Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

chương 53: đừng giận ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dòng nước đỏ hồng chảy tràn qua cánh hoa, sắp chảy đến bên chân Bùi Vân Thư thì Chúc Vưu đã đưa tay ôm y nhảy qua trước cửa phòng.

Tiểu đồng đứng một bên nhìn cảnh tượng xác hoa tàn tạ này, lo lắng nghiêm mặt nói: “Sư huynh, phải làm sao mới được đây?”

“Chặt bỏ thôi,” Bách Lý Qua kề bên “ồ” lên một tiếng, “Trong lõi cây hình như có thứ gì đó.”

Chúc Vưu nói: “Ngươi đi chặt đi.”

Bách Lý Qua đàng hoàng bước lên trước, một luồng gió sắc lướt qua, tất cả cây đào trong viện đồng loạt bị chặt ngang thân, phần gốc cây còn lại trong lòng đất, bất ngờ có một khúc cây to cỡ cánh tay người trưởng thành.

“Đào trung đào mộc (trong cây đào có gỗ đào),” Bách Lý Qua nhíu mày, quay đầu lại nói với mấy người đang đứng sau lưng mình, “Không phải hôm nay muốn xuống núi à? Chỉ cần bán lấy một khúc này đem bán, đủ để chúng ta sống phóng túng mấy hồi.”

Hai mắt Hoa Nguyệt sáng lên, đuôi lắc lư không ngừng, “Bán bán bán!”

Bách Lý Qua lấy mấy khúc gỗ đào màu hồng phấn trông như ngọc trong thân cây đào ra, hắn lấy một khúc, Chúc Vưu đứng sau lưng thu gom một khúc, sau khi hắn biết được cách lấy gỗ đào ra thì không màng quan tâm đến phản ứng của Bách Lý Qua, tự mình ra tay, chỉ trong giây lát đã gom hết đồ tốt vào túi mình.

Tên Yêu Vương này thật sự không có chút ì ạch nào như vẻ bề ngoài của hắn.

Bùi Vân Thư nhìn bọn họ thu dọn, trong đầu lại chợt nhức nhối khó chịu, y bóp bóp thái dương một hồi, cảm giác đau đớn mới dần bớt.

“Nếu như hôm nay sư huynh muốn xuống, vậy thì phải y phục,” Tiểu đồng nói, “Nhưng mà đồ của toàn là đạo bào.”

Bùi Vân Thư sững người, “Trong người ta còn một bộ y phục khác.”

Nếu y nhớ không nhầm, thì hình như y vẫn còn một bộ y phục làm từ da của Chúc Vưu lột ra, nhưng khi Bùi Vân Thư lật tung cả túi trữ vật của mình, nhưng không cách nào tìm được bộ y sam màu đen mỏng như lụa.

Ngoại trừ bộ y sam đen đó ra, thì mấy bộ xiêm y y đã mua lần trước khi đi đến trần gian vẫn còn, không thiếu một bộ nào.

Y đang định lấy một bộ y phục màu trắng, lại chợt nhớ đến lời của vị thiếu cung chủ nói đêm qua, mi tâm chợt nhíu lại, buông bạch y trên tay, lấy một bộ y sam màu xanh.

Sau khi y thay y phục xong đi ra ngoài, người khác cũng đã thu thập xong xuôi, Bùi Vân Thư đưa tay đỡ Hoa Nguyệt nhào đến, “Đi thôi.”

“Lâu rồi chưa được thấy Vân Thư mặc y phục màu khác, ” Bách Lý Qua đăm chiêu, “Hình như từ lúc ta gặp Vân Thư tới bây giờ, thì chưa thấy Vân Thư mặc xiêm y đậm màu bao giờ.”

Bùi Vân Thư lắc đầu nói: “Ta cũng không hợp với mấy màu sắc như vậy.”

Bách Lý Qua lắc đầu cư bật cười, quay sang nhìn qua Chúc Vưu, đúng lúc trông thấy từ trong đáy mắt của tên giao long có một loại thần sắc hưng phấn nào đó chợt lóe lên.

Tố y có vẻ đẹp của tố y, hoa phục có nét rực rỡ của hoa phục, nếu Vân Thư cởi bạch y ra, sợ là sẽ có một phong thái đặc biệt hơn hẳn.

Do đang có giải đấu nên trấn nhỏ dưới núi của Đan Thủy tông người đến người đi tới lui đông đúc hơn bình thường rất nhiều. Cả bọn vừa mới đi xuống núi, còn chưa đi vào thôn, đã bị một con trâu yêu chắn đường.

“Đại vương,” Trâu yêu nhìn thấy Chúc Vưu, hai hàng lệ nóng lập tức chảy dài, “Cuối cùng thì cũng chờ được đại vương xuống núi rồi!”

Chúc Vưu vừa thấy trâu yêu, vô thức đảo mắt nhìn qua phía Bùi Vân Thư, như chợt nhớ ra thứ gì đó, sắc mặt của hắn hơi đổi, bàn tay đang đặt sau lưng Bùi Vân Thư cũng đã rụt lại.

Trâu yêu thấy hắn như thế, liếc nhìn sang Bùi Vân Thư, thần sắc trên mặt như bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn lấy trong lồng ngực ra một cái hộp gỗ dài mảnh, “Đại vương, may là có ngài phá hư tháp trấn yêu, ta mới có thể chạy ra được. Trên người Lão Ngưu ta không có thứ gì hay ho, nhưng có cái này, chắc chắn đại vương và phu nhân của đại vương sẽ rất thích.”

“Đây là bảo vật mà tình nhân quá cố của ta làm,” Dòng lệ nóng của trâu yêu lại chảy ra, “Thích hợp cho đôi tình nhân dùng.”

Chúc Vưu đưa tay tiếp nhận, trong lòng Bùi Vân Thư thấy hiếu kỳ, ghé người theo sát vào nhìn thừ, chỉ thấy trong hộp gỗ đang đặt một cây bút lông dính mực.

Trâu yêu nói: “Dùng tinh huyết viết tên của mình lên ngực của người trong lòng, thì sẽ có một tác dụng rất huyền diệu.”

Chúc Vưu lấy bút lông ra nhìn một chút, qua một cái chớp mắt, hắn và Bùi Vân Thư đã biến mất.

Bùi Vân Thư bị hung hăng đè lên trên thân cây.

Thân cây lay động, lá khô ào ào rơi xuống, Bùi Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn Chúc Vưu qua cành khô lá rụng, phát hiện hai mắt Chúc Vưu đã mơ hồ hiện ra màu máu.

Bản năng mách bảo y rằng không ổn, Bùi Vân Thư giãy dụa càng dữ dội hơn, Chúc Vưu không bị động tác của y đả động, trái lại người càng dán về phía trước hớn, đầu lưỡi liếm qua bên mặt y.

Bùi Vân Thư thấy tê cả da đầu, “Chúc Vưu!”

Chúc Vưu trầm thấp đáp lại một tiếng, hắn ngước lên đối diện Bùi Vân Thư, trong đôi đồng tử dựng thẳng xen lẫn một loại hưng phấn không thể nói rõ cũng không diễn tả được.

“Viết tên.”

Cây bút lông mà trâu yêu dâng bay lơ lửng giữa hai người, Bùi Vân Thư bị ánh mắt đó của hắn nhìn chăm chú, tưởng như mình đã nhuốm men say, khí lực trên tay nhất thời bớt đi một nửa, thần trí mơ hồ không rõ, y mơ mơ màng màng hỏi: “Viết trên ngực?”

Chúc Vưu gật gật đầu, tầm mắt dời xuống dưới, khoảnh khắc lướt qua ngực Bùi Vân Thư thì tia máu lại chợt dao dộng.

Đầu ngón tay hắn điểm nhẹ lên, hầu kết lăn lộn, “Muốn ăn.”

Bùi Vân Thư cúi đầu nhìn theo hướng đầu ngón tay của Chúc Vưu, lắc đầu, “Trên người ta không có gì để ăn cả.”

Chúc Vưu cởi đai lưng của y ra, Bùi Vân Thư tùy theo hắn, vẻ mặt hiếu kỳ, xiêm y từng lớp từng lớp rớt xuống đất, lá xanh che lên, chợt ngăn cách cả hai vào một thế giới riêng.

Trên người đâu có gì để ăn đâu, Chúc Vưu muốn ăn cái gì chứ?

Đến khi Chúc Vưu rời khỏi, chỗ nào đó đã không thể nhìn nổi.

Chúc Vưu lấy bút lông ra, đầu ngón tay bức ra một giọt máu màu đỏ sẫm, chờ ngòi bút hút giọt máu xong rồi, mới nhẹ nhàng điểm lên trên người Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư khóe mắt ửng đỏ vô thức run lên một cái.

Ngòi bút mềm mại di qua di lại bên trên rất nhiều lần, máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn lưu lại từng đường vết tích.

Bùi Vân Thư rên lên một tiếng, oan ức lan tràn, “Ngứa.”

Chúc Vưu nuốt một ngụm nước bọt, yêu văn trên mặt càng thêm rực rỡ, ngón tay của hắn đưa lên phía trước, muốn nhẹ nhàng xoa xoa cho y. Nhưng vừa chạm lên, Bùi Vân Thư lại nức nở nói: “Đau.”

Y bị bắt nạt quá chừng, khi giao long động tình thì sẽ phát ra mùi hương khiến người khác thần trí mơ hồ, trong đầu y lúc này đã nhão thành tương hồ, chỉ cảm thấy vừa đau vừa khó chịu, hơi hơi dùng chút lực, đã không chịu nổi rồi.

Chúc Vưu kề người sát vào nhìn rất nhiều, tuy không bị rách ra, nhưng nhìn vào lập tức có cảm giác đáng thương vô cùng. Hắn chớp chớp mắt mấy cái, rồi lấy dược cao ra cẩn thận bôi thuốc cho Bùi Vân Thư.

Động tác nhẹ nhàng, chầm chậm dìu dịu.

Khổ sở chờ hắn viết xong hai chữ “Chúc Vưu” trên đầu quả tim, thì Chúc Vưu lại nắm tay cắn lên đầu ngón tay Bùi Vân Thư, đến khi y cũng đã bức ra tinh huyết của mình rồi, nhét bút lông vào trong tay Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư chật vật liếc hắn một cái, rồi mới cầm bút lông qua loa viết ngoáy tên mình.

Nét bút cuối cùng vừa dứt, trong lòng chợt dâng lên một dòng lửa nóng bỏng, nhưng chỉ rực lên chớp nhoáng, khi cúi xuống nhìn lên ngực thì chữ viết đã không còn nữa.

Vẻ mặt của Chúc Vưu rất thoả mãn, động tình trên người hắn rút đi, đến khi lớp lá xanh ngăn cách xung quanh mất đi linh lực rơi xuống đất thì Bùi Vân Thư đã thiếp ngủ đi, tựa người vào lồng ngực Chúc Vưu.

Chúc Vưu cẩn thận ôm y, lần theo tung tích của Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt một đường bay thẳng tới một cái khách điếm, không quan tâm đến câu hỏi chất vấn của hai người, bế Bùi Vân Thư đi thẳng vào trong phòng.

Bùi Vân Thư ngủ rất say, Chúc Vưu ngồi một bên ngắm nhìn y, buông rèm che xuống.

Cảm giác mỏi mệt uể oải từ từ thối lui, mơ hồ trong đầu cũng theo đó biến mất, Bùi Vân Thư ngủ chưa đến một canh giờ, liền tỉnh lại.

Y năm nhìn lên nóc giường ngẩn người một hồi, đợi đến thần trí hoàn hồn, nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì thì nhất thời tức giận đến cảm giác buồn ngủ cũng tiêu tán hết.

Bùi Vân Thư đang định nhổm người ngồi dậy, trên tay khẽ động, lại kéo tới vết thương, y rên khẽ lên một tiếng, không ngờ là sẽ đau như vậy.

Cho dù là cái hồi đi chợ yêu ma kia, Chúc Vưu cũng chẳng càn rỡ đến mức này!

Nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, trên mặt y xanh đỏ biến hóa, lửa giận và cảm giác xấu hổ pha trộn với nhau, vừa muốn kéo Chúc Vưu đến hung hăng giáo huấn hắn một hồi, lại vừa vạn phần không muốn gặp hắn vào lúc này.

Hồi lâu sau, Bùi Vân Thư kéo màn lại, quay lưng, rón rén cầm khăn lụa đã nhúng nước ướt đẫm, lau qua vết thương. Y không dám dùng quá nhiều lực, mỗi lần nhẹ nhàng lướt qua, đến cả chính y cũng không dám cúi đầu xuống nhìn một lần nào. Nhưng lúc bôi dược cao thì phải nhìn, vừa nhìn xuống, từ vành tai đến cổ lập tức trở nên đỏ ửng.

Mặc kệ là rùa đen rút đầu hay là đà điểu hay gì cũng được, ngay thời khắc này, Bùi Vân Thư thật sự không muốn thấy mặt Chúc Vưu.

Lầu trệt của khách điếm, bỗng nhiên Chúc Vưu ngước mắt nhìn lên lầu trên, “Tức giận rồi.”

“Chúc Vưu đại nhân,” Hồ ly vò đầu bứt tai một hồi mới dám hỏi, “Cuối cùng là ngài làm gì Vân Thư mỹ nhân vậy?”

Trong mắt Chúc Vưu lóe lên, hắn không nói lời nào, chỉ đứng lên, đi thẳng lên trên tầng.

Bùi Vân Thư vừa mới buộc đai lưng xong, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa phòng mình, “Ai đó?”

Người ở ngoài không nói lời nào, nhưng trong lòng Bùi Vân Thư bỗng nhiên dâng lên một luồng linh cảm không tên, làm y luôn có cảm giác người ở ngoài cửa chính là Chúc Vưu.

Nghĩ đến chuyện la Chúc Vưu, chân y chợt dừng lại, không muốn đi ra mở cửa cho hắn.

Nhưng ngay lúc này, Bùi Vân Thư chợt nhận ra, khi y nghĩ đến Chúc Vưu, không còn có cảm giác như khi bị bột phấn ảnh hưởng nữa.

Bột phấn màu đó vô tình ngửi phải ở Vô Kỳ phong, hình như đã mất đi tác dụng rồi.

Y nghĩ đến Chúc Vưu đang đứng ngoài cửa, lần này cuối cùng cũng đã xác định được, không còn cảm xúc rung động tim đập loạn nhịp nữa, chỉ còn sót lại cảm giác phức tạp nói không rõ tỏ không tường mà thôi.

Chúc Vưu đứng ngoài cửa kêu: “Vân Thư.”

Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn qua.

Giao long nói: “Đừng giận ta.”

Bùi Vân Thư không nói lời nào.

Chúc Vưu đứng bên ngoài ngoẹo cổ, nghĩ ngợi hồi lâu, lấy trong tay áo ra một quyển thoại bản, lật lật mấy tờ liên tục, đợi đến khi lật đến giữa sách, thì hắn mới dừng lại.

Học cách giao tiếp trong sách xong, rồi đổi tên, Chúc Vưu nói: “Vân Thư, là do phu quân không thỏa mãn ngươi.”

Giọng nói của hắn trầm thấp, lời nói ra lại như sấm bên tai.

Thanh Việt kiếm phá cửa mà ra, Chúc Vưu lùi về phía sau tránh một chút, Thanh Việt kiếm tàn nhẫn đâm thẳng xuống sàn nhà.

Chúc Vưu nhíu mày lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn là nghi hoặc không hiểu, Hoa Nguyệt nói quyển hương thôn dã thoại này phàm nhân rất thích, vì sao Vân Thư lại nổi giận nữa rồi? Hắn suy nghĩ một hồi, mới nghĩ chắc là do xưng hô không đúng.

Chúc Vưu lần nữa chậm rãi đi tới bên cạnh cửa, thông qua lỗ hỏng mà Thanh Việt kiếm xông ra nhìn vào bên trong, vừa khéo nhìn thấy gần một nửa cằm của Bùi Vân Thư, cùng đôi môi đang mím lên thật chặt.

Cổ của y thon dài xinh đẹp, trên da thịt còn có một dấu đỏ.

Đó là dấu vết mà Chúc Vưu gặm ra, mút một hồi, như khảm một viên huyết ngọc lên một khối bạch ngọc tinh khiết vậy, chỉ cần nhìn lướt qua, đã cảm thấy đẹp đến không nỡ dời tầm mắt.

Sừng rồng và yêu văn của Chúc Vưu lại xuất hiện, toàn thân hắn bắt đầu trở nên nóng lên, tròng mắt đã biến thành đồng tử dựng thẳng.

Hơi thở của hắn dần gấp gáp, Bùi Vân Thư trong phòng đột nhiên cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Vội vã đi tới bên cạnh bàn rót mấy chén nước uống cạn, lại nghe người bên ngoài nói, “Vân Thư, là do phu nhân không thỏa mãn ngươi.”

Bùi Vân Thư bị sặc đến, ho khan không ngừng. Bạn đang

Cái tên giao long nà y sao lại, sao lại, sao lại vô liêm sỉ như thế!

__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio