Cô giáo dạy đội tuyển Tiếng Anh tin tưởng nên giao cho Cẩm Anh chức lớp trưởng trong nhóm.
Chiều đó cô cầm tập đề giáo viên photo trên tay, chân hướng tới phòng đội tuyển.
Đột nhiên có đám người không biết từ đâu đi đến huých vào vai cô.
Cẩm Anh đau điếng người, tay theo phản xạ giữ chặt tập đề tránh bị rơi.
"Đáng đời." Bọn họ lướt qua cô rồi cười cợt.
Cẩm Anh đoán hội đó chơi cùng Linh Chi nhưng cô chẳng rảnh để đôi co.
Thì ra đây là lý do giải thích tại sao Thảo Nguyên làm thân với cô ta, cũng chỉ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Cô mang tập bài đến phòng đội tuyển phát cho mỗi người một tờ rồi ngồi tĩnh lặng tự học.
Mỗi giờ học đội tuyển giáo viên sẽ dành khoảng nửa thời gian để học sinh tự làm đề sau đó mới chữa.
Khánh Đan gõ nhẹ đầu bút lên mu bàn tay Cẩm Anh: "Cậu làm câu này chưa?"
Cô lắc đầu: "Tớ chưa, để tớ tra từ điển, có hai đáp án tớ không biết nghĩa."
Thảo Nguyên ngồi bàn trên bỗng dưng quay xuống.
"Câu đấy tớ đã từng học qua, đáp án A, on the mend nghĩa là đang trong quá trình hồi phục."
Khánh Đan khen ngợi: "Cậu giỏi quá đi, cũng đúng, trước giờ đội tuyển chỉ có cậu với Cẩm Anh tranh hạng nhất."
Thảo Nguyên cười trừ: "Đâu phải, câu này tớ ăn may học rồi, chứ Cẩm Anh ở tầm cao khác tớ không chạm tới.
Cậu còn câu nào muốn hỏi nữa không?"
"Câu 31 thì sao?"
"À câu đó đáp án D,..."
Hai người trao đổi sôi nổi thu hút sự chú ý của những thành viên khác trong đội, dần dần bọn họ cũng tham gia học nhóm, hoàn toàn bỏ mặc Cẩm Anh.
Thảo Nguyên thấy thế hỏi: "Cẩm Anh, cậu có muốn học cùng chúng tớ không?"
Bấy giờ cô mới ngẩng đầu: "Các cậu cứ học đi, tớ thích yên tĩnh."
Cô ta nghe xong trong lòng cực kì khó chịu, chim sẻ mà bày đặt tỏ vẻ thanh cao.
Thảo Nguyên cụp mắt, giọng lí nhí: "Hình như cậu ấy không thích tớ thì phải..."
Mai Lan véo má cô ta: "Cậu thân thiện, đáng yêu như này ai mà không thích chứ.
Tính tình Cẩm Anh vẫn thế, để cậu ấy một mình."
Nhóm đội tuyển hội tụ nhiều học sinh từ nhiều lớp khác nhau, tuy nhiên bọn họ thân thiết với nhau không khác gì bạn bè cùng lớp.
Mấy lời vừa rồi của Thảo Nguyên Cẩm Anh đều nghe rõ, chẳng qua cô không chấp nhặt chuyện cỏn con.
Lại nói đến Minh Đức và Hải Yến.
Trưa nay hai con người này đi lòng vòng canteen một hồi.
Hải Yến thì thầm: "Tớ có 50 nghìn, giờ thả xuống à?"
Cậu chàng ngó nghiêng: "Diễn sao cho tự nhiên nhất là được."
Cô làm theo, lúc cô và cậu quay về đồng tiền đã biến mất tăm, sau đó bọn họ tới gặp thầy hiệu phó.
Minh Đức trình bày: "Thầy ơi bạn em làm mất tiền ở canteen, thầy cho tụi em xem lại camera được không ạ?"
Thầy đang bận xử lý đống giấy tờ, cau mày: "Mất bao nhiêu?"
"50 nghìn ạ."
"Mấy đứa thử hỏi mọi người xung quanh trước đã, nhỡ có ai nhặt được."
Đúng lúc này loa phát thanh trường vang lên: "Em học sinh nào đánh rơi tiền ở canteen thì xuống phòng bảo vệ nhận lại."
Cả hai đành ngậm ngùi: "Em chào thầy ạ."
Kế hoạch thứ nhất thất bại.
Lần đầu tiên Hải Yến trải nghiệm cảm giác thấy đồ mình đánh mất mà chẳng hề vui chút nào.
Cô nàng búng tay: "Tớ nhớ không nhầm thì giáo viên chủ nhiệm cũng được chia sẻ màn hình camera đúng không? Bố mẹ cậu sao?"
Phương án này ngay lập tức bị bác bỏ: "Giáo viên lớp nào biết lớp ấy thôi, canteen không liên quan."
Minh Đức đau đầu, chẳng lẽ phải dùng chiêu cuối?
Trời ráng chiều, sắc cam vàng hoà lẫn trong mây tạo nên bức tranh thơ mộng.
Từng đám mây đuổi nhau lững lờ trôi.
Lớp đội tuyển của Cẩm Anh tan sớm hơn mọi hôm, cô nhắn tin dặn Nhật An mình về trước.
Thiếu nữ thong dong đạp xe trên đường, bất thình lình có người chặn đường cô.
Cẩm Anh chạm trán Linh Chi cùng đám côn đồ lực lưỡng của cô ta lần nữa, nhưng với tình cảnh hiện tại, e rằng cô khó mà thoát.
"Thù mới nợ cũ tính hết một lượt đi."
Linh Chi cười mỉa, ép Cẩm Anh xuống xe.
Cô không thể phản kháng nên đành nghe theo.
Cô ta cầm cái kéo từ tay một tên cao to, liên tục ngắm nghía.
"Mày bắt nạt chị em tốt của tao, tao nên xử mày như nào đây?"
Cô ta nắm đuôi tóc Cẩm Anh: "Tóc tốt phết nhỉ, cắt đi cho đỡ nặng đầu."
Nắm một lúc cô ta buông tay: "Ha, sợ không?"
"Tao nói trước, hôm nay mày đừng hòng gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào, hãy biết điều, đừng để tao dùng biện pháp mạnh."
Rút kinh nghiệm nên lần này Linh Chi cẩn thận hơn, luôn có một tên theo sát từng bước đi của cô ta.
"Cậu không nghĩ tới Thảo Nguyên chỉ dùng cậu như công cụ trả thù tôi hay sao?"
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Cẩm Anh, hừ, gì cơ?
Thấy mình đã thành công làm đối phương phân tâm, cô tiếp tục: "Cậu cứ để người ta lợi dụng mình thế hả?"
Vẻ mặt Linh Chi ngờ nghệch: "Mày đừng thừa cơ châm ngòi ly gián."
Cẩm Anh thản nhiên đáp: "Cậu không thấy từ đầu chí cuối cậu luôn giống con rối bị người ta điều khiển à?"
Linh Chi rối não, máu nóng nổi lên, mắt trợn tròn đầy tơ máu.
Cẩm Anh thầm than không ổn, chọc tức cô ta quá đà rồi.
Cô không ngờ tố chất tâm lý của cô ta lại yếu vậy.
Cô ta điên tiết nắm tóc đuôi ngựa của cô, định cắt xoẹt một đường thì bị Cẩm Anh cố dùng tay giằng ra cản trở.
Tên côn đồ đứng sau Linh Chi đánh hơi nguy hiểm liền vội đẩy Cẩm Anh tránh xa cô ta.
Nữ sinh bị mất thăng bằng ngã xuống đất, cánh tay chà xát mặt đường trầy xước đến chảy máu.
"Chạy đi." Bất chợt thanh âm quen thuộc lọt vào tai cô..