Ngày đầu tiên của lớp 11 Cẩm Anh thức dậy rất sớm, cô vươn vai một cái rồi đi ăn sáng sau đó đeo ba lô đến trường.
Cô đạp xe qua nhà Nhật An cùng lúc cậu dắt xe ra.
Thiếu niên mở lời trước: "Chào buổi sáng, này đi chậm thôi chờ tớ."
Cẩm Anh dừng xe hoài nghi hỏi: "Tại sao tớ phải chờ cậu?"
"Dù sao cũng là bạn cùng bàn trong năm nay mà."
Ừ nhỉ suýt nữa cô quên, thời gian quay ngược lại trước khi kì thi cuối học kì 2 lớp 10 diễn ra.
Đúng như mọi người dự đoán trình độ Tiếng Anh của Nhật An vẫn dậm chân tại chỗ không hề có chút tiến triển nào.
Cẩm Anh năn nỉ cậu: "Chúng ta chơi cá cược không?"
"Hở, chuyện gì?" Thiếu niên ngáp ngắn ngáp dài.
"Cậu mà thi được từ 7 điểm Tiếng Anh trở lên năm sau tớ ngồi với cậu cả năm luôn."
Vốn dĩ việc này không cần phải cá cược, cô nắm rõ chiến thắng trong lòng bàn tay, ai lại muốn ngồi với cậu cả năm chứ.
Nhật An duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mắt vẫn nhắm nghiền: "Được thôi."
Sau đó cậu không thi được 7 thật, mà là 7.25.
Cẩm Anh không tin nổi vào mắt mình, với một người điểm Tiếng Anh luôn lẹt đẹt dưới đáy xã hội như Nhật An mà thi được hơn 7 điểm.
Tối đó cô nhắn tin trách móc cậu đủ thứ:
[Cậu lừa tớ phải không? Từ trước tới giờ cậu vẫn luôn giả vờ học kém.]
Nhật An đọc tin nhắn: "..." Sao cậu học kém cũng than thở mà học tốt lên cũng bị trách thế?
Cẩm Anh không hề biết ai đó đã thức mấy đêm liền học từ vựng để có được thành tích như vậy.
Chẳng vì lí do gì cả, chỉ là thiếu niên tuỳ hứng thích thế.
[Cậu thấy đấy, tớ không kém cỏi như cậu nghĩ đâu, vậy nên không cần lo cho tớ.]
Cẩm Anh cho rằng cậu đang lấy văn mẫu của cô để khịa cô: [Ai thèm lo cho cậu, cô giao cho tớ nhiệm vụ giúp cậu tiến bộ nên tớ phải hoàn thành trách nhiệm.]
Giờ nghĩ lại cô cực kì hối hận: "Tớ biết cậu quân tử mà, đừng chấp vặt mấy lời linh tinh tớ nói, quên hết đi được không?"
"Ồ, trước đó cậu nhận mình là người có trách nhiệm cơ mà, nói phải giữ lời, tớ nhớ dai lắm."
Cẩm Anh cảm thấy cậu đang bóc từng lớp da mặt cô dựng kiên cố xuống.
Cô kể chuyện này với Hải Yến, cô nàng thông cảm: "Không sao tớ ngồi với Minh Đức cũng được, miền là hai bàn chúng ta gần nhau."
Năm mới có nhiều hoạt động, điều khiến đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ Nhật An đau đầu nhất chính là chọn người cho đội tuyển.
Lúc trước thiếu một người cậu định bồi dưỡng tên Anh Tuấn kia để tham gia thi đấu nhưng cậu ta thực sự rất bất tài.
Trường Tây Hạ mạnh về bóng đá chứ không phải bóng rổ, Nhật An đi thuyết phục cũng chưa chắc có ma nào đồng ý chơi.
Hội khoẻ phù đổng sắp khai mạc rồi mà bọn họ vẫn không có đủ người.
Nhật An đang sốt sắng thì Gia Bảo cùng Minh Đức đem người tới.
Gia Bảo nhanh nhảu: "Bọn tao tìm được rồi đây, cậu ấy học cùng tiểu học với bọn tao, gọi là có chút thân thiết."
Khải Đăng thấy vậy tham gia vào câu chuyện: "Nghe nói mọi người đang thiếu thành viên cho đội bóng rổ phải không? Cấp hai tớ có chơi nhưng không chuyên nghiệp lắm."
Nhật An trầm ngâm: "Không sao, đủ người là được rồi còn chuyên môn có thể tập thêm."
Hải Yến gà gật trong tiết Công Nghệ, chán thế không biết, nhìn mấy cái hình không gian trông hoa cả mắt.
Nhưng đỉnh điểm là khi thầy Công Nghệ bắt cả lớp vẽ nhà.
Gia Bảo: "Bây giờ vẽ nhà như hồi tiểu học có được không? Còn đo đạc các thứ nữa."
Minh Đức: "Kiếm đại một bản vẽ trên mạng vẽ vào."
Nói vậy nhưng anh chàng có thực hiện đâu, tận tới deadline mới mượn bài Hải Yến vẽ vội.
Bây giờ là tiết một, tận tiết cuối mới thu bài nên cậu vẫn dư dả về thời gian.
"Nhưng như vậy dễ bị phát hiện lắm."
"Yên tâm thầy không để ý đâu."
Sự thật chứng minh lời cảnh báo của Hải Yến đã đúng.
Thầy Công Nghệ kiểm tra từng bài một và nhìn đi nhìn lại hai bài vẽ giống nhau:
"Bài của bạn Minh Đức với Hải Yến giống nhau thế nhỉ, chỉ khác mỗi chỗ nhà Minh Đức xấu hơn tẹo."
Minh Đức là một trong số con giáo viên của trường nên làm sao thầy không chú ý cậu cho được: "Cậu lên đây tôi hỏi."
Ai đó đành miễn cưỡng đứng dậy.
"Tôi đến nhà cậu rồi có thấy nó nhỏ như này đâu."
Đầu anh chàng lập tức nhảy số: "Đó là nhà bố mẹ em còn đây mới là nhà em thưa thầy."
"Vậy ngôi nhà tương lai của hai bạn như thế hả?"
Cả lớp đồng loạt ồ lên, giờ thì Hải Yến hiểu cảm giác của Cẩm Anh khi đó rồi, tên chết dẫm Minh Đức.
"Bọn em muốn thiết kế một khu chung cư có cả dãy nhà giống nhau như vậy, tất nhiên nội thất bên trong còn tùy gu thẩm mỹ mỗi người."
Thầy Công Nghệ tấm tắc khen: "Bằng này tuổi mà cậu đã có gu thẩm mỹ như này rồi, bài thực hành tiếp theo cả lớp để cho bạn Minh Đức thể hiện tài năng nhé."
Ai đó khóc không ra nước mắt....