Sau bài kiểm tra lần này Cẩm Anh đã phát hiện ra điểm yếu của bản thân cần phải cải thiện.
Tối đó cô mở sách giáo khoa cùng vở ghi ra xem lại, tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, phân tích mãi phân tích hoài vẫn không ra.
Cô phải làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cũng ra đáp án nhưng lại quá dài.
Cẩm Anh nhìn vào điện thoại, hay là cô hỏi Nhật An nhỉ? Mở lại đoạn tin nhắn giữa cậu và cô, trong khi Cẩm Anh nhắn dài lê thê dặn cậu nhớ uống thuốc thì đáp lại cô chỉ vỏn vẹn một nút like màu xanh, đối phương còn cố ý giữ lâu để nó thành nút like khổng lồ nữa.
Haizz, có nên hi vọng vào con người này không đây? Băn khoăn là thế nhưng sau cùng nghĩ thế nào mà cô lại nhắn tin cho cậu.
[Cậu chỉ tớ cách phân tích vectơ sao cho ngắn hơn được không? Tớ giải dài quá.]
Thiếu niên vừa mới làm xong bài tập về nhà, nghe tiếng điện thoại rung thì mở ra xem thông báo.
Ồ, cô bạn này may mắn đấy, một lúc nữa cậu mày mò gõ code để điện thoại sang một bên không rep tin nhắn thì cũng không thể trách cậu được.
Gần đây Nhật An đang hứng thú với việc lập trình, thực ra lập trình game là chủ yếu nên cậu mua sách tự học Python và Java dần dần chứ trên lớp chỉ có Pascal.
[Cậu vẽ hình ra trước.]
Chưa đầy năm phút sau đã thấy Nhật An nhắn lại làm Cẩm Anh ngạc nhiên, lần trước phải gần một tiếng cậu mới rep cô thì phải.
Cẩm Anh liền chụp hình vẽ gửi qua cho cậu.
[Rồi, bây giờ cậu chèn thêm điểm vào, đi theo mấy góc vuông ấy.]
Cẩm Anh làm theo, quả nhiên nhanh hơn thật.
[Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé.]
Trả lời cô là một nút like xanh to đùng.
Cẩm Anh: "..." Hình như cậu rất thích nút like thì phải.
Bài kiểm tra lần này câu cuối có hai ý mà ý cuối bắt buộc phải tính tích vô hướng, do cô phân tích vectơ không đầu không đuôi sau đó hết thời gian nên không thể làm tiếp được đành phải bỏ lại.
Cẩm Anh tính toán có lẽ câu cuối ít điểm nên bỏ qua cũng không sao nhưng sau khi xem cách giải của Nhật An cô lại thấy tiếc.
Đôi khi chỉ cần một chút điểm thôi đã phân rõ ranh giới người đỗ kẻ trượt rồi.
Thấm thoắt đã đến ngày thi khảo sát, Cẩm Anh hồi hộp chờ đến lượt giám thị đọc tên mình vào phòng.
Đề thi các môn phụ như Lý Hoá Sinh không khó lắm, chủ yếu là ba môn Toán Văn Anh có tính phân loại cao.
Cẩm Anh đang làm bài dở thì bị thanh âm biếng nhác của thiếu niên làm đứt mạch suy nghĩ.
"Thưa cô em nộp bài trước."
Quên mất cùng phòng thi với cô là Nhật An cơ mà, hơn nữa Toán còn là môn sở trường của cậu.
Giám thị là một cô giáo sắp về hưu tính tình nóng nảy lại có tiếng nghiêm khắc, sau khi nghe Nhật An nói thế liền nổi cáu.
"Cậu ngồi xuống cho tôi, đợi đến hết giờ làm bài mới được ra."
Đoạn bà lẩm bẩm: "Không biết làm được bài hay nộp giấy trắng mà kiêu ngạo vậy."
Không cần phải nói, nộp bài sớm chỉ có thể là thành phần học giỏi xuất chúng hoặc dốt đặc cán mai.
Nhật An vì nghĩ cho bà tuổi già nóng giận sẽ làm tăng huyết áp, ảnh hưởng không tốt tới sức khoẻ nên dù không muốn nhưng cậu vẫn phải miễn cưỡng ngồi lại cho đến hết giờ thi.
Không còn gì để làm, cậu soát bài một lần nữa rồi gục xuống bàn ngủ.
Đang say giấc bỗng một vật thể lạ hạ cánh trúng đầu Nhật An làm cậu tỉnh mộng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy viên phấn đã lăn xa trên nền gạch.
Gì vậy, nộp bài sớm cũng không cho mà ngủ cũng không cho là sao?
"Em học sinh kia, tôi không biết nhà em gia thế hiển hách ra sao nhưng đã đến trường là phải tuân thủ nội quy quy định, cấm được gục trong khi thi."
Nhật An chán nản, cậu biết làm gì bây giờ, 10 phút nữa mới hết thời gian.
Trong khi đó Cẩm Anh vẫn đang loay hoay với câu cuối cùng.
Khó ghê, cô thầm nghĩ.
Dạng này hình như trên lớp chưa được dạy.
Nhật An ngồi đằng sau cô lại thảnh thơi như thế, chắc cậu làm xong câu đó rồi, cô phải cố nghĩ mới được.
Thiếu niên lắc đầu nhìn tấm lưng cô bạn nhỏ trước mặt mình, quá gầy.
Làm sao mà con gái coi đây là vóc dáng lý tưởng được nhỉ? Có lẽ nếu Cẩm Anh đọc được suy nghĩ trong đầu cậu cô sẽ phản bác rằng cái này gọi là mảnh mai đó cậu hiểu không.
Hết giờ thi Cẩm Anh vẫn chưa giải xong được câu cuối cùng, cô lại không căn thời gian nên quên kiểm tra lại bài, không biết những câu còn lại có đúng hết hay không nữa.
Cẩm Anh thở dài, thôi cố ở hai môn Văn Anh vậy.
Tiếng chuông báo giải thoát Nhật An khỏi cơn buồn ngủ, cậu đang định xuống canteen cùng đám bạn thì bị chặn lại.
"Cậu làm xong câu cuối rồi đúng không? Giảng cho tớ với."
Đây cũng là một câu tính vectơ nhưng khó hơn rất nhiều, chẳng qua Nhật An học đội tuyển nên cậu được dạy trước.
"Cái này phải gọi thêm điểm..."
Sau một hồi giảng giải thì Cẩm Anh cũng hiểu, thực tế câu hỏi không khó lắm chẳng qua cô chưa được học mà thôi.
Nhật An xuống canteen cùng Gia Bảo và Minh Đức, tự dưng hôm nay bầu không khí ở đây căng thẳng đến lạ, vài người đang tụ tập một chỗ vẻ mặt như sắp lao vào đánh nhau tới nơi.
Gia Bảo chậc một tiếng.
"Con gái phiền phức thật đấy, chúng ta ngồi đây được rồi, không cần quan tâm đến bọn họ đâu."
Thiếu niên đối với vấn đề này vốn dĩ cũng không quan tâm nên thản nhiên cầm chai nước lên uống.
Minh Đức trông qua, ghé tai hai người thì thầm.
"Kia không phải hotgirl trong trường à? Hình như cùng phòng thi với mày đấy Nhật An."
Trong bộ ba thì Minh Đức là người nắm thông tin nhiều nhất, chủ yếu là do cậu ta giao thiệp rộng.
Nhật An chậm rãi đóng nắp chai nước rồi đặt lên bàn, từ đầu chí cuối bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình nên Minh Đức cũng chẳng buồn nói tiếp..