Trận đấu của Bùi Vân Thư và Vu Cửu vào xế chiều hôm sau, vừa mới sáng sớm, Bùi Vân Thư đã đi tới sân đấu.
Vị thiếu cung chủ đó đã tiên đoán mười vị anh tài nằm trong mười hạng đầu của giải đấu lần này, chỉ đệ tử của Đan Thủy tông thôi đã chiếm một nửa trong đó, Bùi Vân Thư không được xếp vào, nhưng y cũng không thấy mất mát gì, chỉ hiếu kỳ là một người cuồng ngạo đến mức tự cho mình hạng nhất sẽ có thực lực như thế nào.
Còn cái “mỹ nhân kế” mà vị đạo hữu mập mạp kia nói, có vẻ là nửa thật nửa giả. Nhưng một người dám viết ra câu “chín phần mười sẽ đạt hạng đầu”, sẽ sử dụng loại thủ đoạn ra sao đây?
Đến trưa, giờ nghỉ.
Buổi chiều phải thi đâu, nên Bùi Vân Thư quyết định không trở lại Tam Thiên phong. Y ngự kiếm bay đến sau núi, tìm nơi không ai, nằm trên cây nghỉ ngơi chốc lát.
Lá xanh đung đưa xào xạt, ánh nắng rực rỡ nhảy nhót, đang lúc Bùi Vân Thư muốn nhắm mắt lại thì đột nhiên có một giọng nữ đang kêu cứu truyền đến từ đằng xa.
Y lập tức tỉnh lại trong nháy mắt, nghiêng tai lắng nghe xem âm thanh truyền đến từ nơi nào, nhảy từ trên cành cây xuống rồi bay xuyên qua vô số nhành lá rũ xuống, chạy về phía tiếng kêu phát ra.
Chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy mấy con hổ vô cùng hung dữ đang đứng vây quanh một gốc cây đại thụ. Mấy con hổ đó trông rất to lớn, miệng há to như chậu máu, trợn mắt lom lom theo dõi người đang trốn trên cây.
Bùi Vân Thư không nhìn thấy người trên cây là ai, nữ tử đang trốn hình như là đang vô cùng sợ hãi, chỉ có một góc áo màu đỏ buông xuống, nhẹ nhàng bay phất phơ theo gió.
Chỉ là mấy con hổ mà thôi, tu vi Kim Đan của Bùi Vân Thư vẫn dư sức giải quyết, sau khi y đuổi hổ đi xong, bước đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn người trên cây, “Đạo hữu, hổ đã đi rồi, nếu như không có chuyện gì, thì tại hạ xin phép rời đi trước.”
“Chờ đã!” Người trên cây thét lên một tiếng kinh hãi, âm thanh tron trẻo như chim hoàng oanh, mang theo hoang mang và sợ hãi, “Đạo hữu, ngươi có thể giúp ta xuống cây hay không?”
Nàng ta e lệ nói: “Chân ta, ta nhũn rồi.”
Tu sĩ bình thường sẽ không sợ dã thú chưa mở linh trí như thế này, nhưng Bùi Vân Thư nhớ lại chuyện mình sợ rắn, nhất thời có chút cảm thông.
Y nhảy lên cây, đi về phía vị cô nương kia, mũi chân đạp nhẹ lên cành cây, khi sắp đi đến gần nàng ta thì góc áo màu đỏ đang rũ xuống kia, chợt theo gió bay vào mặt Bùi Vân Thư.
Một mùi hương chợt phất đến, nhưng lại rời đi rất nhanh, nữ tử bên trên cúi đầu xuống nhìn y, giọng nói nhu hòa, rất êm tai, “Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ, xin hỏi danh tính đạo hữu là gì?”
Bùi Vân Thư nghiêng mặt, tránh váy áo đỏ rực đang bay tán loạn, nghe vậy thì ngước mắt nhìn về phía nữ tử, trong mắt mang theo trấn an, “Tại hạ là Bùi Vân Thư của Đan Thủy tông, đạo hữu không cần lo lắng, ta sẽ mang ngươi xuống dưới nhanh thôi.”
Lúc này mới coi như thấy rõ được tướng mạo của cô nương đó, gương mặt thanh lệ, ánh mắt lay động lòng người, khác nào tiên nhân trên cung trăng hạ phàm, khóe môi mang ý ngượng ngùng xấu hổ, đang dịu dàng mỉm cười nhìn Bùi Vân Thư.
Nhưng khi cô nương đó nhìn rõ dung mạo của Bùi Vân Thư lại chợt sững sờ ngẩn ngơ.
Nữ tử mặc y phục màu đỏ, không thể nhận ra là người của môn phái nào. Bùi Vân Thư nhìn quanh, thấy trong tay nàng đang nắm một cành cây nhỏ khá dài, hẳn là đã chuẩn bị sẵn, để y nắm cành cây kéo nàng xuống dưới, nam nữ khác biệt, như thế thì sẽ không chạm vào người của tới vị cô nương này.
Bùi Vân Thư đưa tay về phía cành cây, “Đạo hữu, ta nắm bên này.”
Nhưng tay y còn chưa kịp đụng vào cành cây, một luồng giá kỳ lạ bất ngờ nổi lên, cuốn lấy cành cây bay vào trong rừng sâu, Bùi Vân Thư không kịp chuẩn bị, đến khi y phản ứng lại, đang tạo ra một cơn gió kéo lại về, trước mắt lại hiện lên một tấm sa màu đỏ rực, tầm nhìn chợt mơ hồ không rõ ràng.
“Đạo hữu,” Nữ tử than nhẹ một tiếng, “Nếu đã không còn cành cây, vậy để ta ôm ngươi đi.”
Bùi Vân Thư kinh ngạc, hắn còn chưa nói gì, cô nương đó đã dang hai tay, đôi cánh tay trắng ngần vòng chặt lấy hai bên hông Bùi Vân Thư.
Nàng dùng khí lực rất lớn, ôm rắt chặt, áo bào trắng dính sát vào bên hông y, phác lên một dáng hình tinh tế, “Eo đạo hữu thật là nhỏ, một tay đã có thể ôm trọn rồi.”
“…” Bùi Vân Thư gỡ tay nàng ta ra, “Vị đạo hữu này, ngươi không cần ôm chặt như thế đâu.”
Trong mắt nữ tử lấp loé, tay nàng liền buông lỏng ra một chút, Bùi Vân Thư vốn định để Thanh Việt kiếm đưa nàng xuống dưới, nhưng thấy nàng cứ ôm lấy người mình mãi không chịu buông tay, không nói thêm gì nữa, mang theo nàng phi thân xuống cây.
Áo lụa sa đỏ rực nhẹ nhàng bay, còn có một góc áo quấn trên người Bùi Vân Thư, đến khi đã đáp xuống rồi, Bùi Vân Thư nhanh chóng tránh đi, cách xa vị cô nương đó.
Khách khí nói: “Đạo hữu còn nhớ đường về không?”
“Không nhớ rõ,” Gương mặt trắng nõn của cô nương ửng đỏ, nàng đứng dưới tán cây đã không còn cành lá che chắn, trông lại càng thêm phần tươi đẹp, “Nếu như đạo hữu không phiền, có thể mang ta ra khỏi nơi này không?”
Bùi Vân Thư gật gật đầu, đảo mắt cái Thanh Việt kiếm đã biến lớn, y bước lên kiếm trước, lại xoay người nhìn nữ tử, “Đạo hữu đi theo đằng sau ta.”
“…” Cô nương nhíu mày, “Ngươi không mang ta đi được à?”
Mày của nàng ta vừa nhíu lại, cảm giác mềm mại đã mất đi mấy phần, trái lại càng tăng thêm một vẻ đẹp kiêu ngạo khác biệt, Bùi Vân Thư thầm nghĩ cũng may là Hoa Nguyệt không có ở đây, khó hiểu mở miệng hỏi: “Đạo hữu không có pháp bảo có thể ngự hành sao?”
“Có thì đúng là có,” Hàng mày nhỏ nhắn thanh tú của nữ tử nhăn lại, “Nhưng hai chân ta như nhũn ra rồi, sợ là không thể điều động được.”
Vậy thì đúng là không còn cách nào khác nữa, Bùi Vân Thư than nhẹ một tiếng, điều khiển phi kiếm dừng ở bên cạnh cô gái.
Nữ tử cười như không cười liếc nhìn hắn, giọng nói trong trẻo dễ nghe như tiếng hót của chim hoàng oanh mềm mại vang lên, nói: “Đạo hữu, hình như ngươi không muốn mang ta ra khỏi đây thì phải?”
“Chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, ” Bùi Vân Thư nói, “Đạo hữu, ngươi lên kiếm, thì không cần phải…”
Gương mặt tuấn tú chợt ửng đỏ.
Nữ tử nhìn vùng màu loang đỏ tren mặt y, nét mặt chợt có mấy phần hoảng hốt, một lát sau mới lấy lại tinh thần bước lên phi kiếm, ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại mấy lần trên người Bùi Vân Thư, đến khi kiếm đã bay lên không thì nàng ta mới lên tiếng hỏi: “Ngươi thật sự là Bùi Vân Thư của Đan Thủy tông sao?”
Bùi Vân Thư cách nàng xa hơn một chút, gật đầu một cái, đáp: “Đúng vậy.”
Ánh mắt của nữ tử thoáng ngưng lại trong chốc lát, ngón tay nàng khẽ cong lên, “A, đạo hữu, dây cột tóc ta rơi xuống!”
Bùi Vân Thư quay người lại, chỉ thấy mái tóc của nàng ta đã rối tung, một làn gió mang theo mùi thơm kéo đến, Bùi Vân Thư nhìn ra sau lưng này, sợi dây cột tóc đã không thấy tăm hơi.
Y cau mày, lấy trong tay áo một sợi dây cột tóc màu xanh lam ra, “Đạo hữu, ở chỗ ta không có dây cột tóc màu đỏ.”
“Không cần màu đỏ,” Nữ tử yêu kiều cười khẽ, “Đa tạ đạo hữu.”
Một lát sau, Bùi Vân Thư thả nàng ta xuống đất, y chỉ tay vào một nơi cách đó không xa, “Đạo hữu đi về hướng đó, sẽ đi đến nơi đông người hơn.”
Nữ tử ngước lên nhìn y, nhẹ nhàng mỉm cười, “Đa tạ đạo hữu.”
Bùi Vân Thư lắc lắc đầu, xoay người ngự kiếm rời đi.
Y đi rồi, nữ tử mặc y phục màu đỏ cúi xuống nhìn dây cột tóc trong tay mình, rồi lại ngước mắt nhìn lên trên trời.
Bên cạnh chợt có một đạo hữu mập mạp xuất hiện, hắn ta vội vội vàng vàng chạy đến, thấp giọng nịnh nọt nói: “Thiếu cung chủ nhất định đã khiến tâm thần hắn bất an rồi.”
Người được gọi là hiếu cung chủ không đáp lại.
Đạo hữu mập mạp ngạc nhiên, lại gọi thêm mấy tiếng nữa, “Thiếu cung chủ? Thiếu cung chủ?”
Nữ tữ áo đỏ hoàn hồn, “Thiếu cung chủ của ngươi tự thân xuất mã, còn có thể thất bại được sao?”
“Thiếu cung chủ nói rất đúng,” Đạo hữu mập noi, “Đến trận đấu chiều nay bắt đầu thì hắn ta nhất định là thần trí không rõ, sợ là đã sớm quỳ dưới mỹ nhân kế rồi.”
Nữ tử: “Nói hay đấy.”
Nàng ta đang định xoay người rời đi, lại nâng tay lên nhìn dây cột tóc màu xanh lam trong tay mình một hồi, không biết trong lòng nghĩ gì, sững người đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi bỏ dây cột tóc vào trong túi trữ vật, mới hốt hoảng đi khỏi.
Buổi chiều, Bùi Vân Thư đứng trên lôi đài, ba người Chúc Vưu đã đứng chờ ở bên dưới.
Y toàn thân áo trắng, thần sắc lãnh đạm, nhị sư huynh và tam sư huynh đứng một bên khác nhìn y, cảm thấy sư đệ ở trên đài dường như đã biến thành người khác hẳn vậy, trong lúc hốt hoảng hốt chợt thấy xa lạ vô cùng.
Bùi Vân Thư biết họ đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ có thể cụp mắt đứng chờ thiếu cung chủ của Nguyên Linh cung đến, lẳng lặng đứng yên không nói một lời, không liếc mắt nhìn xuống dưới đài một lần nào. Đến khi đối diện có một bóng người bay lên, y mới ngước mắt lên nhìn về phía trước.
Vu Cửu một thân hồng y, vô cùng chói mắt đứng ở đối diện y, mày kiếm nhập tấn, ánh mắt sắc bén, cả người là hai chữ “cuồng ngạo”, đã dám chắc chắn là mình có thể tranh được đầu bảng, thì thực lực nhất định vạn phần mạnh mẽ.
Bùi Vân Thư nhấc lên vạn phần tâm thần, y và đối phương thi lễ một cái, rồi lập tức rút Thanh Việt kiếm ra, bắt đầu trận đấu đầu tiên của mình trong giải đấu này.
Đối phương bất động, y liền tiên phát chế nhân, người nhảy lên xong về phía Vu Cửu. Vừa có phần kích động háo hức tò mò về phản ứng của hắn, vừa chuẩn bị sẵn sàng đối phó khi đối phương đáp trả lại.
Nhưng không nghĩ là y càng tiến đến gần, ánh mắt của đối phương nhìn y càng trở nên mất hồn, Bùi Vân Thư tưởng là một đòn tấn công đơn giản như thế này đối phương chỉ cần xoay người một cái là có thể tránh được rồi, nhưng bất ngờ là lại rơi thẳng vào người Vu Cửu, chỉ qua giây lát đã đánh hắn bay ra khỏi võ đài.
Người dưới đài vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng lại, Bùi Vân Thư đang trên đài cũng ngơ ngẩn theo.
Chỉ một đòn tấn công đơn giản tầm thường như thế, vị thiếu cung chủ này ngay cả tránh cũng không thèm tránh.
“Thiếu cung chủ!” Một tiếng hét thảm vang lên.
Lúc này vị thiếu cung chủ bị đánh rơi đài mới phản ứng lại được, màu sắc trên mặt hắn biến đổi liên tục không ngừng, ngẩng đầu nhìn bạch y trên người Bùi Vân Thư đang đứng bên trên võ đài tung bay theo gió, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta lại bị mỹ nhân kế của hắn đánh bại!”
Đao hữu mập mạp đang dìu lên hắn ngẩn ra: “Hả?”
Bùi Vân Thư vừa vặn đi tới bên cạnh lôi đài, y không nghe được câu nói đó của, chỉ đưa tay về phía Vu Cửu, “Trận ban nãy không tính, chúng ta so lại lần nữa.” Bạn đang
Trong mắt lá» ra lo lắng, ngón tay thon dà i trắng nõn nhÆ° ngá»c.
Và i lá»n tóc Äen bay nhẹ nhà ng bay phất lên sau lÆ°ng y, bà n tay từ trong tay áo Äang duá»i vá» phÃa Vu Cá»u, mang theo mùi Äà n hÆ°Æ¡ng nhà n nhạt thÆ¡m ngát.
Vu Cá»u Äáºy Äạo hữu máºp mạp ra, hai tay hắn chấp ra sau, thân mình thẳng tắp, cằm khẽ nhếch lên, âNgÆ°Æ¡i thắng rá»i.â
âCó thá» bằng má»t Äòn Äánh bại ta, cÅng là do ta Äã khinh thÆ°á»ng ngÆ°Æ¡i, â Vá» thiếu cung chủ nói, âNhÆ°ng thá»±c lá»±c của ta không phải nhÆ° thế, mặc dù ta thua ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng Äây chá» là do tâm thần ta hoảng há»t nên má»i không ká»p trá» tay thôi, ta không phải loại tu sÄ chá» biết mạnh miá»ng.â
Bùi Vân ThÆ° không hiá»u ý trong lá»i hắn nói lắm, nhÆ°ng vẫn tán Äá»ng gáºt Äầu.
Vu Cá»u nhÆ° lÆ¡ Äãng nói: âNếu Äã nhÆ° váºy, thì chúng ta lÃn so lại má»t lần nữa?â
âÄược.â Bùi Vân ThÆ° Äá»ng ý.
âVáºy thì tá»i nay Äi,â Thiếu cung chủ láºp tá»c nói tiếp, âÄn mặc tùy ý má»t Äiá»m là Äược rá»i, cÅng không phải hao tá»n tâm tÆ° trang Äiá»m thế Äâu.â