Một ngày mùa xuân tươi mát, hoa lá đua nhau nhảy múa dưới bầu trời xanh thẳm.
Một tên nhóc thân vận bạch y đang đứng cạnh hắc mã trên thảm cỏ xanh ngắt ngắm nhìn con sông xinh đẹp chảy ngang qua kinh thành Đại Sơn.
"Thái tử, người đã đi quá xa mã xa của Hoàng đế rồi ạ." Ngũ Dương quỳ xuống kính cẩn thưa.
Thái tử Lạc Trì, năm nay tám tuổi, tài giỏi hơn người nhưng lại có tính ham vui quá mức.
Vừa khi Hoàng đế không để ý, chính mình lại tách ra vui chơi.
Hôm nay là một ngày xuân hiếm hoi có khí trời trong lành mát mẻ, Tam hoàng đế cùng Tam Vân Hoàng hậu đích thân đến thành trì Nam Sơn du ngoạn.
Và đây cũng chính là nơi Ôn Từ và Lưu An sinh sống.
"Ta sẽ quay lại ngay."
Lạc Trì ngồi lên ngựa, soái khí quân vương lại hoàn toàn bày ra.
Càng nhìn càng khiến người ta chỉ muốn thốt ra mấy lời tấm tắc khen ngợi.
Đội quân phò tá mã xa Hoàng đế đông nghẹt người, quân lính bao phủ tứ phía, còn tránh cho người dân xông đến bày tỏ....!tình yêu.
Tam hoàng trị vì hơn mười năm, quốc thái dân an, bách tính sống no đủ không có gì oán trách.
Có trách chính là trách Hoàng đế này quá tốt.
Cho nên khi nghe tin Tam hoàng và Hoàng hậu vi hành ngang qua nơi họ sống, thì từ sớm đường đã đông kín người.
Họ chỉ hi vọng có thể ngắm một chút dung nhan tuyệt vời của quân vương và quân hậu.
Thái tử Lạc Trì phóng ngựa đi đến, rất ôn hòa mà vẫy tay chào người dân.
Lễ phép lịch sự lại càng khiến người ta nể phục.
"Tam hoàng anh minh! Thánh thượng vạn tuế!"
Lạc Trì hết hồn, xưa nay y chỉ ở trong cung, không nghĩ đến người dân lại tin phục Tam hoàng như vậy...!Càng dấy lên trong lòng y một niềm tin mãnh liệt, rằng chính mình cũng có thể được bách tính đối đãi như vậy.
"Chỉ cần con trở thành minh quân." Lời của phụ thân vang lên trong đầu y, ôn nhu mà cương quyết.
Giang sơn phụ hoàng và huynh đệ cùng tạo nên, y không thể phá hủy.
Lạc Trì sinh ra, là một hán tử.
Khác với hai đứa em của mình.
Nhưng y vẫn quyết tâm trước mặt Hoàng thúc và Quốc cữu sẽ toàn lực bảo hộ chúng trong tương lai.
Y là Đông Cung Thái tử Đại Sơn.
Đoàn vi hành rời khỏi kinh thành, đi được một đoạn thì Tam hoàng ra lệnh dừng chân.
"Phụ thân không khỏe sao?" Lạc Trì vén rèm lên hỏi.
Ôn Ngọc rầu rĩ: "Lưng phụ thân con sắp gãy làm đôi rồi."
Lạc Trì bật cười, giọng nói có phần dịu hơn: "Người cố một chút, cũng sắp đến nơi rồi ạ."
Lạc Hà nhắm hờ mắt, ngồi thẳng lưng: "Con đừng học phụ thân đánh trống lảng đi nơi khác."
Lạc Trì cứng họng, rất mất tự nhiên: "Phụ hoàng...!con..."
"Phạt đến Nam Sơn cưỡi ngựa chạy hai mươi vòng."
Ôn Ngọc: "!!!"
Lạc Trì nhảy dựng, không dám hó hé thêm miếng nào nữa.
"Ngươi nha, sao lại bắt nạt nó hả?"
"Nó là Thái tử, dám tách ra khỏi thuộc hạ để chạy loạn sẽ nguy hiểm thế nào ngươi có biết không?" Khắc Nhĩ thay lời Nhị ca của mình giáo huấn.
"Thật giống nhau." Đoan Chính cũng thêm ít dầu vào đống lửa.
Ôn Ngọc đơ người: "Giống cái gì?"
Lạc Hà nhéo chóp mũi hắn, mỉm cười nói: "Đều tùy ý."
"Ai nha! Ta không tùy ý nha!" Ôn Ngọc bức xúc phản kháng.
Thật không công bằng, ỷ mạnh hiếp yếu.
Ba người nói một người thì đỡ không nổi!
...
Đến chiều, đoàn người đã đến được đất phong Nam Sơn, đây là đất mà Tam hoàng ban cho Lạc Trì nhân dịp sinh nhật thứ năm của y.
Vừa thấy bóng dáng của đoàn người, cửa thành chầm chậm mở ra.
Thuộc hạ bảo vệ hoặc những thân cận tuyệt đối luôn bên cạnh Thái tử đều bước ra nghênh đón.
Những người này là những người phò tá Hoàng đế trong tương lai.
Người dân đổ xô ra đường chính, nháo nhào muốn tận mắt chứng kiến tiểu Thái tử cưỡi ngựa, người này về sau sẽ là chủ nhân của họ.
Kỳ hiệu tung bay trên tường thành, vừa bước một chân vào trong, Lạc Trì đã có thể tận mắt chứng kiến một trận mưa hoa hoành tráng.
Những cánh hoa đủ màu trắng, hồng, đỏ, vàng thi nhau bay lên rồi đáp xuống mặt đất, mở đường nghênh đón đức Vua tương lai.
"Hoàng nhi, con nhìn đi." Lạc Hà khẽ vén rèm mã xa nói với Lạc Trì đang cưỡi ngựa chạy bên cạnh.
"Vâng, phụ hoàng?"
"Đây sẽ là những người dân đầu tiên trong đất nước của con.
Người duy nhất họ công nhận xưng bá thiên hạ, là con."
Phải.
Lạc Trì hướng mắt nhìn phía trước, toán người vây xem ngày một đông.
Đôi mắt mong chờ của họ...!hoàn toàn đang hướng về y.
Đây sẽ là những người cùng gánh chịu, cùng chung vui với y...!Trong đất nước, của riêng y.
Đây, đều là bách tính thân yêu của Lạc Trì y.
Đều là người nhà của y.
"Vâng! Phụ hoàng!"
_Kết Thúc_
Tiểu Kịch Trường.
Tiểu Đường Đường : Truyện cuối cùng cũng end hoàn toàn rồi...!Tôi vẫn cảm thấy sao truyện này nó ngọt dữ thần vậy cà...
Tiểu Đường Đường : Bởi vậy nên mới phải ngừng ở đây.
Nếu mà kéo dài thêm chừng c nữa thế nào độc giả cũng ngấy luôn cho coi.
Tiểu Đường Đường : Mà hình như phiên ngoại cuối cùng bị lười hay gì mà số chữ ít đến đáng thương vậy...
Tiểu Đường Đường : Ừ...!Lười thiệt đó.
Lúc đầu còn tính viết thêm, để mấy couple phụ có thêm đất diễn.
Mà nếu cho couple phụ vào thì chắc không chỉ ba chương thôi đâu...
Tiểu Đường Đường : Ờ ha, cho độc giả tự nghĩ ra vậy nó mới kích thích chứ hả~
Tiểu Đường Đường : Ừm hứm, dù gì mình triển bộ này cũng quá là nhanh ha.
Mới có ba tháng luôn.
Tiểu Đường Đường : Nhờ gắn tên lửa ó ÒvÓ.
Tiểu Kịch Trường Nhân Vật.
Ôn Ngọc: Ta làm ba cái hành động này thiệt không biết liêm sỉ vứt chỗ nào rồi nữa!!
Lạc Hà: Vứt trong tim ta.
Ôn Ngọc:...
Dàn phụ nhân vật: Nín cười..