu, bình tĩnh nhìn chiếc vòng tay, Chúc Vưu đưa ngón tay xuyên qua bên dưới vòng tay, móng tay biến thành vuốt rồng che kín vảy, tâm tình hắn sung sướng, “Ta kéo đứt luôn cho.”
Bùi Vân Thư vừa định gật đầu, lại cảm thấy không đúng, y nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Chúc Vưu, che vòng tay lại, “Bây giờ vẫn chưa thể.”
Một cái rượu nấc phát ra.
Vậy có nghĩa là sẽ cắt sau, Chúc Vưu gật gật đầu, nói với Bùi Vân Thư: “Nhanh đi tắm thôi.”
Bùi Vân Thư ngoan ngoãn “Ưm” một tiếng, đến ngay cả nội y còn chưa cởi, cứ như vậy vào trong nước.
Tóc đen tung bay trên mặt nước, Chúc Vưu biến vùng mảnh thuỷ vực này trở nên nóng hổi, hắn bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn theo y, yêu văn lại trải rộng lên gò má, nhưng chỉ là nhìn theo, lại luôn cảm thấy có chút gì đó không thỏa lòng mình.
Giao phối không phải lấy đuôi quấn trên bắp chân Bùi Vân Thư sao? Vì sao lần trước hắn đã làm như vậy rồi, lại chỉ thấy càng khó chịu hơn thôi?