"Ngươi!! Dừng lại ngay cho ta!! Ngươi quên lúc sáng ngự y nói gì rồi hửm!?" Lạc Hà đánh nhẹ vào bàn tay không yên ổn kia.
Ôn Ngọc dừng lại động tác, yêu thương ôm y vào lòng: "Ta xin lỗi."
Lạc Hà không trả lời, mấy ngày nay tâm trạng y xấu cực kỳ lại ăn không ngon miệng nên càng khiến y khó chịu.
Chẳng qua, ở cạnh hắn một chút...!mọi tâm tư đều vứt ra sau đầu, Lạc Hà vô cùng an tâm khi ở bên cạnh hắn, càng không thể vô tâm với hắn thêm một khắc nào.
"Sao về tới đây vẫn ốm như vậy?" Lạc Hà sờ sờ eo hắn, rồi đưa tay lên vuốt ve mặt hắn...!Thật gầy...
Ôn Ngọc bật cười: "Trước khi nói ta thì ngươi nên nhìn lại mình xem!"
Quả thật, Lạc Hà hiện tại có hơi ốm hơn trước, cơ thể cũng chẳng còn xíu sức lực nào.
Y nghiến răng nghiến lợi: "Còn không phải tại ngươi hả?"
Ôn Ngọc càng ôm chặt y: "Ừm.
Tại ta."
Lạc Hà chỉ nói chuyện với hắn cũng cảm thấy mệt hơi, chọt chọt ngực hắn nói: "Ta đói."
Ôn Ngọc nghe lời này như kiểu Diêm Vương cho phép hắn đầu thai, thần tiên hạ phàm trước mặt hắn, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên đầy hạnh phúc thôi.
"Ta lập tức đi hâm nóng lại cho ngươi."
Ôn Ngọc khoảng thời gian này, và có lẽ là cả quãng thời gian sắp tới nữa...!chắc chắn không thể nào thoát khỏi kiếp thê nô...
Ôn Ngọc đi đến phòng bếp đụng phải trù phòng, trù phòng này tên Thu Nguyệt, là một ca nhi đầu bếp ở Hoàng cung, Ôn Ngọc hay gọi y là Nguyệt a di.
Hắn gọi vây cho thân mật thôi chứ hắn trước đó cũng chẳng quen y.
"Nguyệt a di, ngươi vẫn còn thức sao?"
"Ha ha, ta đang chuẩn bị vài thứ cho ngày mai thì đi ngay." Thu Nguyệt xoa xoa mũi.
Ôn Ngọc tiến tới: "Ta định hâm nóng cháo cho Lạc đế, ngươi giúp ta đốt lửa với."
"Được." Vừa mồi lửa, Thu Nguyệt vừa hỏi thăm: "Ôn Ngọc, Lạc đế có...!hỉ mạch sao?"
Ôn Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết?"
Thu Nguyệt khẽ cười, giọng nói thập phần bí hiểm: "Ngươi đoán xem?"
Ôn Ngọc giở khóc giở cười: "Ta không biết."
"Hừ, ta là thân cận của Tam hoàng, ta biết ngươi là Ôn Ngọc...!Chẳng lẽ chuyện này không biết?"
Ôn Ngọc cảm thấy mình càng chìm đắm vào Tam hoàng đầu óc càng ngày càng không dùng được.
Hắn quên mất Thu Nguyệt cũng là một trong những người biết thân phận hán tử của hắn.
Thu Nguyệt khéo léo nói tiếp: "Không chừng ngày toàn dân Đại Sơn biết ngươi là hán tử không còn xa đâu."
Ôn Ngọc hậu tri hậu giác rơi vào trầm tư.
Mà sau khi cháo được hâm nóng, Ôn Ngọc bỏ chén lên khay mới đột nhiên hỏi Thu Nguyệt: "Ngươi thấy việc đó thế nào?"
"Hả?"
"Ngươi thấy...!Mọi người có nên biết, ta là một hán tử hay không? Ngôi vị của Tam hoàng vẫn sẽ giữ được chứ?"
Thu Nguyệt ngây ngốc, y không hiểu Ôn Ngọc đang nghĩ chuyện gì.
Vì vậy chỉ qua loa trả lời: "Sẽ được, Tam hoàng không phải là dạng người kém cỏi."
Ôn Ngọc nghe vậy cũng không đáp, nhanh chóng rời đi.
Vào đến phòng Lạc Hà cũng đã ngủ, nhưng hắn không cho phép y ôm bụng đói đi ngủ bèn lay người đánh thức y: "Lạc nhi, dậy nào."
Lạc Hà mơ mơ màng màng tỉnh lại, y dụi mắt ngồi dậy, rời giường đi đến bàn.
Cháo thơm nức, mùi hương tỏa ra khắp phòng kích thích cái bụng đói của y.
Không hiểu sao,...!nhưng hiện tại y hoàn toàn không cảm thấy buồn nôn, ngược lại chỉ muốn giải quyết thật nhanh đồ ăn để trước mặt.
Ôn Ngọc chăm chú nhìn y ăn, thấy y không nôn nữa thì vui mừng vô cùng.
Hắn bất giác mở miệng gọi một tiếng: "Lạc nhi."
Lạc Hà ngước mặt, không biết từ bao giờ...!danh xưng này từ miệng hắn thốt ra lại nghe êm tai y như vậy.
Lạc Hà mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?"
Ôn Ngọc ngập ngừng không biết nên nói như thế nào, rõ ràng từ đầu người sống chết muốn được minh bạch thân phận là hắn mà hiện tại hắn lại cảm thấy, tốt nhất vẫn là như này vẫn tốt hơn.
Ôn Ngọc bỗng thở dài, xua tay: "Ngươi ăn hết đi kẻo nguội, cũng không có gì đâu."
Lạc Hà nào còn tâm trạng ăn nữa? Ôn Ngọc rất muốn vả cái miệng của mình, đột nhiên gọi tên người ta làm gì.
"Chuyện gì?" Lạc Hà không buông tha, y khẽ cau mày: "Ngươi lại giấu ta chuyện gì đúng không?"
Ôn Ngọc luống cuống, vội vã phủ nhận: "Ta giấu ngươi cái gì chứ?"
"Ăn nhanh đi."
Lạc Hà nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, cuối cùng đành phải chịu thua tiếp tục ăn cháo...
Mà...
Hình như câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Ngươi nói cho ta." Lạc Hà ăn xong thì leo lên giường nằm, một hai bắt Ôn Ngọc ngủ cùng.
Ôn Ngọc cũng đáp ứng, sau đó hắn chỉ vừa nằm xuống thì y lại ôm chặt hắn không buông.
Ôn Ngọc buồn cười nghĩ, lúc trước là ai không muốn hắn ôm ngủ nhỉ?
Lạc Hà tiếp tục: "Nếu ngươi dám giấu ta cái gì rồi tự ý quyết định một mình...!Ta chắc chắn sẽ đánh chết ngươi..."
Ôn Ngọc chảy mồ hôi lạnh...
"Ngọc a..." Lạc Hà khóe mắt phiếm hồng: "Nói với ta...!Những gì ngươi đang nghĩ...!Làm ơn."
Ôn Ngọc: "..." Là ta mới có vấn đề cần giải quyết mà? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi mới là người chịu ủy khuất thế?
Ôn Ngọc hôn lên trán y, thủ thỉ: "Hay là không cần nói cho mọi người biết ta là hán tử nhé?"
Lạc Hà tròn mắt nhìn hắn: "Nhưng lúc đầu, là ngươi muốn..."
Ôn Ngọc ngắt lời: "Đúng là từ đầu ta muốn như vậy...Nhưng mà, ta thấy mình suy nghĩ như vậy là quá ích kỷ, ta không muốn ngôi vị các ngươi cố gắng bao nhiêu năm lại bị hủy bởi ta."
Lạc Hà ung dung nói: "Dù có bị hủy, ngân lượng ta có cũng đủ để dưỡng ngươi và bảo bảo một đời...!Không nói đến đại ca và tam đệ..."
Ôn Ngọc không hiểu được suy nghĩ của người giàu.
Hắn yêu thương vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của y nói: "Không được.
Ngươi phải giữ ngôi vị.
Về sau bảo bảo sẽ nối ngôi của ngươi."
Lạc Hà vùi mặt vào ngực hắn: "Ta biết ngươi thế nào cũng nói vậy mà...!Đúng là tên tham lam!"
"Ngươi hôm nay lại dám bảo vi phu tham lam?"
Lạc Hà phụng phịu: "Không phải!?"
Hắn bật cười, tức phụ thật sự quá đáng yêu!
Ôn Ngọc: "Vậy, mọi chuyện đều theo ngươi."
"Từ đầu mọi chuyện đã luôn theo ta." Lạc Hà bắt bẻ.
"Ngươi thật là..."
"...Thôi ngủ đi, ngày mai phải thượng triều."
"...."
Một đêm dài lại lặng lẽ trôi qua,...!Đêm nay trên trời ánh trăng sáng chiếu soi lên dòng sông cạnh Thiên Lưu Quán và những tán lá cây ven bờ động đậy theo làn gió nhẹ, hơi thở ấm áp nhưng mát mẻ của nàng xuân đã trải đều trên khắp vùng đất Đại Sơn...!Mở ra một triều đại mới, triều đại sắc phong Nam Hoàng hậu..