Thiếu nữ bị kéo đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Gia Bảo mắt chữ A miệng chữ O, chắc chắn hôm nay Nhật An có vấn đề gì rồi.
Đám fans cuồng đang ngồi trên khán đài kia cũng kinh ngạc, vội vàng lôi nhau đi theo hóng hớt, tiện thể trên đường truyền tin với người khác luôn.
"Trông Nhật An nắm tay cô bạn kia tình cảm chưa kìa!"
"Đâu đâu, để ra xem coi nào."
"Hoàng tử bóng rổ của mị có người yêu rồi sao?"
Cẩm Anh cũng nghe thấy, cô thực sự rất muốn đào một cái hố dưới đất chui xuống.
Với sự truyền tin nhanh chóng của quần chúng ăn dưa, đã có thêm vài người tham gia đoàn quân hóng hớt.
Chị y tá hết nhìn Cẩm Anh rồi lại nhìn Nhật An, cuối cùng dừng ở tay hai người.
Ồ, một cặp yêu sớm sao, báo cho nhà trường có được thưởng gì không nhỉ? Bọn trẻ thời nay yêu nhau lạ thật, chỉ nắm tay nhau đến phòng y tế thôi mà cũng có một đám người chạy theo, định xin chữ kí hay sao? Nhưng nhìn lại thì hai người này cũng đẹp đôi thật.
Không đúng, có nhan sắc thôi thì làm được gì chứ, học hành chểnh mảng rồi lại bầu bí ra đấy không phải phí à.
Có lẽ nếu Nhật An đọc được suy nghĩ của chị y tá thì cũng phải khâm phục trí tưởng tượng bay cao bay xa của chị một phen.
Cẩm Anh bị ánh mắt laze của chị nhìn chòng chọc đến ngượng chín mặt, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay cậu.
"Chị ơi, bao giờ chị mới kiểm tra vai cho bạn em đây?"
Trái ngược với cô, thiếu niên chỉ thờ ơ hỏi.
Lúc này chị y tá mới sực tỉnh: "À, vai bạn em bị sao thế?"
Nhật An giải thích sơ sài là do bị bóng đập vào.
Cẩm Anh ngồi trên giường cho chị y tá kiểm tra, mắt liếc qua trông thấy đám người đang ngó nghiêng chen chúc qua ô cửa sổ làm cô muốn khóc không được, cười cũng không xong.
"Chị nói hai em nghe, hồi trước chị cũng học trường này, lớp 10 có yêu sớm với một anh lớp 11, rồi các em biết sao không?" Âm cuối chị cố ý cao giọng.
Cẩm Anh phối hợp nói: "Không ạ."
Mặt chị ý tá thần thần bí bí: "Anh ta cắm cho chị cái sừng dài hơn 2 mét, nghĩ lại đến giờ vẫn còn tức."
Đoạn chị thì thầm với Cẩm Anh: "Em có nhan sắc tội gì không cố gắng học tập, còn con trai ấy à, độ tuổi này chưa đủ chín chắn đâu, dễ lăng nhăng lắm, yêu sớm chỉ tổ hại thân."
Này, đừng tưởng cậu đứng đây không nghe thấy nhé!
Cẩm Anh chỉ biết cười gượng, con mắt nào của chị thấy tụi em yêu sớm vậy?
"Đó là tại chị không biết chọn người để yêu thôi."
Thiếu niên biếng nhác đứng tựa lưng vào tường lên tiếng làm đứt mạch cảm xúc đang dâng trào của chị y tá.
Còn nữa, cậu có thấy chị cao lên chút nào đâu?
Chị y tá quay sang trừng Nhật An: "Con trai các em ăn nói đàng hoàng với người hơn tuổi vào, chị từng trải nên hiểu hơn các em nhiều."
Cuối cùng kết lại một câu: "Yêu sớm không tốt."
Nhật An lười tranh biện với chị, cậu có cả tá lý do để phản bác lại.
Đâu phải cặp nào yêu sớm cũng có kết cục tan vỡ, không phải tại hồi xưa chị thiếu chín chắn nên mới sa vào yêu đương với kẻ lăng nhăng đấy à? Gì mà cứ đổ lỗi cho đám con trai thế.
Nhật An thấy thật nực cười, có những người làm sai nhưng chưa từng muốn thừa nhận, luôn viện cớ cho rằng đó không phải tại mình.
Tất nhiên còn tùy trường hợp nhưng hầu hết đều là cố chấp.
Thiếu niên đứng gần cửa sổ, đám con gái bên ngoài chỉ chăm chăm ngắm nhan sắc cậu, lâu lâu cảm thán.
"Sao lại có người đẹp trai vậy không biết?"
"Mặt còn không có tí mụn nào, ghen tị quá đi."
Thôi được rồi, cậu quyết định đóng cửa sổ lại tránh con mắt dòm ngó của mấy người kia.
Gia Bảo và Minh Đức tới nơi thấy một đám người đang đứng tụ tập, phải chen chúc mãi mới qua được, may thay hai người họ vóc dáng cao lớn nên nhìn được đường, vào phòng y tế xong còn có ý thức đóng cả cửa chính cho Nhật An.
Thiếu niên đưa mắt nhìn qua, hết đám người kia lại đến hai ông tướng này rảnh rỗi sinh nông nổi.
Minh Đức có ý gọi Nhật An lại gần, cả ba chụm đầu bàn chuyện: "Nãy tao bảo thằng Tuấn trong lúc chờ mày thì luyện tập đi, chẳng hiểu cậu ta ném bóng kiểu gì không trúng rổ mà lại bay qua lán xe ra ngoài."
Nhật An ồ một tiếng, thì ra tới đây gọi cậu đi thu dọn tàn cuộc à?
"Mua đền một quả là được chứ gì." Tác phong làm việc của cậu luôn là nhanh gọn lẹ.
"Không phải..."
Cậu đang định hỏi sao nữa thì tiếng chị y tá vang lên: "Xong xuôi rồi đây, bạn gái em không việc gì nhé, khỏi cần lo lắng quá."
Cẩm Anh khó xử: "Chị ơi, bọn em chỉ là bạn cùng lớp thôi."
Chị y tá nhìn cô như thể chị biết hết rồi, hai đứa không cần phải giấu đâu.
Đúng lúc này chuông báo vào học vang lên, Nhật An bảo cô lên lớp rồi nhanh chóng theo hai người kia rời đi.
Chuyện là cậu bạn Anh Tuấn kia làm mất bóng, Minh Đức đã giải thích rồi nhưng thầy dạy Thể vẫn khăng khăng muốn Nhật An tới vì cậu mới là người mượn bóng, vậy nên hai người họ mới phải đi gọi Nhật An.
Thiếu niên thong dong bước từng bước như thể không có chuyện gì làm cậu vướng bận.
Khi tới nơi đã thấy thầy dạy Thể đợi sẵn ở đó, cậu còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị mắng té tát.
"Học sinh đã mượn đồ của trường thì phải có trách nhiệm giữ gìn cẩn thận..."
Nhật An ngắt lời thầy: "Em sẽ đền ạ."
Ai ngờ nói xong thầy càng tức: "Cậu tưởng nhà cậu giàu muốn làm gì thì làm à, là học sinh phải có ý thức chứ, không chỉ đền thôi đâu, chạy 5 vòng quanh sân trường cho tôi, chạy xong mới được lên lớp.".