Trời sắp vào đông, tần suất gió thổi cũng ngày một tăng cao, Ôn Ngọc luyến tiếc kiếp trước của chính mình.
Hắn lúc trước thân thể không phải quá mức cường tráng, chí ít đến đông cũng không quá lạnh như vậy.
Hiện tại thân thể này của hắn, muốn khỏe cũng không khỏe được.
Theo nguyên lai, cơ thể này bẩm sinh đã yếu ớt, không phải một sớm một chiều liền trở nên khỏe mạnh, hắn bây giờ, gió chiều nào liền ngả theo chiều đấy...Ôn Ngọc càng nghĩ nghĩ, thầm thở dài một hơi.
Việc hắn ở Dưỡng Tâm Điện thật sự lọt vào mắt của bọn quan lại, rất nhiều tấu sớ nói việc này là không hợp quy củ, chung quy mỗi lần có người tấu lên đều bị ba nam nhân kia giận dữ hù dọa.
Ôn Ngọc có chút lo lắng, dù gì cũng là bậc quân chủ.
Nếu vì hắn lại xảy ra chuyện không tốt, cái đầu của hắn cũng khó giữ.
Ôn Ngọc nghĩ vậy, cũng không thể làm gì hơn, hắn dù sao cũng chỉ là một lâu chủ nhỏ nhoi, Hoàng đế ra lệnh, hắn bắt buộc phải lĩnh mệnh...Không thể từ chối.
"Ôn Ngọc, trẫm hôm nay vì ngươi làm bánh hoa quế a." Lạc Hà tận tay đưa bánh vào miệng Ôn Ngọc.
Hắn không quen được người khác phục vụ như vậy liền đưa tay định đoạt lấy, nhưng bất thành...
"Ngươi hôm nay rảnh rỗi?"
"Phải, trẫm đối với ngươi lúc nào cũng rảnh rỗi." Lạc Hà nhu thuận cười.
"..."
Ôn Ngọc không thèm để ý lời hoa ý lá kia, im lặng thưởng thức bánh trong miệng, qua một lúc lâu liền mở lời:" Vài ngày nữa ta xuất cung về Ngọc Lâu, dạo gần đây có chuyện."
"...Chuyện gì?" Ánh mắt đen láy sâu thẳm của Lạc Hà thoáng trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Chuyện của tửu lâu, không phiền ngươi lo lắng."
Lạc Hà thoáng chốc rơi vào trầm tư, nhìn hắn chằm chằm:" Ngươi không bỏ trốn đấy chứ?"
Ôn Ngọc buồn cười:" Đất ta đang đứng là của ngươi, chỗ ta đang ở là của ngươi, giang sơn rộng lớn này cũng là của ngươi...!Ta muốn trốn cũng không thể."
Lạc Hà vẫn im lặng, lát sau trong miệng lại lẩm bẩm:" Lỡ bỏ sang nước khác thì sao?"
Ôn Ngọc dở khóc dở cười, chính mình cũng không muốn cùng y tranh luận, bất thình lình chồm người qua hôn vào trán Lạc Hà một phát, miệng thì an ủi:" Ta sẽ không."
Mặt y thoáng đỏ bừng, lỗ tai như biến thành màu đỏ, đưa tay sờ lên trán, miệng lắp bắp cả buổi không nói được câu nào:" Ngươi....!ngươi..."
"Ta làm sao?" Ôn Ngọc ý vị thâm trường nhìn y.
Lạc Hà đứng phắt dậy bỏ trốn.
"Hừ, ai đáng yêu hơn ai đây?" Ôn Ngọc liếm liếm môi cười quỷ dị.
Hắn không phải lòng sắt đá, đặc biệt cũng có thể thích nam nhân.
Ba nam nhân trước mặt hắn, dù sao Ôn Ngọc cũng không biết chừmg nào bản thân bị họ đá,...!chung quy nếu đùa giỡn được vẫn nên đùa giỡn một chút.
Tam hoàng trong mắt hắn đều là mỹ nhân khuynh quốc, chỉ có điều vẻ đẹp đó không phải vẻ đẹp của ca nhi.
Mà là vẻ đẹp an tĩnh soái khí của hán tử.
Ha ha, Ôn Ngọc cười thầm trong lòng...!Chỉ cần đẹp thì nữ tử, ca nhi, thậm chí là hán tử hắn cũng ăn=]].
- ------
"Khắc Nhĩ phải đi biên cương sao?" Ôn Ngọc hướng Đoan Chính đang chăm chú phê duyệt tấu chương.
"Ừm.
Y đảm nhiệm giải quyết vụ cắt xén quân lương ở đó...!Ngươi không nỡ?" Đoan Chính mặt không đổi sắc hỏi.
Ôn Ngọc nhìn y, khẽ nhếch môi:" Ta không phải như vậy."
"Hôm nay đến đây vì chuyện gì?" Đoan Chính kiên trì mười phần hỏi han, tay vẫn không có ý định ngừng bút.
"Ta..." Ôn Ngọc hình như quên béng việc mình cần nói rồi!!!
"Ta cái gì?"
"Ta muốn về nhà."
Đoan Chính sắc mặt khẽ biến, dửng dưng nói:" Đây là nhà của ngươi."
"Không phải! Về nhà của ta ở Lưu gia thôn!"
"Về đó làm gì?" Ôn Ngọc thật tức chết, ai cũng hỏi tường tận hành động của hắn như vậy làm sao hắn trả lời chứ?
"Bây giờ có đồng ý không!?"
Đoan Chính rũ mi, như suy nghĩ cái gì khẽ đáp:" Ân."
"Cẩn thận một chút.
Ta phân phó thủ hạ theo ngươi."
Ôn Ngọc một lão công chân chính, một hán tử thực sự, lại phải nghe lời ca nhi, không những một mà là ba!!!
Hắn lập tức lên đường quay về Lưu gia thôn.
Làng xóm xung quanh thấy hắn mất tăm mất tích tưởng hắn chết ở xó nào rồi, hôm nay vậy mà quay về.
Ôn Ngọc không quan tâm lắm, mẹ hắn là người ở thôn này, là cháu họ của trưởng thôn, theo ba hắn là một người ngoài thôn chưa cưới đã có thai nên khoảng thời gian đó...!gia đình hắn bị sỉ vả rất thậm tệ.
Những người hàng xóm ghen ghét hắn vì hắn thân phận đặc biệt hơn người khác một chút.
Lại khinh khi hắn khi hắn không đậu được tú tài.
Hiện tại thấy hắn mấy tháng không về lại tưởng hắn chết yểu ở đâu rồi, một bộ dáng vui khi người gặp nạn....!Dĩ nhiên, Ôn Ngọc trái lại với mong ước của bọn họ mệnh lớn, nên Ôn Lưu mới xuyên tới đây!
Hôm nay hắn quay về căn nhà rách nát, cốt chủ yếu là tìm giấy tờ đất.
Ba mẹ hắn mất để lại cho hắn chỉ vài thửa ruộng khô, cùng một căn nhà lá gặp mưa thì dột đủ đường...!Lại nói, Ôn Ngọc không tin ba mẹ hắn biết hắn là hán tử mất không để lại đồ cưới cho hắn.
Ôn Ngọc mò tới mò lui, mò nguyên một buổi sáng, mò được một cái lọ cũ kĩ.
Bên trong quả nhiên chứa ba cây trâm vàng, ba cái vòng vàng, ba chiếc lắc chân, ba chiếc nhẫn, và giấy tờ ba mẩu ruộng...!Là của cải cả đời Ôn lão gia tích góp được cho ngày trọng đại của hắn.
Ôn Ngọc sững sờ một chút...!
Có cần trùng hợp đến số lượng như vậy không?
Hắn đưa tay đỡ trán than thở, phụ mẫu nhà hắn phải chăng tiên đoán được số phận của hắn?
Ôn Ngọc điều chỉnh tâm trạng, đứng trước bài vị của phụ mẫu thay nguyên chủ dập đầu ba cái, tạ ơn sinh thành dưỡng dục nên cơ thể này.
Thầm cảm ơn nguyên chủ và hi vọng hắn có thể đến gặp phụ mẫu rồi.
Chung quy, loại chấp niệm kia...!Ôn Lưu hắn bất khả kháng thực hiện...
Thu thập xong những cái cần thiết, hắn đến gặp trưởng thôn nhờ ông cho người sửa sang lại nhà tốt hơn một chút để có chỗ đặt bài vị của phụ mẫu.
Ngân lượng đều sẽ trả đầy đủ.
Lưu trưởng thôn thấy hắn y phục là loại tốt nhất, trang sức bên người cũng đáng giá ngàn bạc, lão thấy hắn coi như là sống tốt đi, không hỏi gì thêm mà chỉ im lặng yên tâm trong lòng, lão đáp ứng.
Ôn Ngọc hỏi thăm sức khỏe lão một vài câu liền đứng lên cáo biệt rời đi.
Lưu phu nhân đứng cạnh bên, sau khi Ôn Ngọc khuất bóng mới chẹp miệng nói:" Lúc trước Lưu Diệp nhờ ta chiếu cố hắn, mấy tháng không gặp lại trở nên tốt như vậy...!Lưu Diệp cùng Ôn Hạo coi như cũng an lòng rồi a."
Lưu trưởng thôn thấy cũng đúng, liền trả lời:" Thật như vậy."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
xỉu Tâm tình thiệt buồn chán....